Nhìn sắc trời, nàng không nói thêm những lời thừa thãi, nắm chặt lấy dây cương quất ngựa rời đi, không thể chậm trễ hơn nữa, trước khi cửa thành đóng lại phải kịp trở về.Hoa Bách Lâm đi ra vài bước, tay siết chặt thành nắm đấm, trong lòng đều là nỗi lo lắng cho trưởng tỷ.

Tỷ tỷ ngày thường ngay cả đi một chuyến đến tiệm son phấn cũng không chịu, tỷ ấy thật sự có thể đuổi kịp phụ thân bọn họ chứ?Nếp sống của người dân nước Đại Khánh không tính là cởi mở, cô nương nhà hộ lớn cũng có người sẽ biết cưỡi ngựa, nhưng cô nương quất ngựa phi nhanh trên đường thì chưa từng thấy bao giờ.Một chiếc xe ngựa dừng lại bên đường, người đánh ngựa vén rèm lên, một nam nhân cao ráo, tướng mạo anh tuấn bước xuống, nghe tháy tiếng vó ngựa phi nhanh, hắn theo bản năng nghiêng đầu, lộ ra một vết sẹo dài từ tai đến miệng ở má phải, nhưng vết sẹo này ở trên khuôn mặt hắn không hề khó xem, ngược lại khiến tướng mạo quá sức anh tuấn của hắn nhiều thêm vài phần mùi vị nam nhân.Sau khi nhìn rõ người cưỡi ngựa là ai, hắn nhướng mày.“Chủ tử, có cần đi dò la thân phận của người này?”“Trị an trong thành không thuộc quyền quản lý của ta.” Nhìn thấy nữ tử trước khi đi ra đường chính bèn giảm lại tốc độ, nam nhân liền biết người này có tính toán trong lòng, sẽ không để người ta tìm ra chỗ sai.Đường chính trong thành người đi lại nhiều, trong lòng Hoa Chỉ có gấp hơn cũng phải siết chặt dây cương khống chế tốc độ, có thể phi ngựa trên con đường này chỉ có chiến mã, những người khác cho dù là chủ công hay là quyền quý đều không có đặc quyền, đừng nói đến gia quyến nữ Hoa gia vừa mới bị tịch thu nhà.Nhẫn nhịn ánh nhìn của mọi người, cuối cùng nàng cũng ra được thành, Hoa Chỉ quất ngựa phi nhanh.Nếu như là tiểu thư chân chính ra khỏi cửa tất nhiên sẽ rất sợ hãi, nhưng trong nàng sớm đã chứa đựng một linh hồn trưởng thành đến từ một thế giới khác vào mười lăm năm trước.

Tuy rằng những năm này một lòng muốn làm thiếu nữ khuê các, nhưng nàng cũng không chỉ làm son phấn, học cầm kỳ thi hoạ.

Các loại sách cũng xem không ít, địa lí Chí Phàm có trên thị trường đều lật xem hết rồi.

Ngay cả bản đồ khu vực của nước Đại Khánh cũng xem rất nhiều lần ở chỗ của tổ phụ, biết được muốn đi về phía bắc thì có mấy con đường, nhưng phạm nhân lưu đày sẽ chỉ đi đường quan, thuận theo con đường này là có thể đuổi kịp.Phi ngựa khoảng hai khắc, Hoa Chỉ liền nhìn thấy một nhóm người đông nghịt ở đằng trước, vừa nhìn là biết phạm nhân mặc đồ bình thường, quan sai mặc đồ thống nhất.Thái tổ hoàng đế lập nên triều Đại Khánh vốn xuất thân từ dân thường, bởi vì tiền triều quá áp bức mới dựng cờ nổi dậy, sau này định ra luật pháp Chư Ban cũng không hà khắc bằng tiền triều.

Được lòng dân nhất chính là đặt ra điều luật ‘chu di cửu tộc’.

Một khi có quan viên phạm tội, chịu liên luỵ chính là một gia tộc của họ, hơn nữa nữ nhân không được xuất giá.Giống như Hoa gia lần này, cùng nhau bị đi lưu đày chỉ có đích, chi và ba chi họ hàng của họ Hoa.

Một là đệ đệ ruột của Hoa Ngật Chính, một người là thứ đệ, một người là đường đệ, bốn nhà cộng lại tổng cộng có năm mươi bốn người bị lưu đày, chỉ có một số đầy tớ chung thành chủ động đi theo.Đi lại gần nàng nhìn thấy đám người tổ phụ tay chân đều bị gông cuồng, trong lòng Hoa Chỉ vô cùng khó chịu.

Người tổ phụ của nàng, ngày thường quần áo chỉ cần có một nếp nhăn đã lập tức đi thay, nào có phải chịu khuất nhục như thế này bao giờ.Tiếng vó ngựa cũng khiến những người phía trước chú ý đến, người dẫn đầu giơ tay bảo đội ngũ dừng lại, hắn quất ngựa đi lên trước: “Người đến là ai?”Quan sai cũng là giả vờ ngu muội, thực ra hắn sớm đã nhìn thấy những chiếc tay nải trên người nàng và trên lưng ngựa, biết được đối phương là ai.

Bình thường khi gặp tình huống này quan sai đều là kiếm một món béo bở.

Người nhà nào mà chẳng hy vọng phạm nhân có người chăm sóc trên đường đi, đừng nói là tịch thu nhà, thuyền nát vẫn còn có ba ngàn cây đinh, huống chi là thế gia trăm năm như Hoa gia.Hoa Chỉ xuống ngựa hành lễ, lấy xuống một chiếc tay nải đi lên trước: “Dân nữ đến từ Hoa gia, sai gia cả đoạn đường đi cực khổ, có một chút thức ăn cho các vị bớt mệt nhọc.”Quan gia cầm trong tay xoa nắn, gật đầu hài lòng: “Vậy ta xin nhận, cho người thời gian một nén nhang, nói ngắn gọn.”“Dân nữ đa tạ.”Hoa Chỉ dắt theo ngựa đi đến trước mặt người Hoa gia, bọn họ cũng đều nhìn nàng, mong chờ trong nhà có người đến, nhưng ai cũng không ngờ rằng người đến lại là trưởng tôn nữ của trưởng phòng, nàng bình thường không được chú ý cho lắm.Phụ thân Hoa Chỉ, Hoa Bình Vũ khẽ ho một tiếng hắng giọng: “Chỉ Nhi, sao con lại đến đây.”“Dù sao cũng cần phải có người đến.” Hoa Chỉ đưa từng chiếc tay nài đưa qua, đích chi bị lưu đày tổng cộng có mười người, lúc đưa cho tam thúc, nàng bắt lấy tay hắn túm lấy một chỗ nào đó trên tay nải.

Tam thúc hiểu ý gật đầu.Mười lăm năm đủ để nàng hiểu rõ tính cách của mọi người trong nhà, phụ thân và tam thúc đều giống tổ phụ, là tính cách của một văn nhân điển hình.

Nhị thúc bởi vì là thứ tử, vừa không được làm quan, bản thân cũng không phải là người xuất chúng, trước giờ biểu hiện đều bình thường, cho dù trong lòng có chút so đo nhưng cũng trong phạm vi cho phép của tổ phụ.Chỉ có tứ thúc là khác biệt, nhưng nếu nói đến thông minh nhanh trí thì phụ thân và tam thúc đều không bằng thúc ấy, đến nơi đất bắc, người Hoa Chỉ trông chờ nhất chính là ông ấy.“Bên đó lạnh, con mang theo bọc đầu gối, bọc khuỷu tay, quần áo dày dặn cũng có.

Là nương, nhị thẩm và tam thẩm gấp rút làm, giặt qua nước thì không còn ấm áp như vậy nữa rồi.

Mọi người mặc lâu một chút, đừng vội giặt.”Hoa gia không có kẻ ngốc, đều gật đầu hiểu rõ.“Thái hậu bảo vệ chúng con, những người khác đều không sao cả, chẳng qua nhà cũ không thể ở được nữa.

Chúng con dọn đến căn nhà ở thành nam.” Hoa Chỉ nhìn quan sai cách đó không xa một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tổ phụ, con muốn biết người vì chuyện gì mà phải chịu tội.”“Chỉ Nhi, chuyện trên triều đình con đừng nghe ngóng lung tung…”“Chỉ Nhi muốn biết thì ta sẽ nói cho con nghe.” Hoa Ngật Chính ngắt lời trưởng tử, cũng nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng chậm trễ không lập thái tử, hai vua tranh đấu làm hại đến dân.

Ta không kìm được mà nói vài câu, đụng phải đầu ngọn gió khiến hoàng thượng nổi giận, chính là như vậy mà thôi.”Hoa Chỉ thở phào: “Không sao cả, tổ phụ, người chỉ là bị giận lây, qua rồi sẽ có cơ hội cứu vãn lại.

Đến bên đó, chỗ nào nên dùng đến tiền thì dùng, không cần lo lắng sẽ không đủ, con sẽ kiếm được tiền, nhưng người nhất định phải bảo trọng.

Tổ phụ, người phải đáp ứng với con.”Rõ ràng là lúc nhếch nhác nhất cả đời này, nhưng Hoa Ngật Chính lại cười: “Mắt nhìn của tổ phụ trước giờ chưa từng sai, phải không?”Hoa Chỉ cay mũi, vành mắt đỏ ửng, trong nhà nhiều huynh để tỷ muội như vậy, nhưng từ nhỏ tổ phụ chỉ dẫn một mình nàng đến bên cạnh, tự mình dạy dỗ, cầm tay dạy nàng viết chữ, cầm kỳ thi hoạ tự mình chỉ điểm.

Nàng tự nhận trước giờ đều đem bản thân che giấu rất tốt, không hề để lộ ra một chút đuôi hồ ly, không hiểu tại sao lại khiến tổ phụ nhìn nàng bằng con mắt khác.Bây giờ nàng hiểu rồi, biểu hiện của nàng có giống một đứa trẻ hơn nữa, nhưng linh hồn của một người trưởng thành không cách nào biến thành tư duy của một đứa trẻ được.

Lúc nên sợ hãi thì nàng không sợ, lúc kinh ngạc nàng cũng không, lúc vui mừng nàng lại không vui, nhìn xa trông rộng như tổ phụ sao lại nhìn không ra sự khác biệt của nàng chứ.“Tổ phụ, con sẽ không để người thất vọng.”Hoa Ngật Chính vỗ vai nàng: “Chăm sóc tốt người trong nhà, tổ mẫu con sợ là không được dễ chịu.”“Con biết rồi, người yên tâm đi.”Nàng nhìn mấy người nhà bên cạnh cách ông một khoảng, Hoa Ngật Chính thở dài: “Những người này có thể giúp thì giúp một tay đi, dù sao cũng là bị ta liên luỵ.”“Vâng.”Hoa Ngật Chính bước đi, không nói gì thêm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play