Ánh sáng đỏ rực không biết tên trên bầu trời đang hừng hực thiêu đốt, tựa như một khoảnh khắc nào đó, nó có thể thiêu đốt đến tận tâm can.
...
Thẩm Diên Tri đưa tôi về nhà.
Ở nhà đã có một người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Tôi đang cố gắng nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp Tạ Y Liễu là vào lúc nào, nhưng lại phát hiện ra rằng chẳng có cảnh tượng nào khiến tôi ấn tượng sâu sắc cả.
Tôi chỉ cảm thấy, tôi và cô ấy trông thật giống nhau.
Thế là tôi chỉ có thể bất lực đứng nhìn, nhìn thấy Thẩm Diên Tri, cô gái ngồi trên ghế sô pha đột nhiên đứng dậy lao về phía anh ta.
Mất đến nửa phút im lặng, Thẩm Diên Tri vẫn còn đang đứng ngây ra ở đó.
Cho đến khi những sợi tóc lòa xòa trên trán cô gái cọ vào cổ anh, hân hoan hạnh phúc mà gọi tên.
"Thẩm Diên Tri, em quay về rồi."
...
Người bị cô ấy ôm vẫn còn đang chưa hết bàng hoàng, vẫn là tôi lên tiếng nhắc nhở.
"Cô ấy nói cô ấy đã quay về rồi."
Yết hầu của Thẩm Diên Tri chuyển động, mãi một lúc sau, giọng nói của anh ta khô khốc mà gượng gạo.
"Em… về rồi à."
Tôi chưa thấy dáng vẻ thất thố như thế này của anh ta bao giờ.
Bối rối và... khổ sở.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT