Hoa Bình Vũ vỗ về cánh tay của con gái: "Chỉ nhi, con ...chịu khổ rồi."Hoa Chỉ lắc đầu: "Thân là người nhà họ Hoa, nếu đã hưởng được phú quý, thì cũng có phải gánh được trách nhiệm.

Cha, người phải chú trọng đến sức khỏe, chăm sóc tốt cho tổ phụ.

Nếu có chuyện cần ra mặt, thì cứ để Tứ thúc làm, thúc ấy biết phải làm thế nào.

""Đừng lo, ta không cậy mạnh."Hoa Chỉ lại nhìn Tứ thúc: "Tứ thúc, phải làm phiền rồi."Hoa Bình Dương vẫn luôn thân thiết với đứa cháu gái chỉ cách hắn chín tuổi này, thu lại nụ cười vui vẻ thường ngày: "Ngươi không cần lo lắng, Tứ thẩm ngươi đang mang thai, ngươi ngày thường cũng giúp đỡ nhiều chút.""Người từ trước đến nay cùng nhau gặp hoạn nạn, rồi sau này cũng sẽ tốt lên."“Con từ trước đến nay đều nhìn rõ sự việc hơn người thường.” Hoa Bình Dương cười: “Trang viên bên ngoài thành đã bị phong tỏa chưa?”"Trước mắt con chỉ biết căn nhà ở Nam Thành không bị phong tỏa.""Vậy bên ngoài thành cũng sẽ không phong tỏa.

Có thời gian thì đến đó xem thử, ta mỗi năm đều đến đó bới rễ cây đại hòe.”Hoa Chỉ trong nháy mắt nhớ đến rất nhiều, rồi gật đầu đồng ý, nói chuyện vài câu với mấy người đệ đệ.

Thấy mấy người đằng kia đã ăn xong thứ nên bỏ vào túi cũng đã bỏ, Hoa Chỉ không nhiều lời, quỳ trước mặt trưởng bối bái biệt: “Chỉ mong được thượng lộ bình an, tổ phụ đã từng dạy con, rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt.”Hoa Ngật Chính dựa người dậy: "Chút chuyện này không thể đánh ngã được ta, trong nhà giao cho con.""Vâng."Hoa Chỉ dắt ngựa đi tới chỗ trưởng quan: "Sai gia, tổ phụ đã già rồi, một đường đi núi cao đường xa xin hãy chăm sóc một chút, Hoa gia chắc chắn sẽ có hậu tạ."Hoa Chỉ nhìn lại gia quyến, nói: "Tổ phụ không phạm phải tội không thể tha thứ, Hoàng thượng lúc này đang tức giận, nói không chừng sẽ nhớ lại điểm tốt của người.

Núi non cũng không lay chuyển thì nước chuyển, chưa chắc không có hy vọng, ngài nói xem có đúng không?”Làm quan ai chẳng là con người tinh ranh, tất nhiên sẽ nghe hiểu được ý tứ sâu xa của Hoa Chỉ.

Nếu nói nghe những lời nói ngầm uy hiếp này mà vui mừng là chuyện không thể nào.

Nhưng suy nghĩ kỳ thì cũng biết chuyện này là sự thật, nếu như tội mà Hoa đại nhân phạm phải là tội mưu phản vậy thì chẳng còn gì để nói, những đời sau đừng nghĩ đến chuyện muốn lật ngược thế cờ, dù có lòng thì bọn họ cũng không thể nào lật thuyền được.Nhưng Hoa đại nhân không phải, ông chẳng qua chỉ là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà thôi.

Dựa vào chức quan nhị phẩm và là lão nhân được hoàng đế trọng dụng qua hai triều đại, nói không chừng khi Hoàng thượng hết giận sẽ nhớ đến ông, phục hồi chức quan chẳng qua là chuyện trong nháy mắt.Sờ thỏi vàng vừa được ủ ấm ở thắt lưng, chậc, đây còn là bị tịch thu nhà nữa!"Ta hiểu những gì Hoa tiểu thư nói, cứ yên tâm, những cái khác không nói, Hoa đại nhân vì chúng ta mà dành cả đời bận rộn với triều chính, bọn ta có trăm lá gan cũng không dám lấy đại nhân ra đùa cợt, chỉ là chúng tôi có luật riêng, mong tiểu thư thông cảm.

""Không dám làm cho mọi người khó xử, tiểu nữ ta thay mặt cho Hoa gia cảm ơn mọi người."Hoa Chỉ nhìn lại người thân của mình một cái, vẫy tay, rồi nhanh chóng leo lên ngựa rời đi, không quay đầu lại nữa.Lão Tam của Hoa gia Hoa Bình Ngạn lẩm bẩm: “Thảo nào chỉ riêng Chỉ nhi được cha đối xử đặc biệt, giờ thì ta hiểu rồi, đừng nói đến nữ tử, kể cả nam nhân ở tuổi này cũng không thể làm tốt hơn Chỉ Nhi.

"Hoa Bình Vũ áy náy: "Trước giờ ta cũng không để ý, còn từng vì Bách Lâm luôn thích bám lấy người trưởng tỷ này mà nổi giận với con bé.""Có quá nhiều chuyện mà huynh không để ý, chỉ tiếc cho cháu gái lớn của ta sinh ra là thân con gái." Hoa Bình Dương thấy quan sai đằng kia chuẩn bị rời đi liền đem tay nải lên lưng, rồi lấy tay nải của cha cùng mang đi.Con đường suôn sẻ hơn dự kiến, về đến nhà thời gian vẫn còn sớm.Niệm thu đợi ở cửa sau, nghe thấy tiếng móng ngựa liền mở cửa đưa mắt nhìn, sau khi xác định là tiểu thư liền vội vàng chạy tới dìu nàng xuống ngựa."Tiểu thư, mấy nhà kia có người đến rồi.""Thái độ của bọn họ thế nào? Có quấy rối gì không?""Nhị thúc thái thái* nói chuyện đanh thép, Tứ thúc thái thái cứ khóc mãi, Tam thúc thái thái lại trực tiếp đổ tội.

Lão phu nhân bảo mọi người ở trong phòng không được đi ra, chỉ một mình lão phu nhân đối phó."Hoa Chỉ cau mày: "Không có ai ra giúp Tổ mẫu một chút sao?"Niệm Thu cười khổ: “Mọi người đều rất nghe lời.” Chính là răm rắp nghe theo.*Thái thái: mẹHoa chỉ thực sự có chút mệt mỏi, thân thể này ít rèn luyện, nàng cưỡi ngựa đi đi về về một chuyến, cơ thể nàng gần như rã rời, nghe Niệm Thu nói vậy, trong miệng đều là mùi vị chua xót.So với các gia đình giàu có khác, Hoa gia quả thực rất yên bình, tuy cũng có mâu thuẫn giữa các thê thiếp, phu nhân mấy phòng vì gia đình nhỏ của mình mỗi người đều có tính toán riêng.

Bình thường giữa bọn họ đều có những lời nói bóng nói gió với nhau, nhưng nhìn chung họ vẫn nghe lời, làm đúng bổn phận, nam nhân của Hoa gia cũng rất hài lòng.Nhưng lần này khuyết điểm của bọn họ đã bộc lộ ngay khi Hoa gia ngã xuống, tam phòng phu nhân không một ai có thể đứng ra nói chuyện được.

Trong trường hợp này, bọn họ đều ngoan ngoãn tránh mặt, để mặc cho tổ mẫu một mình đối diện với trách móc của người khác khiến nàng không biết nên nói như nào thì tốt.Sau khi vỗ nhẹ cho bụi bay khỏi người, Hoa Chỉ bước nhanh đến nhà chính, quản gia Từ đang canh giữ ở cửa, ông hiển nhiên rất an tâm khi thấy cô trở lại.Giọng nói cất cao, cách một cảnh cửa cúng nghe rất rõ ràng: "Đại tẩu, tẩu nói cho muội biết già trẻ của Hoa gia sau này phải sống như thế nào? Đây là muốn ép chết chúng ta à!""Nhà ta cũng vậy, đồ vật có giá trị trong nhà đều đã bị tịch thu hết, sau này làm sao có thể sống được!""..."Hoa chỉ không biết tổ mẫu đã nghe bao nhiêu lời như vậy trong khoảng thời gian này, chỉ cần nghĩ đến điều đó cô đã cảm thấy khó chịu.Ra hiệu cho Niệm Thu đóng rèm lại, Hoa Chỉ hít một hơi thật sâu rồi bước vào, đầu tiên là thỉnh an tổ mẫu, rồi hành lễ với những trưởng bối.Nhìn thấy cháu gái, lão phu nhân mới có chút tinh thần: "Gặp được người rồi? Vẫn ổn cả chứ?"“Tôn nữ gặp được rồi, đều ổn cả, chỉ là lo lắng cho nhà, nhưng khi gặp được con thì đã yên tâm rồi.”"Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”Bên này cháu gái vẫn chưa nói xong, Tam thúc thái thái dáng vẻ phúc hậu liền hỏi: "Đại cô nương đi đâu vậy?""Đi đưa ít đồ cho người nhà, tam thúc nãi nãi không bảo người đưa đồ đi sao? Phương Bắc lạnh lắm, quần áo bọn họ mặc sợ không đủ đâu.""Ta cũng muốn, nhưng nam nhân đã bị bắt đi hết, còn ai đi đưa được chứ?""Tam thúc nãi nãi nói như vậy là không phải rồi, trên đời này không chỉ nam nhân là con người, mà nữ nhân cũng là con người.

Cho dù nữ nhân không đưa được, trong nhà không còn hạ nhân đắc lực sao?" Hoa Chỉ nói một câu lại một câu đáp lại, chưa kịp đợi bà nói đã nói tiếp: "Những lời lúc này người nói ở bên ngoài con đã nghe thấy cả, may mà trong nhà tạm thời không có ai về, nếu để người ngoài nghe được, thì thật là tai họa lớn của Hoa gia đó.""Đừng hòng doạ ta, hoạ lớn gì, người gây ra hoạ lớn cũng không phải ta."Hoa Chỉ sờ tay vào tách trà còn nóng, cầm lên cho tổ mẫu uống mấy ngụm, nhìn cũng không nhìn bọn họ, nhưng lời nói không chút khách khí “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, sinh tử đều là do quân ân.

Hiện giờ Hoàng thượng chuốc giận lên người tổ phụ, Hoa gia bị tịch thu nhà, lưu đày cũng là ân điển của Hoàng thượng.

Người nói muốn ép chết chúng ta là đang trách Hoàng thượng sao? Hay là nói nhà bị tịch thu nên trong lòng bất mãn?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play