Buổi sáng ở Ngô vương phủ.
Tô Văn Hành sáng sớm đã thân chinh đến Ngô vương phủ một chuyến theo như hẹn ước với Triệu Cẩn Hàng vào tối hôm trước. Khi Tô Văn Hành đến, hạ nhân canh giữ ngoài cổng lớn cũng không bẩm báo với Triệu Cẩn Hàng mà trực tiếp dẫn hắn đi vào trong đại sảnh, có lẽ Triệu Cẩn Hàng biết hắn nhất định sẽ đến nên đã căn dặn hạ nhân khi hắn đến cứ mời vào mà không cần thông báo. Tô Văn Hành một đường theo sau hạ nhân đi vào sảnh lớn của vương phủ, vừa đi vào bên trong đã bị choáng ngợp bởi độ xa hoa của vương phủ, hắn nhìn đồ vật bày trí xung quanh mà trong lòng thầm than, nếu hắn được sinh ra trong hoàng tộc thì có lẽ vận mệnh đã thay đổi.
- “Mời Tô đại nhân ngồi đợi một lúc, Ngô vương sẽ ra ngay”. Hạ nhân dâng trà cho hắn cũng không quên cung kính báo cho hắn biết.
- "Ta biết rồi”. Hắn nhận trà cũng không hỏi gì thêm.
Hạ nhân dạ vâng sau đó liền lui xuống để Tô Văn Hành một mình ngồi ở sảnh lớn. Hắn vừa thưởng thức trà vừa đánh giá cách bày trí trong đại sảnh, quả nhiên là vương phủ không tượng phật ngọc bích thì cũng là bình sứ cổ, thật là xa hoa khiến người khác phải cảm thán. Tuy rằng Tô Văn Hành vào triều không bao lâu nhưng thông qua việc quan sát hắn biết rõ Ngô vương đang bất mãn, trong lòng Ngô vương có lẽ cũng đang ấp ủ một âm mưu muốn lật đổ hoàng đế và trừ khử cái gai trong mắt là Biện vương để trả mối thù năm xưa.
Trong số các vương tử, chỉ có Ngô vương Triệu Cẩn Hàng là tính hình hung ác, lòng dạ lại hẹp hòi, lúc nào cũng muốn phần lợi về bản thân mà bất chấp đạo lí lễ nghĩa. Năm xưa nếu không phải vì Triệu Cẩn Hàng cố ý hãm hại Biện vương để loại bỏ bớt đối thủ thì có lẽ Biện vương cũng đã không nhúng tay vào con đường tranh đoạt ngôi vị thái tử khiến cho Triệu Cẩn Hàng thất thế chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Cẩn Du lên ngôi vị Thái tử và cứ thế một bước trở thành hoàng đế. Bây giờ Triệu Cẩn Hàng ở bên ngoài thì an phận làm một vương tử nhưng trong lòng lại đang toan tính làm sao để lôi kéo thêm đồng minh, cũng ở buổi yến tiệc hôm trước còn đích thân đến tìm Tô Văn Hành có lẽ hắn đã không thể đợi thêm được nữa, hắn là đang gấp rút chuẩn bị cho cuộc đảo chính triều can.
Tô Văn Hành ngồi không bao lâu thì Triệu Cẩn Hàng đến theo sau là phụ tá Hoắc Tư.
- “Tham kiến Ngô vương”. Tô Văn Hành thấy Triệu Cẩn Hàng đi đến thì liền đứng lên hành lễ với hắn.
- "Ngồi đi, không cần phải đa lễ”.
Triệu Cẩn Hàng vừa ngồi xuống ghế gia chủ thì hạ nhân lập tức dâng trà lên sau đó liền lui xuống, hắn dùng tay trái nâng tách trà, lại dùng tay phải cầm nấp của chiếc tách gạt lá trà nổi trên mặt sang một bên rồi nhẹ nhàng uống một ngụm, cử chỉ nhẹ nhàng không lộ ra dấu vết của một ác vương. Tuy rằng Triệu Cẩn Hàng không có gương mặt tuấn mĩ như Triệu Cẩn Vân, không có dáng vẻ nhân hậu như hoàng đế Triệu Cẩn Du nhưng hắn cũng có một khí chất của vương tử hoàng gia khó có ai sánh bằng.
- “Vương gia, đây có phải là trà Phổ Nhĩ của Bắc cương”. Tô Văn Hành vừa thưởng trà vừa dò hỏi.
Triệu Cẩn Hàng cũng không liền đáp lời Tô Văn Hành, hắn lại hớp một ngụm trà mà hỏi sang chuyện khác: “ Tô đại nhân còn tâm trạng thưởng trà?”
- “Lời này của vương gia là có ý gì? Hạ quan thật không hiểu”.
- “Biểu muội mà Tô đại nhân thương yêu nay đã là Biện vương phi quyền cao chức trọng, lẽ nào Tô đại nhân không mảy may quan tâm sao?” Triệu Cẩn Hàng vừa nói vừa cười, giọng điệu có chút châm chọc.
Tô Văn Hành đặt tách trà lên bàn thẳng thắng đáp: “Vương gia có phải là đang hiểu lầm, hạ quan và Biện vương phi chỉ là quan hệ huynh muội không hơn không kém”.
- “Có phải là quan hệ huynh muội hay không ta nghĩ trong lòng Tô đại nhân tự khắc biết”. Triệu Cẩn Hàng vẫn không từ bỏ suy đoán của bản thân mà nói tiếp: “Nhưng có một việc ta chắc chắn là sự thật, đó là bản vương và Tô đại nhân có chung một kẻ thù”.
- “Vương gia thứ lỗi hạ quan ngu muội, chưa hiểu được lời của vương gia nói là có ý gì? Sao hạ quan và vương gia lại có chung một kẻ thù”. Tô Văn Hành có đôi chút không hiểu mà hỏi ngược lại.
Phụ tá Hoắc Tư nảy giờ đứng sau lưng Triệu Cẩn Hàng một mực im lặng bây giờ mới lên tiếng: “Tô đại nhân có phải là đã quên rồi? Vào kì thi trạng nguyên năm trước, nếu không phải vương gia của ta ra tay giúp ngài thì có lẽ chức quan Võ trạng nguyên đã rơi vào tay Tả Hoan, Biện vương cũng sẽ có thêm một tướng quân dưới trướng của mình”.
Tô Văn Hành như không tin vào tay mình, niềm kiêu hãnh của hắn hóa ra chỉ là nhờ vào sự ban bố từ người khác, vậy mà hắn vẫn một mực tin tưởng bản thân mình tài giỏi có thể làm rạng danh Tô gia. Tô gia mấy đời nay chỉ là thương gia buôn bán nhỏ, mấy năm gần đây nhờ sự giúp đỡ của Tề phủ mới ăn nên làm ra, hắn là hậu bối đầu tiên của Tô gia đỗ đạt quan trường, niềm vui lớn bây giờ chỉ còn lại sự thất vọng trong lòng.
Triệu Cẩn Hàng nhìn thấy Tô Văn Hành rơi vào trầm tư liền đứng lên đi ra phía sau lưng hắn, tay vỗ vỗ vai hắn an ủi.
- “Dĩ nhiên là bản vương tin tưởng vào năng lực của Tô đại nhân nên mới hết sức giúp đỡ Tô đại nhân, ta biết Tô đại nhân sẽ không phụ sự tin tưởng của ta”.
- “ Hạ quan xin cảm tạ sự tin tưởng của vương gia, có phải hôm nay vương gia gọi ta đến đây là muốn ta giúp ngài việc gì?” Tô Văn Hành nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sự việc đã đến bước này, hắn cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời mà Triệu Cẩn Hàng muốn nghe, chuyện này không khỏi khiến hắn cười soản khoái: “Ta muốn Tô đại nhân theo dõi tung tích của Biện vương, nghe ngóng xem hoàng đệ của ta nắm bao nhiêu binh lực trong tay. Ta muốn tiêu diệt Biện vương và cắt đứt hết những tay chân của hoàng đế”.
- “Vương gia không sợ ta đem việc này bẩm báo cho hoàng thượng hay sao?” Tô Văn Hành vừa hỏi vừa cười, hắn không ngờ Ngô vương còn có lòng này.
- “Vương gia nhà ta tìm đến đại nhân dĩ nhiên là có sự chuẩn bị trước. Hiệu gạo hiệu vải Tô gia đột nhiên ăn nên làm ra mấy năm gần đây ta nghĩ Tô đại nhân là người nắm rõ cuội nguồn bên trong, nếu như Vương gia nhà ta đem chuyện này cho hình bộ điều tra, ta tin Tô gia chỉ còn là hư danh”.
Tô Văn Hành nhìn Triệu Cẩn Hàng rồi lại nhìn Hoắc Tư mà khiếp sợ, lòng dạ hoàng tộc đúng là không thể ngờ được. Vì mục đích bản thân mà có thể dẫm đạp bao người dưới chân mình, không cần quan tâm đến sự sống chết của ai chỉ cần đạt được mục đích của bản thân. Vậy mà lúc nảy Tô Văn Hành còn cảm thán việc được sinh ra trong hoàng tộc là điều may mắn, xem ra hắn đã lầm. Hoàng tộc là một cuộc tranh đấu, ai mạnh mẽ, ai thủ đoạn thì sống sót còn ai quá độ lượng nhân hậu thì chỉ có một kết cục là thương vong.
- “Vương gia, hạ quan sẽ một lòng phò trợ cho cơ nghiệp của ngài, chỉ mong ngài dơ cao đánh khẽ tha cho Tô gia một mạng”. Tô Văn Hành quỳ trước mặt Triệu Cẩn Hàng thề thốt, hắn biết bây giờ ngoài lựa chọn đi theo Triệu Cẩn Hàng hắn quả thật không còn lựa chọn nào khác.
Triệu Cẩn Hàng bước đến trước mặt Tô Văn Hành, hắn cuối người đỡ Tô Văn Hành đứng dậy mỉm cười hứa hẹn: “Tô đại nhân yên tâm, chỉ cần ngươi một lòng một dạ với bản vương, khi cơ nghiệp đại công cáo thành ta ắc sẽ không phụ công lao của ngươi và Tô gia”.
Trên bàn ăn lớn của Tề phủ.
Đại gia đình Tề gia cùng mẹ con Tô gia đang dùng bữa sáng, ai cũng tập trung vào chén của mình, không một ai lên tiếng khiến bầu không khí trên bàn ăn có chút cỗ quái.
- “Biện vương phi, thẩm thẩm có mang bánh đậu Tô Châu mà người thích ăn đến, hi vọng người đừng chê”. Tô phu nhân mỉm cười lấy lòng Tề Minh Nguyệt.
- “Đại thẩm khách khí rồi, người cứ gọi ta là Minh Nguyệt như xưa là được rồi”. Tề Minh Nguyệt tuy rằng không thích vị thẩm thẩm này cho lắm nhưng cũng không thể không cho bà ta chút mặt mũi.
Tô phu nhân nghe Tề Minh Nguyệt nói như vậy còn tưởng là thật, nụ cười cũng đã treo đến vành tai: “Làm sao giống ngày xưa được, ngày xưa vương phi chỉ là Tề tiểu thư còn bây giờ người đã là Biện vương phi, vậy mà trước đây thẩm thẩm ta còn ngốc đến độ nghĩ người sẽ thành người nhà của ta nữa chứ”.
- “Mẫu thân, người ít lời lại”. Tô Văn Hành đã gấp đến độ không chịu được.
Lời này của mẫu thân hắn là đang ám chỉ việc Biện vương là người chen chân vô giữa hắn và Tề Minh Nguyệt, nhưng bây giờ đang trên bàn ăn, không chỉ có người của Tề phủ ở đây mà còn có Biện vương đang ngồi ở đối diện đang dùng ánh mắt bắn ra lửa nhìn mẹ con hắn. Lúc này mà mẫu thân của hắn nói chuyện này ra thật không thích hợp, rõ ràng là đang xem nhẹ Biện vương. Lỡ như chọc cho vị vương gia này nổi giận thì có khi Tô gia của họ chưa chết dưới tay Ngô vương thì đã bị vị vương gia này thủ tiêu.
- “ Lời này của Tô phu nhân là đang ám chỉ bản vương giành mất người nhà của Tô gia hay sao?” Triệu Cẩn Vân sinh khí hỏi ngược lại.
- “Tẩu tẩu người cũng ăn bánh đậu đi, bánh đậu hôm nay thực ngon”. Tề phu nhân vừa gấp một cái bánh đậu bỏ vào trong bát của Tô phu nhân vừa mỉm cười nói qua chuyện khác, bà không ngừng dùng mắt ra hiệu với tẩu tẩu của mình.
Tề Minh Nguyệt không để tâm lời nói của Tô phu nhân, nàng cũng gấp một cái bánh đậu nhưng không phải cho bản thân mình mà bỏ vào trong bát của Triệu Cẩn Vân: “Vương gia người cũng thử một miếng đi, đây là bánh đậu Tô Châu gia truyền, ăn rất ngon”.
Triệu Cẩn Vân nhìn vào trong bát của mình rồi lại nhìn Tề Minh Nguyệt không vui trả lời: “Đây là tâm ý của Tô phu nhân dành cho vương phi, bản vương cũng không muốn tranh đoạt cùng nàng”.
Biện vương sinh khí thật rồi, lời nói cũng thật là chua quá đi, ai trên bàn ăn cũng không dám mở lời, ngay cả Tề tướng quân khí thế uy nghiêm cũng án binh bất động chỉ dám đưa ánh mắt ra hiệu với phu nhân của mình. Hai huynh đệ Tề gia thì không cần phải nhắc đến, họ đang ra sức cầu cứu với muội muội của mình, tuy thường ngày hai người bọn họ và Biện vương có quan hệ rất tốt nhưng bây giờ là tính huống gì đây. Phu thê Biện vương về Tề gia ăn bữa cơm lại gặp phải một Tô phu nhân thích nhắc chuyện xưa, tình cờ lại là chuyện liên quan đến tình cảm phu thê nhà người ta thì có phải là không thích hợp hay không đây? Đừng nói là Biện vương, nếu là họ thì cũng sẽ nổi giận như vậy thôi.
- “Vương gia, mẫu thân của hạ quan là thương nhân, ăn nói không có cố kỵ, mong vương gia đừng trách tội”. Tô Văn Hành thay mặt mẫu thân hắn hướng Triệu Cẩn Vân thỉnh tội.
- “Ý của Tô đại nhân là bản vương hẹp hòi?”
- “Hạ quan không có ý này, vương gia minh xét”. Đầu của Tô Văn Hành đầy mồ hôi, nếu hắn biết mẫu thân của hắn gây chuyện như vậy hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý để bà đi cùng đến đây. Chuyện Ngô vương giao hắn còn chưa làm được mà bây giờ còn làm cho Biện vương chú ý đến thì có khi kế hoạch của hắn sẽ thất bại từ bước đầu tiên.
Chưa đợi Triệu Cẩn Vân lên tiếng, Tề Minh Nguyệt đã dùng đũa của mình gấp bánh đậu trong chén hướng đến miệng Triệu Cẩn Vân: “Vương gia thử một chút đi”.
- “Bản vương không thích”. Triệu Cẩn Vân vẫn một mực từ chối cái bánh đậu kia.
Tề Minh Nguyệt vẫn không từ bỏ, tay của nàng vẫn hướng đến miệng của Triệu Cẩn Vân cùng đôi lông mày ngày càng cau lại khiến cho Triệu Cẩn Vân nhìn thấy có phần áp lực. Không chỉ có Tề Minh Nguyệt, những đôi mắt trên bàn cũng đang hướng về phía hai người họ, Triệu Cẩn Vân có đôi phần bất đắc dĩ chỉ có thể há miệng ra đón nhận cái bánh đậu kia.
Triệu Cẩn Vân sau khi ăn cái bánh đậu kia cũng không có quan tâm đến mẹ con Tô gia nữa, dù sao họ cũng là người thân của nhạc mẫu, nàng cũng không thể vuốt mặt không nể mũi huống chi hôm nay còn là ngày lại mặt của Tề Minh Nguyệt làm sao có thể để nó kết thúc không vui vẻ được.
- “Vương gia thấy thế nào, mùi vị không tệ đúng không?” Tề Minh Nguyệt vẫn không buông tha, sau khi thuận lợi đúc bánh xong liền hỏi cảm nhận của Triệu Cẩn Vân.
- “Vương phi thích như vậy sao? Vậy thì ngày nào bản vương cũng sai hạ nhân mang bánh về vương phủ cho nàng”. Triệu Cẩn Vân cũng không có nói cho Tề Minh Nguyệt biết mà hỏi ngược lại, trong mắt của nàng dường như chỉ có mình Tề Minh Nguyệt, những chuyện khác đều không quan trọng.
Hai vị thiếu phu nhân Tề gia nhìn thấy phu thê Biện vương ân ân ái ái như vậy không khỏi ghanh tỵ liền níu lấy vạt áo của tướng công nhà mình làm nũng. Huynh đệ Tề gia cũng không phải là kẻ mãng phu không hiểu phong tình, ngược lại rất thức thời nhanh tay gấp thức ăn bỏ vào chén của phu nhân nhà mình còn không quên mỉm cười dịu dàng với các nàng ấy.
- “Mọi người ăn nhiều vào”. Tề phu nhân thấy không khí trên bàn có chút hòa hoãn liền thúc giục mọi người ăn nhiều vào, sau đó liền quay sang Tề Minh Nguyệt hỏi chuyện: “Nguyệt nhi à, đêm nay con có lưu lại Tề phủ hay không?”
- “Chuyện này...”. Tề Minh Nguyệt có chút khó xử nhìn về phía Triệu Cẩn Vân.
Tề Minh Nguyệt rất muốn lưu lại Tề phủ để có thể bồi tiếp bên cạnh phụ thân mẫu thân, nhưng bây giờ nàng đã là nữ nhi xuất giá, mọi chuyện đều phải nghe theo phu quân. Tuy rằng nàng hay bắt nạt Triệu Cẩn Vân nhưng đó là lúc chỉ có hai người bọn họ, còn bây giờ đang ở bên ngoài, biết bao nhiêu cặp mắt đang quan sát phu thê hai người, nàng không thể không cho vương gia nhà nàng mặt mũi được.
- “Nhạc mẫu, đêm nay chúng con sẽ lưu lại, đã làm phiền đến người và Tề phủ rồi.” Thấy Tề Minh Nguyệt nhìn mình, Triệu Cẩn Vân rất nhanh đã hiểu ra tâm tư của nàng ta, liền thay nàng ta đồng ý với Tề phu nhân.
- “ Không phiền không phiền, ngược lại còn thêm náo nhiệt.” Nghe nữ nhi bảo bối của mình đêm nay sẽ lưu lại, Tề tướng quân rất đỗi vui mừng.
Tề phu nhân cũng không kém phần kinh hỉ, liền hướng Mục Đình phân phó: “Mục Đình, ngươi mau đi dọn dẹp phòng của tiểu thư để tiểu thư và vương gia nghỉ ngơi”.
- "Dạ phu nhân, nô tì sẽ đi ngay”. Mục Đình nhận lệnh lập tức lui ra ngoài. Đêm nay tiểu thư lưu lại Tề phủ vậy là nàng cũng sẽ được ở lại Tề phủ, không cần phải chung phòng với tên Trầm Sơ đáng ghét kia, cứ nghĩ đến là thấy vui vẻ.
Mục Đình rời khỏi đại sảnh, hướng về hậu viện của Tề Minh Nguyệt. Nàng và Tề Minh Nguyệt chỉ mới rời khỏi Tề phủ vài ngày mà cây cối trong vườn đã xanh mướt, hoa thi nhau nở rộ, cảnh sắc vô cùng sinh động. Vương phủ chỉ toàn là cây, đến một bông hoa cũng không có, lần này quay về nàng sẽ xin tiểu thư trồng thêm hoa trong vườn cho thêm màu sắc.
- “Mục Đình”.
Nghe có người gọi mình ở phía sau, Mục Đình liền dừng lại thì thấy A Bân nô tài trong phủ đang vội vàng chạy đến, trên trán cũng lắm tấm mồ hôi.
- “Ngươi gọi ta? Có chuyện gì sao?”
- “Ta mới từ bên ngoài về, nghe nói ngươi vừa trở về cùng tiểu thư nên ta đến tìm ngươi”. A Bân gãi gãi đầu, trên mặt vẫn còn đỏ do vừa chạy một mạch đến chỗ Mục Đình.
- “Tìm ta? Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?” Mục Đình nhìn người tên A Bân trước mặt có chút khó hiểu. Trước đây khi nàng còn ở Tề phủ, cũng có gặp gỡ qua hắn nhưng mối quan hệ giữa hai người không có thân thiết, dù sao nam nữ cũng phải giữ kẽ nếu không để người khác hiểu lầm thì thật không hay.
A Bân ngượng ngùng, lắp bắp đến nói chẳng thành câu: “Ta...ta...”
- “Mục Đình”.
Âm thanh này, Mục Đình chỉ cần nghe thôi là đã cảm thấy lạnh sống lưng. Trầm Sơ xuất hiện ở cuối dãy hành lang, nàng ta đang đi về phía của nàng và A Bân, đôi mắt thì đâm đâm ghim chặt lên người nàng không buông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT