“Chủ tịch! tôi nói xong rồi!”.

Trần Y Y mang vẻ mặt rạng rỡ quay trở lại.

Đối diện với gương mặt tươi cười của cô là một gương mặt lạnh như băng của Cố Tử Phong, anh ta xoay người đi.

" Cô quen người đó?"

“Hả?”

“À, tôi và anh ấy chỉ vừa quen biết lúc hoạt động lửa trại.”

Vừa dứt lời, phía trước liền truyền đến giọng nói lạnh lùng, mỉa mai.

" Chưa đầy 3 tiếng đã làm quen được người đàn ông khác rồi?"

“…”

Lời nói vừa thốt ra, Cố Tử Phong liền hối hận không thôi, anh cau mày, nhắm nghiền đôi mắt tự trách bản thân quá nóng nảy. Anh chỉ muốn nhắc nhỡ cô đừng quá tin lời người khác nhất là những người chỉ vừa mới quen, nhưng khi nói ra lại trở nên tệ hại như vậy.

Tính khí lạnh lùng, tự tôn cao, Cố Tử Phong làm bất cứ việc gì đề rất nghiêm túc vì vậy việc mất phải lỗi lầm dù là to hay nhỏ đều rất hiếm,nhưng lần này tự biết bản thân đã nói lời xúc phạm người khác nhưng anh ta vẫn không mở miệng nói lời xin lỗi.

Cả hai im lặng đi hết cả một đoạn đường,dừng lại trước lều trại của Trần Y Y, Cố Tử Phong xoay người lại bất ngờ làm Trần Y Y không kịp tránh mà tông thẳng vào ngực của anh một lần nữa.

“Xin lỗi ngài.”

Nhìn thấy chiếc lều mang số 17, Trần Y Y biết đây là lều của mình, cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông lạnh lùng này, hỏi.

“Chủ tịch Cố, lúc nãy ngài nói có việc gấp cần tôi xử lí, không biết là việc gì ạ?”

“Về nghỉ ngơi trước đi, công việc trở về rồi làm.”

Nói xong anh ta liền rời đi.

Trần Y Y cũng không muốn nghĩ nhiều, vào lều lấy đồ dùng cá nhân đi tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại ngủ.

Sáng hôm sau.

Theo như sắp xếp, hôm nay sau khi ăn sáng xong mọi người sẽ được đến một số địa danh nổi tiếng tham quan, qua ngày mai sẽ được đi chơi tự do tùy ai thích đi đâu thì đi vào 8 giờ tối sẽ khởi hành trở về.



“Này! tôi nghe nói hôm nay sẽ được ghé hang động Yên Sơn đang nổi tiếng gần đây đấy.” Một người phụ nữ lên tiếng.

" Thật sao? tôi nghe nói ở đó phong cảnh rất đẹp, cũng muốn đi xem lâu rồi nhưng không có thời gian, Chủ tịch chúng ta thật tốt á!".Người đàn ông che miệng, tỏ vẻ thích thú nói.

" Tôi còn nghe nói, sẽ đến Cầu Thủy Tinh nữa đấy!".

“Aaaa! mong chờ quá đi!”.Người đàn ông tiếp tục thích thú, hò hét.

" Ấy, đã qua 8 giờ rồi sao vẫn chưa xuất phát vậy?"người phụ nữ khác lên tiếng.

Người đàn ông tỏ vẻ nghi ngờ

"Đừng nói là, hủy rồi nhé? đừng mà!’.

Người đàn ông trẻ tuổi này là thư kí của vị giám đốc bộ phận nào đó, ngày thường lúc làm việc vô cùng nghiêm túc, nhưng khi không phải giờ làm việc liền trở nên đáng yêu thế này.

Cố Tử Phong ngồi trong xe nhíu chặt đôi mày, Cố Chính cũng đã mất kiêng nhẫn.

" Thời gian di chuyển đã thông báo từ tối hôm qua, vậy mà lại không biết điều để mọi người chờ như vậy."

" Đại ca chúng ta đi trước đi, mặc kệ cô ta."

" Gọi cho cô ấy".

“…”

Cố Tử Phong lúc đầu cho rằng cô ấy chỉ trễ trong giây lát nên mới ở lại đợi cô ấy, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, đã 30 phút trôi qua.

Không phải mất kiêng nhẫn, không phải vì tức giận một thư kí lại để sếp mình chờ lâu, mà là trong lòng anh đang có cảm giác bất an.

Cho dù không muốn nhưng Cố Chính vẫn phải đánh một cuộc gọi tới số di động của Trần Y Y, ba tiếng ‘TÚT TÚT TÚT’ vang lên, không ai nghe máy, Cố Chính cau mày gọi lại lần nữa, vẫn tiếng ’ Túy Tút ’ vang lên.

" Đại ca, không nghe máy."

Cho dù có không thích, hay ghét Trần Y Y cỡ nào, ngay lúc này chính Cố Chính cũng cảm giác ra được có điều không đúng.

" TÚT TÚT TÚT!".

Lần này đến lượt Cố Tử Phong nghe thấy.

Anh đánh liên tiếp vài cuộc gọi, vẫn là không ai nghe. Tắt máy, anh với lấy chiếc áo vest dược đặt trên ghế bên cạnh lên, tay đẩy cửa xe ra

" Cậu đưa mọi người tiếp tục đi tham quan đi, đừng để chậm trễ, muộn chút tôi sẽ đến sau."

Nói xong Cố Tử Phong dứt khoát rời đi trong sự tò mò của mọi người.

" Mọi người lên xe, chuẩn bị xuất phát."

Cố Chính bước xuống xe, đi lại nơi mọi người đang tập trung, thông báo xuất phát.

Tất cả mọi người đều vui vẻ cho kì nghỉ phép, có người còn trách Trần Y Y làm chậm trễ thời gian nhưng đâu ai biết được, cô ấy đã mất tích. Cố Tử Phong không nghỉ nhiều trực tiếp liên hệ quản lí khách sạn yêu cầu được xem camera giám xác.

Quản lí vừa nhìn đã biết anh là ai, không nói nhiều, dân anh đi thẳng vào phòng xem toàn bộ hình ảnh được ghi lại từ sau khi Trần Y Y đi về lều. Tuy nói là cấm trại trên đồi nhưng xung quanh đều được lắp đặt camera giám sát, để phòng ngừa những chuyện như ngày hôm nay.

Cố Tử Phong chắm chú, nghiêm túc xem tất cả các màn hình đang phát, tối hôm qua sau khi từ nhà vệ sinh ra, Trần Y Y đã quay về lều cho tới sáng hôm sau, lần cuối cùng camera quay được bóng dáng của cô là lúc 5 giờ sáng.

Cố Tử Phong nhìn thấy cô mặc một bộ đồ thể thao bó xác màu đen, nhìn dáng vẻ có lẻ chạy bộ buổi sáng, cô hướng đến ngọn đồi mà đi, cho đến 8h vẫn chưa thấy về.

Không chờ thêm giây nào, Cố Tử Phong xoay người đi ra ngoài, hướng ngọn đồi mà chạy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play