"Có chuyện gì mà sốt sắng gọi ta đến đây thế?"

Đan Tuệ Quân hỏi đại nha hoàn của Minh Kính Đường. Không nhận được câu trả lời, bà ta đành sải bước vào sảnh đường, nhìn thấy Võ An Hầu ngồi trên ghế chủ vị thì khựng lại, vuốt thẳng lại mép váy hơi xộc xệch rồi cung kính hành lễ.

"Công công, bà bà, không biết đột nhiên tìm nhi tức tới vì chuyện gì ạ?"

"Con tự nói đi." Giang Thanh Ba nhìn Đan Tuệ Quân, nụ cười trên mặt biến mất, chỉ chỉ vào một ma ma đang bị trói gô trong góc.

"Ma ma hồi môn của Nhị tẩu tung tin đồn thất thiệt khắp phủ, nói phu quân bị dung mạo của muội dọa sợ phải vội vàng rời phủ trong đêm." Giang Thanh Ba đột nhiên đập bàn. "Phu quân ta kinh tài vĩ lược, sao có thể để ý tới vẻ bên ngoài như đám người nông cạn kia được."

"Cái gì?" Đan Tuệ Quân khiếp sợ, sau đó gương mặt chuyển sang phẫn nộ: "Đám vô liêm sỉ, không ngờ lại dám bịa đặt sau lưng chủ tử, vả miệng cho ta."

Kỹ năng diễn trò của Đan Tuệ Quân không được tốt lắm nhỉ, dáng vẻ tức giận kia giả tạo thật đấy! Giang Thanh Ba thầm trợn mắt. Sợ rằng trong lòng người này còn đang nghĩ "chẳng lẽ ma ma hồi môn của ta nói sai?"

Giang Thanh Ba kéo cái ghế bên cạnh ra, vỗ Đan Tuệ Quân bảo bà ta ngồi xuống, phe phẩy quạt tròn, nàng cười nói.

"Có phải Nhị tẩu có ý kiến gì với muội không? Thế nên mới để ma ma hồi môn của tẩu lan truyền tin đồn phu thê Tam thiếu gia không hòa thuận khắp nơi."

"Sao có thể, ta không phải người như vậy."

"Muội cũng cảm thấy Nhị tẩu không phải người hẹp hòi thù dai như vậy. Dù sao…" Giang Thanh Ba hơi nhếch môi. “Dù sao muội cũng không so đo chuyện Nhị tẩu vì hủy hôn mà hủy hoại thanh danh muội lúc trước, một lòng muốn chung sống hòa thuận với tẩu mà."

"Ta cũng muốn chung sống hòa thuận với muội." Nụ cười trên mặt Đan Tuệ Quân cứng đờ, mi mắt rũ xuống ngăn cản tia tức giận chợt lóe qua rồi biến mất nơi đáy mắt.

Chát chát... Tiếng vả mặt thanh thúy vang lên. Giang Thanh Ba quay đầu lại quan sát ma ma gương mặt sưng đỏ dưới đất. Hai mắt hơi chững lại, quạt tròn trong tay cũng ngừng phất.

Đan Tuệ Quân quan sát Giang Thanh Ba một lát, phỏng đoán: "Đệ muội cảm thấy đánh quá nhẹ sao? Các ngươi chưa ăn…"

"Muội chợt cảm thấy ma ma hồi môn của Nhị tẩu rất quen, hình như từng gặp ở đâu rồi thì phải."

"Bà ấy thường đi lại quanh phủ, Tam đệ muội từng gặp là chuyện bình thường."

"Không phải. Chắc chắn trước khi thành thân muội đã gặp bà ta rồi." Giang Thanh Ba nhăn mày. "Lục Y, ngươi nhớ không?"

Lục Y và nha hoàn khác đứng hai bên sườn. Nghe nàng gọi tên thì đi ra cửa quan sát ma ma bị đánh, im lặng một lát mới mở miệng: "Tiểu thư, hôm chúng ta đến chùa Nam Sơn tế thần đã từng gặp ạ."

"À, chính là ngôi chùa sau khi ta đi thì bị đàm tiếu à."

Đan Tuệ Quân: “...”

Khốn kiếp, ngươi vừa mới nói là không so đo, bây giờ lại nhắc đến?

Mí mắt Đan Tuệ Quân giật liên tục, lòng thầm dâng lên dự cảm bất an.

Vừa định biện giải thì thấy Giang Thanh Ba tươi cười xán lạn.

"Chuyện lần trước bà ta làm chẳng tốt đẹp chút nào."

Động tác uống trà của Võ An Hầu chợt khựng lại: "Lúc trước cũng là bà ta khua môi múa mép?"

"Bà ấy…"

Đan Tuệ muốn lập tức phủ nhận, nhưng ngày đó đúng thật là bà ta và ma ma này có đi chùa Nam Sơn. Trước mặt Võ An Hầu, bà ta không thể phủ nhận, cũng không dám thừa nhận.

Chỉ có thể im lặng chống đỡ, trong lòng liên tục mắng Giang Thanh Ba đến chết đi sống lại.

Cạch!

Võ An hầu đặt mạnh tách trà xuống bàn, nước văng tung tóe: "Hầu phủ ta không dung được hạ nhân lắm điều bực này."

"Vậy nhi tức sẽ bán bà ta đi ngay ạ." Đan Tuệ Quân đứng lên, cúi đầu nói.

"Nghe nói ma ma này đã chăm sóc Nhị tẩu từ khi còn rất nhỏ."

Đan Tuệ Quân không đáp, Giang Thanh Ba cũng không mong nhận được câu trả lời, nói tiếp: "Vậy thì chắc tình cảm của tẩu với bà ta không bình thường, chỉ phạm một hai lỗi lầm thôi, cũng không cần bán đi, chỉ cần không xuất hiện ở Hầu phủ là được."

Đan Tuệ Quân trừng mắt nhìn Giang Thanh Ba. Người này đang khơi mào nội chiến! Đến nước này bà ta cũng không thể khăng khăng bán đi được, nếu không sẽ khiến người bên cạnh sợ hãi.

"Tam đệ muội thiện tâm, ta xin thay bà ấy cảm tạ đệ muội."

Bà ta gằn từng chữ, cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi, dường như rất tức giận. Hai mắt Giang Thanh Ba sáng lên, quạt tròn trong tay càng phất nhanh hơn.

"Không cần đâu, dù gì muội cũng là người rất rộng lượng mà."

Ma ma hồi môn không đơn giản, bà ta có ba nữ nhi, hai nhi tử đều đang làm việc trong Hầu phủ. Tiểu nhi tử là gã sai vặt đắc lực bên cạnh Lục Tử Ninh. Hai nữ nhi một người quản lý thôn trang, một người là tâm phúc bên cạnh Đan Tuệ Quân. Bán đi ma ma hồi môn rồi, liệu nhi nữ của bà ta còn tiếp tục trung tâm nữa không? Cho dù có trung tâm, thì Đan Tuệ Quân dám dùng chắc?

Mi mắt Giang Thanh Ba cong cong. Rối loạn nội bộ luôn là chuyện thú vị nhất!

Đan Tuệ Quân: “...”

Ngươi nói lời này không thấy đuối lý sao?

"Ngày sau cùng chung sống dưới một mái hiên, Nhị tẩu có chuyện gì cứ nói thẳng, chúng ta có thể từ từ nói chuyện trao đổi. Tuy nói xong chưa chắc muội đã sửa."

Đan Tuệ Quân: “...”

Vậy ngươi nói làm quái gì!

Phi, bà ta tức đến mức phun cả lời tục ra.

"Công công, bà bà, nhi tức xin phép dẫn người đi xử lý."

Còn ngồi đây tiếp bà ta sợ không nhịn được cào rách mặt Giang Thanh Ba ra.

“Đi đi." Hầu phu nhân phất tay.

"Công công, bà bà, cũng đến giờ nhi tức uống thuốc rồi ạ."

Mục đích giết gà dọa khỉ đã đạt được, ngày sau chắc sẽ không còn ai dám tung tin đồn nhảm về nàng nữa. Giang Thanh Ba thỏa mãn đứng dậy cáo từ.

"Đi đi, cố gắng chăm sóc cơ thể." Võ An Hầu dặn dò.

Hai người một trước một sau rời đi, Minh Kính Đường yên ắng lại. Hầu phu nhân Ôn Tĩnh vẫy tay, tỳ nữ đứng hầu bên cạnh bước lên dọn sạch đống hỗn độn trên bàn. Một lát sau lại bưng lê một chén trà mới.

Ôn Tĩnh nhìn phương hướng Giang Thanh Ba rời đi, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Đứa bé này tuổi còn trẻ, nói chuyện làm việc thực sự rất có sức sống."

"Giống y phụ thân còn bé."

"Ta rất thích tính cách này. Chỉ là, mọi người cùng sống dưới một mái nhà, con bé và Nhị phòng căng thẳng như vậy có phải không tốt lắm không?" Ôn Tĩnh quan sát vẻ mặt Võ An Hầu, phát hiện vẻ mặt ông vẫn bình thường mới nói tiếp: "Có muốn thiếp dặn dò…"

"Ừ, nàng dặn dò nhà lão Nhị, tốt xấu gì cũng là ca tẩu, nhường nhịn một chút đi. Sức khỏe tức phụ lão Tam không tốt, đừng chọc giận nó, không may xảy ra chuyện thì không dễ ăn nói với Giang Nguyên đâu."

Ôn Tĩnh định nói "dặn dò tức phụ lão Tam, cần thu liễm tính tình một chút". Nhưng nghe Võ An Hầu nói xong lập tức nuốt hết những lời muốn nói vào bụng. Lông mày tinh xảo khẽ nhếch, đáy mắt thoáng qua suy nghĩ.

Có lẽ hướng gió sắp thay đổi rồi...

Một tháng sau, Võ An Hầu phủ tổ chức lễ thành hôn thứ hai. Trong ngoài phủ giăng đèn kết hoa, lụa đỏ phấp phới, chiêng trống vang trời, pháo nổ ầm ĩ vô cùng náo nhiệt.

Giang Thanh Ba thân là một thẩm thẩm ốm yếu, còn là vị hôn thê cũ của Lục Tử Ninh. Thân phận xấu hổ nên không cần tham dự toàn bộ quá trình.

Bị tiếng pháo nổ bên ngoài đánh thức, nàng không thể không bò từ trên giường dậy, quyết định hôm nay phải ra lộ mặt một chút.

Nàng ngáp dài, nhìn Lục Y đang chải đầu qua gương đồng.

"Tân nương tử vào cửa chưa?"

"Vừa mới vào ạ." Động tác chải đầu của Lục Y hơi ngừng lại. "Tiểu thư thật sự muốn đi ạ?"

"Vẫn phải duy trì sự hòa thuận ngoài mặt."

Lục Y hừ lạnh: "Chắc chắn Nhị phòng cố tình muốn làm người thấy khó chịu."

"Đan Tuệ Quân nói không sai. Lương Nghi Tĩnh quản lý sự vụ trong nhà gọn gàng ngăn nắp, còn tự mình mở tửu lâu kiếm tiền, đúng là một người hiền huệ."

"Nô tỳ không nói đến chuyện này."

"Hả, vẫn còn giận vì chuyện mấy hôm trước?"

Từ khi Võ An Hầu phủ bắt đầu chuẩn bị cho hôn sự của Lục Tử Ninh, Đan Tuệ Quân gặp ai cũng hết lời khen ngợi Lương Nghi Tĩnh hiền huệ, thục lương. Đặc biệt là những lúc có mặt nàng, bà ta lại càng ra sức.

Giang Thanh Ba nghe vào tai này ra tai kia, nếu xem như một câu chuyện thì nghe cũng rất thú vị đấy.

"Không lấy được tiểu thư chính là tổn thất của Lục Tử Ninh." Lục Y hừ lạnh.

"Ta rất cảm kích Đan Tuệ Quân, nếu không phải bà ta hủy hôn, ta nào có được những ngày tháng thoải mái thế này chứ."

Trong vòng một tháng Lục Minh Châu chỉ về một lần. Chạng vạng về nhà ăn bữa cơm rồi lại đi. Sáng hôm sau phu thê Võ An Hầu đã đưa tới mấy thứ trấn an. Giang Thanh Ba lười biếng ngáp dài, đầu ngón tay gảy trang sức Hầu phu nhân đưa đến. Nam nhân không về nhà, còn được nhận lễ vật, cuộc sống này sướng như tiên chứ còn gì.

Lục Y: “...”

Buồn phiền chết mất! Một tháng rồi cô gia vẫn chưa về nhà ngủ!

"Đừng giận, không đáng." Giang Thanh Ba cắm một cây trâm cài tóc màu lam lên rồi dẫn Lục Y đến Như Ý Uyển. "Bây giờ chúng ta chạy đến lộ mặt, vừa đúng đến lúc ăn trưa luôn."

Lục Y: “...”

Trong đầu tiểu thư ngoài ăn ra thì không nghĩ được cái gì khác sao?

Giang Thanh Ba bước qua cổng vòm, những âm thanh ào ào nhốn nháo bên ngoài bỗng yên lặng. Các vị phu nhân tham dự hôn lễ nhất trí nhìn qua. Nàng làm lơ những ánh mắt đánh giá săm soi của họ, thong dong bước đến đứng cạnh Đan Tuệ Quân.

Đan Tuệ Quân quay đầu liếc nhìn nàng rồi lại tiếp tục hàn huyên cùng các vị phu nhân. Những ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba dần dần tan đi.

Giang Thanh Ba nở nụ cười công nghiệp nghe Đan Tuệ Quân nói chuyện phiếm với các vị phu nhân.

Nội dung mấy cuộc nói chuyện rất bình thường, chỉ toàn là "bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử..."

Sau đó không biết ai bắt đầu trước...

"Tân nương tử thật xinh đẹp, Tử Ninh chắc chắn sẽ có phúc về sau."

"Tân nương tử đẹp thật, bảo sao những công tử thế gia đó vì nàng mà không ăn không uống."

"Tân nương tử đẹp quá..."

"Đệ muội đừng quá để ý dung mạo," Đan Tuệ Quân quay đầu nhìn Giang Thanh Ba một lát, thở dài, nhỏ giọng an ủi. "Đó là số mệnh rồi."

"??? Vì sao muội phải để ý?" Giang Thanh Ba chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu. "Muội và phu quân phu thê hòa hợp, công công bà bà dễ sống chung. Cuộc sống sinh hoạt khiến người ta vô cùng hâm mộ, sao phải để ý đến vẻ bề ngoài làm gì?"

"???"

Vô cùng hâm mộ?

Ngươi biết mình đang nói cái gì không?

"Muội và phu quân được Thái Thượng Hoàng tứ hôn. Chẳng lẽ Nhị tẩu không cảm thấy cuộc sống sau khi thành thân của muội rất tốt?"

"... Đúng là rất tốt." Thái Thượng Hoàng tứ hôn, ai dám nói không tốt.

"Lát nữa Nhị tẩu nhớ giải thích rõ ràng nha." Giang Thanh Ba nhíu mày, "Lần trước ma ma hồi môn của tẩu tung tin đồn nhảm, rất nhiều người ngoài kia đều cho rằng muội sống quá thảm. Nếu để Thái Thượng Hoàng biết..."

Đan Tuệ Quân: “...”

Sống quá thảm? Chẳng lẽ không phải sự thật?

"Đến giờ uống thuốc rồi, Nhị tẩu, muội xin phép cáo từ trước." Chắc cơm trưa chuẩn bị xong rồi, lúc này đi về ăn vừa kịp. Giang Thanh Ba đi được hai bước lại quay đầu cười xán lạn: "Nói rõ ràng, nói rõ ràng, Nhị tẩu đừng có quên đấy."

Đan Tuệ Quân: “...”

Chết tiệt, ngươi chỉ biết lấy Thái Thượng Hoàng ra áp chế người!

Vừa quay đầu đã bắt gặp một vị phu nhân lại gần chúc mừng, nghe thấy đối phương khen ngợi mỹ mạo của nhi tức Lương Nghi Tĩnh, cảm giác ưu việt lúc nãy khi đối mặt với Giang Thanh Ba hoàn toàn biến mất.

Thái Thượng Hoàng âm trầm bất định. Phụ thân Giang Thanh Ba lại nhậm chức ở Ngự Sử Đài, có tiếng chiều chuộng nữ nhi. Nếu thật sự làm căng, Nhị phòng bọn họ nhất định gánh không nổi. Vừa nghĩ đến chuyện phải thanh minh cho Giang Thanh Ba bà ta lại tức nghẹn cả cổ, nhưng không thể không làm. Hít sâu một hơi, bà ta nở một nụ cười tươi tỉnh.

"Ninh Nhi còn trẻ, hành sự lỗ mãng. Chỉ mong nó có thể học hỏi được sự săn sóc của Tam thúc, về sau cũng có thể phu thê hảo hợp như nhà lão Tam..."

Khách khứa: ???

Sáng hôm nay, Giang Thanh Ba bị bắt bò dậy từ sớm, sửa soạn gọn gàng chạy đi tham dự lễ kính trà của phu thê Lục Tử Ninh. Hôm qua, Lục Minh Châu không lộ mặt ở hôn lễ của cháu trai mình, hôm nay cũng không xuất hiện, chỉ có mình nàng đi giữ thể diện. Nếu nàng cũng tới trễ, kiểu gì người khác cũng tưởng Tam phòng bọn họ và Nhị phòng vì tranh đoạt vị trí Thế tử mà rơi vào thế như nước với lửa. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Giang Thanh vừa bước vào tiểu viện đã cảm nhận được mấy ánh mắt nhìn chằm chằm. Phần đa là vui sướng khi thấy nàng cô đơn chiếc bóng. Nàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thong dong đi vào phòng khách, hành lễ với phu thê Võ An Hầu ngồi trên ghế chủ vị.

"Công công, bà bà, dạo này phu quân công vụ bận rộn không thể gấp gáp quay về, mong mọi người thứ lỗi ạ."

"Chỉ mình nó bận thôi à." Võ An Hầu hừ lạnh, nhưng vẫn nở nụ cười hiền từ nhìn Giang Thanh Ba. "Tính tình Minh Châu nó vẫn như thế, con vất vả rồi."

"Tiền đồ của phu quân quan trọng nhất."

Võ An Hầu hài lòng: "Dạo này ta mới có được mấy gốc dược liệu quý, lát nữa sẽ cho người đưa sang chỗ con."

"Con đa tạ công công ạ."

Nhận được lễ vật vốn nên vui mừng mới phải, nhưng nàng chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Lục Minh Châu trước khi chàng rời đi nửa tháng trước.

"Những thứ phụ thân ta đưa đến đây nàng có thích không?"

"Đều là những loại dược liệu bồi bổ thân thể, thiếp rất thích."

"Có phải nên chia cho ta một nửa không? Nàng nhận được nhiều lễ vật như vậy ít nhiều cũng có công của ta."

"???"

Con mẹ nó, ngươi mười ngày nửa tháng không về nhà, có công gì?

"Ta không về nhà nàng mới có lễ vật mà nhận chứ!"

"..."

Lục Minh Châu thâm thúy nhìn nàng, dường như chỉ cần nàng nói không đồng ý một cái là lập tức định ngày nào cũng về.

Giang Thanh Ba trề môi, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc bước đến ghế trống cạnh Đại phu nhân, ngồi xuống. Làm lơ những ánh mắt hâm mộ ghen ghét của người khác, rũ mắt, trong lòng không ngừng thăm hỏi Lục Minh Châu mặt dày như thớt.

Âm thanh ồn ào chợt dừng lại, đôi phu thê mới cưới chậm rãi sóng vai bước vào đại sảnh kính trà cho phu thê Võ An Hầu và cha mẹ chồng.

Lương Nghi Tĩnh y hệt như lời đồn, đúng là một đại mỹ nhân. Một thân hồng y xứng với làn da trắng nõn, hai mắt ướt át có thần như biết nói, dáng vẻ nhu nhược đáng thương khiến người khác chỉ hận không thể bảo vệ. Ánh mắt Giang Thanh Ba hơi dừng lại trên người đối phương, nói thật, Lương Nghi Tĩnh hoàn toàn xứng với cái danh đệ nhất mỹ nữ kinh thành.

Có người hiểu chuyện chuyển ánh mắt lên người Giang Thanh Ba. Vị hôn thê cũ nay thành trưởng bối, ngày sau có kịch hay xem rồi!

Giang Thanh Ba hoàn toàn không quan tâm những ánh mắt hóng chuyện của người khác. Dùng quạt tròn che nửa gương mặt, chán nản ngáp dài một hơi. Tốt nhất nam nữ chủ nên biết điều quét tuyết trước cửa nhà mình*, đừng có trêu chọc nàng.

* Chỉ nên lo chuyện nhà mình, đừng quan tâm đến chuyện nhà người khác

Rất nhanh, đôi tân phu thê đã đến trước mặt Giang Thanh Ba.

Nàng nhận được một đôi giày từ tân nương tử. Đây là một đôi giày thêu màu lam, bên trên thêu một đôi uyên ương vô cùng sống động.

"Nguyện Tam thúc và Tam thẩm bạch đầu giai lão, phu thê hảo hợp."

Khóe môi Giang Thanh Ba hơi nhếch lên.

Chậc, nữ chủ quả là một người thú vị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play