Cố Tử Phong đi nhanh về hướng đồi núi, trong lòng không ngừng gọi tên người con gái ngốc ấy. Anh thầm trách cô nhảy cả tối không thấy mệt hay sao còn dậy sớm chạy bộ. Anh cau mày đi lên đồi núi, đi theo còn đường mòn do người tạo thành, lớn tiếng gọi tên cô.
" Trần Y Y!"
" Trần Y Y!"
Buổi sáng sớm hơn 5 giờ,có một trận mưa không nhỏ, tuy đến bất ngờ, đi cũng nhanh, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm Cố Tử Phong loạn cả lên. Trên đường đồi trơn trượt anh sợ cô xảy ra chuyện không may, nên mới đến trễ giờ, nên đến điện thoại cũng không nghe
“Trần Y Y, cô ở đâu?”
" Trần Y Y có nghe thấy không?".
Đáp lại anh vẫn là tiếng sào xạc của những cành cây đang đung đưa trong gió.
Lòng anh càng lúc, càng khó chịu, nhanh chân đi xa thêm chút nữa. Vài nam nhân viên công tác tại khu vực đó cũng đi xung quanh tìm người nhưng vẫn không có tung tích gì, họ cho rằng cô đã rời đi mà không nói trước.
Cố Tử Phong nghe được sắc mặt trở nên khó coi, tiếp tục đi tìm cô, không ngừng gọi tên của cô.
Ở một nơi nào đó, có một bàn tay vì nghe thấy tiếng gọi mà khẽ cử động, Trần Y Y nằm co người dưới đất cạnh một tảng đá to, đôi mắt nhắm nghiền, trên trán không ngừng chảy máu, cả chân cũng vậy.
Trần Y Y cố gắng nhướng lên mí mắt nặng nề nhưng không được, chỉ vừa hé mở ra một chút liền bị ánh sáng bên ngoài rọi vào phải tiếp tục nhắm lại, trước khi hoàn toàn khép mí cô lờ mờ nhìn thấy cái gì đó màu đen đang ở trước mặt mình, trước khi mất ý thức cô không biết có phải bản thân gặp thú dữ muốn ăn thịt mình hay không?.
" Trần Y Y! Trần Y Y! “.
" Có nghe tôi nói gì không?”
Cố Tử Phong dùng tay vỗ nhẹ vào mặt cô, miệng không ngừng gọi ’ Trần Y Y!’.
Anh hốt hoảng bế cô đứng dậy đi nhanh ra ngoài, những người khác nghe thấy tiếng của anh nhanh chân chạy đến giúp đỡ, một nam nhân viên gọi về cho khách sạn, nhanh chóng có một chiếc xe y tế dừng đúng lúc Cố Tử Phong bước ra ngoài.
Nhân viên y tế gấp gáp mở cửa xe, Cố Tử Phong bế cô đi thẳng vào đặt cô nằm trên băng ca, một nam bác sĩ tiến tới yêu cầu anh tránh đường để kiểm tra cho bệnh nhân.
Từ trước đến giờ anh chưa từng có cái cảm giác lo sợ đến tay chân đều phát run như này, anh chưa từng sợ bất cứ điều gì, cũng đã cho rằng bản thân sắt đá cho đến hôm nay anh mới biết.
Anh thật sự biết sợ.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, Cố Tử Phong ngồi trên hàng ghế bên ngoài đợi, hình ảnh lúc nãy lại hiện rõ trong đầu anh, Trần Y Y cả người toàn máu, từ đầu đến chân đều có vết thương, gương mặt tái nhợt, môi mỏng trắng bệch như không còn máu, nhớ tới đây, lòng Cố Tử Phong đau thắt.
Cuối cùng đèn đã tắt, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Cố Tử Phong đứng bật dậy nhanh chân đi đến trước mặt bác sĩ trung niên hỏi.
" Cô ấy sao rồi?".
" Gãy xương chân, cả người nhiều vết bầm tím và trầy xước nhưng không vấn đề, đáng chú ý là phần đầu vì bị va đập mạnh gây chấn động não, cần theo dõi vài ngày."
Nghe đến đây Cố Tử Phong liền trầm mặt cả người toả ra khi lạnh.
" Cố tổng đừng quá lo lắng, tôi sắp xếp phòng bệnh cho cô ấy, đợi vài ngày nữa kiểm tra lại nếu không có vấn đề thì cuối tuần có thể xuất viện rồi."
“Cảm ơn.”
Bã sĩ trung niên là viện trưởng của bệnh viện, mấy năm trước, lúc nguy hiểm nhận được sự giúp đỡ Cố Tử Phong, trong lòng nhớ mãi không quên. Ông luôn muốn tìm cơ hội trả ơn nhưng Cố Tử Phong luôn từ chối,cho đến hôm nay khi nhìn thấy Cố Tử Phong hoảng sợ chạy theo băng ca, ông cũng chạy theo hỏi nam bác sĩ tình hình cụ thể, sau đó cũng đi theo vào phòng cấp cứu.
" Vậy, tôi đi trước."
Trong phòng bệnh, Trần Y Y đầu quấn băng gạt, chân bị bó bột, cả người không chỗ nào là lành lặn, cô nhắm nghiền đôi mắt nhưng dường như không thoải mái vẫn đang hôn mê nhưng đôi mày vẫn nhăn lại, trên trán không ngừng chảy ra những giọt mồ hôi.
Cố Tử Phong đứng dậy với lấy một vài tờ khăn giấy trên tủ, lau đi mồ hôi giúp cô.
Trần Y Y vẫn không thoải mái.
" Khụ, khụ, khụ…"
Cô bắt đầu ho khan, vì bị thương lại dính mưa, Trần Y Y có chút sốt. Cố Tử Phong nhấn lấy chuông báo trên đầu giường, một nữ y tá nhanh chân chạy vào.
“Cố tiên sinh, bệnh nhân sao vậy?”
" Cố ấy hơi sốt."
Cố Tử Phong nhíu mày nói với nữ y tá, cô gái trẻ đầy kinh nghiệm đi đến sờ trán Trần Y Y, nếu là bệnh nhân bình thường cô sẽ chỉ họ một số cách làm hạ sốt hoặc truyền dịch nhưng đối với bệnh nhân này cô chỉ có thể hốt hoảng nhanh chân đi gọi bác sĩ.
Trần Y Y càng lúc, càng nóng cô bắt đầu nói sảng, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
" Mẹ…"
Hơi thở yếu ớt, lời nói hầu như không nghe được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT