Mặt trời lên cao, Giang Thanh Ba theo chân ma ma xuyên qua từng cánh từng cánh cổng vòm.

Từ đêm qua đến giờ Lục Minh Châu chưa quay về. Tên khốn này, không về cũng chẳng báo trước một tiếng, hại nàng chờ đến hơn nửa đêm. Thừa dịp không ai để ý, nàng giơ khăn lụa lên che miệng lén ngáp dài một cái. Nhìn ma ma im lặng dẫn đường trước mặt, mí mắt nàng hơi giật giật.

Hôm nay phải làm lễ kính trà, chắc Lục Minh Châu đến rồi nhỉ?

Đại sảnh.

Cả nhà Võ An Hầu đã đến đông đủ, tổng cộng khoảng hai mươi người, chỉ thiếu mỗi vị phu quân mới cưới của nàng.

Quá... quá đáng!

Đêm động phòng hoa chúc không thấy mặt nàng có thể chấp nhận được, nhưng buổi lễ kính trà cũng vắng mặt thì quá đáng lắm rồi. Dù thế nào cũng phải lộ cái mặt để giữ thể diện cho nhau chứ.

Cộng cả hai chuyện vào, tóm lại ấn tượng của Giang Thanh Ba về Lục Minh Châu hoàn toàn không tốt.

Tên Lục Minh Châu này không dễ sống chung!

"Tam nhi tức, Minh Châu có công vụ khẩn cấp không thể quay về được, mong con thứ lỗi cho nó." Võ An Hầu ngồi trên ghế chủ vị mở miệng.

"Phu quân vì nước phục vụ, con dâu hiểu ạ."

Công công tương lai hoàn toàn khác! Giang Thanh Ba giật mình sững sờ, đôi mắt long lanh lặng lẽ nhìn người trước mặt. Võ An Hầu sát phạt tàn nhẫn quyết đoán trong miệng phụ thân, đứng cạnh ông ấy cũng có thể cảm nhận được sát khí đây sao? Sao Võ An Hầu trước mặt giọng nói lại nhẹ nhàng, gương mặt lại hòa ái, miệng lại cười mỉm khiến cho gương mặt nhợt nhạt trông tươi tỉnh đến vậy? Đúng là một nam tử trung niên khí chất ngời ngời! Là kiểu người ngẫu nhiên gặp được trên đường cũng khiến nàng nhìn thêm vài lần. Giang Thanh Ba lớn mật nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng đầu nhìn thêm lần nữa.

"Phụ thân con nói bậy bạ gì về ta à?"

Hành động cử chỉ của Giang Thanh Ba chẳng có chút nào ăn khớp với tiêu chuẩn khuê tú văn tĩnh của một tiểu thư khuê các. Nhưng Võ An Hầu lại không hề tức giận, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

"Phụ thân dặn con phải cẩn thận dè dặt, cẩn thận làm người. Hai nhà chúng ta cách xa nhau, nếu con chọc người tức giận ông ấy không kịp chạy tới cứu."

Mọi người: ???

Nàng ta thật sự dám thừa nhận?

Mọi người mỗi người một vẻ mặt khác nhau, nhưng lại đồng lòng ngẩng mặt nhìn Võ An Hầu, rắm cũng chẳng dám đánh.

Đáy mắt Nhị phu nhân Đan Tuệ Quân lóe lên sự vui sướng khi người gặp họa, yên lặng chờ công công nổi giận. Ngày đầu tiên sau tân hôn đã chọc trưởng bối không vui, ngày tháng sau này đừng hòng sống yên.

"Ha ha ha... Con bé này giống hệt phụ thân con lúc còn trẻ. Xem ra Minh Châu có phúc rồi!" Võ An Hầu phá lên cười, hai mắt hiện rõ sự vui vẻ.

Mọi người: ???

Đan Tuệ Quân: ???

Đây là công công sát phạt tàn nhẫn, ít nói ít cười, với con trai cũng chẳng bao giờ cười nói sao?

Chẳng lẽ bị người nào giả mạo rồi?

Đan Tuệ Quân vốn muốn kiểm tra thực hư, nhưng trước giờ cha chồng rất uy nghiêm, bà ta không dám vọng động.

Giang Thanh Ba nghe tiếng cười to thì lâm vào trầm tư. Võ An Hầu trước mặt và Võ An Hầu trong miệng phụ thân hình như là hai người khác nhau.

Quỳ xuống đệm mềm, lấy lại tinh thần, nàng bưng chén trà đặt trên khay, cung kính kính dâng lên.

Võ An Hầu và Hầu phu nhân nhấp một ngụm, người trước thả một thanh ngọc Như Ý lên khay, người sau thì đặt một nắm táo đỏ hạt sen.

"Nếu sau này Minh Châu bắt nạt con thì cứ đến mách ta." Võ An Hầu nói

Giang Thanh Ba cong mi mắt, gật đầu: "Đến lúc đó người đừng chê con dâu phiền!"

Võ An Hầu lại cười: “Không đâu."

Mọi người: “...”

Có hiểu thế nào là lời khách sáo không!

Giang Thanh Ba tặng trưởng tẩu của Đại phòng một chiếc quạt thêu.

"Thêu rất tinh xảo!" Bùi Thục Nhàn cười nhạt rồi ngồi xuống ghế.

Bà ấy không thân thiện lắm, nếu không muốn nói là lãnh đạm.

Giang Thanh Ba cũng không chạnh lòng. Nghe nói Thế tử Hầu phủ đã qua đời năm năm trước phải mất ba năm mới giành được nụ cười mỹ nhân. Nay mới lần đầu gặp mặt đại tẩu đã cười với nàng, lời rồi! Sau khi nở nụ cười thân thiện với đối phương, nàng xoay người sang chỗ Nhị phòng.

Lần thứ hai gặp Đan Tuệ Quân, nàng vẫn không có hảo cảm như lần đầu. Cho dù lúc này Đan Tuệ Quân đang tươi cười dịu dàng hòa ái, nhìn qua vô cùng bình dị gần gũi. Giang Thanh Ba nhớ như in dáng vẻ khí thế bức người với Đại tẩu nàng hôm bà ta đến từ hôn, sau khi từ hôn còn giả nhân giả nghĩa chúc nàng sống hạnh phúc. Tư thái cao thượng!

"Đệ muội, từ nay chúng ta chính thức là chị em dâu một nhà. Muội còn nhỏ tuổi, về sau có chuyện gì không hiểu cứ đến tìm ta." Đan Tuệ Quân đứng dậy nhiệt tình nắm chặt tay Giang Thanh Ba.

"Về sau còn phải làm phiền Nhị tẩu rồi." Từ nay bọn họ đã ngang hàng, Giang Thanh Ba cười càng tươi.

Giang Thanh Ba lại lấy ra một chiếc quạt thêu tặng bà ta. Ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống Lục Tử Ninh đang ngồi chỗ tiểu bối. Một thân áo bào màu lam, quả nhiên là người phong lưu phóng khoáng. Cây trâm cài bạch ngọc tinh xảo cắm trên búi tóc hắn, khí chất xuất trần như tiên. Thoạt nhìn còn tưởng trích tiên không vướng bận sự đời.

Đan Tuệ Quân trừng mắt liếc nhi tử: "Sao còn thất thần ngồi đấy, mau chào đi!"

"... Tam thẩm."

Giọng Lục Tử Ninh rất nhỏ, nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe thấy. Nhưng hình như Giang Thanh Ba lại như thể thật sự không nghe thấy gì, nàng tiến lên một bước, nghiêng tai.

"Con nói cái gì?"

Những người khác: ???

Gây chuyện?

Hai mắt mọi người sáng lên, đáy mắt đầy chờ mong.

Lục Tử Ninh: “...”

Hắn vô cùng hoài nghi vị hôn thê tiền nhiệm, cũng là Tam thẩm đương nhiệm cố ý gây chuyện. Vừa nghiêng đầu định không quan tâm, đột nhiên cảm nhận một ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị từ trên cao.

"... Thẩm thẩm."

Lục Tử Ninh cố chống đỡ dưới ánh mắt của Võ An Hầu, căng da đầu chào hỏi lần hai. Vì sợ Giang Thanh Ba lại gây chuyện, lần này hắn nói rất to, ngay cả nha hoàn ngoài cửa cũng nghe rõ ràng.

Giang Thanh Ba hài lòng, nụ cười trên mặt càng xán lạn: "Nếu con đã gọi ta một tiếng Tam thẩm, thân làm trưởng bối, ta có mấy lời muốn khuyên con."

"Con lên triều làm quan chính là đưa một nhược điểm của công công cho đối thủ, tốt nhất vẫn nên về nhà an phận làm công tử nhà giàu đi."

"Đệ muội ăn nói cẩn thận!" Đan Tuệ Quân lạnh mặt.

"Giang…"

"Chẳng lẽ ta nói không đúng?" Giang Thanh Ba nhìn chằm chằm vẻ mặt khó coi của Lục Tư Ninh, khóe môi hơi nhếch lên: "Ngay cả dũng khí đến cửa từ hôn ngươi cũng không có, chỉ biết đứng sau lưng giở mấy thủ đoạn bỉ ổi hạ lưu. Đã thế thủ đoạn còn trăm ngàn sơ hở, ngay chính bản thân ngươi cũng chả sạch sẽ gì. Chỉ bằng cái thủ đoạn nửa mùa này mà cũng đòi lên triều làm quan, chẳng phải đưa nhược điểm vào tay người ta thì là gì?"

"Ngươi..." Lục Tử Ninh "ngươi ngươi" cả nửa ngày cũng không thốt được lời nào tiếp theo.

Người của mấy phòng khác đứng ngoài xem đã khiếp sợ đến lặng người.

Quá thẳng thắn!

Phòng khách chợt im phăng phắc. Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Võ An Hầu ngồi trên ghế chủ vị đã sớm tắt nụ cười.

Mọi người: người lần trước mắng đại tôn tử Lục Tử Ninh của ngài đã bị chặt đứt một chân!

Phu nhân mới vào cửa của Tam đệ/Tam ca xong đời rồi!

"Tam thẩm cháu nói rất đúng. Ngay cả dũng khí đến cửa từ hôn cũng chẳng có, về sau đối mặt, đối thủ làm khó dễ chẳng lẽ còn muốn ta giúp cháu giải quyết?" Giọng Võ An Hầu lạnh như băng.

Mọi người: ???

Thái độ này của ngài có công bằng với người lần trước bị gãy một chân không hả?

Lục Tử Ninh: ???

Hắn không ngờ tổ phụ trước giờ thương yêu hắn nhất lần này lại không đứng về phía hắn, ngược lại còn đồng tình với lời chỉ trích của người khác. Hắn nghe xong thì sững sờ mãi sau mới có phản ứng.

Sắc mặt Đan Tuệ Quân và Lục Minh Quân vô cùng khó coi, muốn phản bác nhưng không dám.

"Tam thúc cháu tự mình thi đỗ vào triều làm quan, trước giờ chưa từng để ta phải nhọc lòng." Võ An Hầu còn bổ sung: "Nỗ lực học tập..."

Mọi người: ???

Chẳng phải lão Tam vẫn luôn là ví dụ về mặt xấu sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )

Giang Thanh Ba nhìn dáng vẻ nhẫn nhịn của Nhị phòng, vô cùng sảng khoái. Nàng len lén liếc mắt nhìn công công vừa phát biểu trên ghế chủ vị, nhếch môi. Quả nhiên phụ thân nói không sai, báo thù ngay trước mặt mọi người chẳng những Võ An Hầu không tức giận mà ngược lại còn giúp nàng.

Có một câu nói thế này: người hiểu biết ngươi nhất chính là kẻ thù của ngươi! Quả nhiên không sai!

Võ An Hầu dạy bảo tôn tử xong. Giang Thanh Ba bắt đầu tặng quà cho nhóm tiểu bối như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lễ kính trà kết thúc, nha hoàn bắt đầu dọn cơm.

Giang Thanh Ba nhận đôi đũa từ tay Lục Y, bước đến sau lưng Võ An Hầu đứng nghiêm chỉnh. Hương đồ ăn bay lượn khắp phòng, nàng nuốt nuốt nước bọt, cố gắng không chế hai mắt không được nhìn chúng.

Nhịn đi, nhịn đi! Lập quy củ xong là được ăn rồi.

"Chỗ ta không có lắm quy củ như vậy, về sau cũng không cần, con mau ăn đi." Võ An Hầu nói.

"Nhóm tiểu bối còn đang nhìn đấy, con mau ngồi xuống ăn cơm đi." Hầu phu nhân phụ họa.

Giang Thanh Ba không câu nệ nữa, nàng bước đến chiếc ghế trống bên cạnh Đại phu nhân, ngồi xuống, đối diện là Đan Tuệ Quân mỉm cười giả lả. Nàng chẳng thèm quan tâm, một lòng cầm đôi đũa ăn cơm khô. Không hổ là đầu bếp Võ An Hầu yêu thích, tay nghề đúng là tuyệt đỉnh!

Trong lúc ăn cơm không ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng bát đũa va chạm vào nhau.

Một khắc sau*, mọi người lục tục buông đũa, chỉ còn Giang Thanh Ba và phu thê Võ An Hầu vẫn đang ăn. Người trước chăm chú ăn cơm không hề ngẩng đầu lên, hai phu thê sau thì cầm đũa nhìn Giang Thanh Ba ăn.

*Một khắc: 15 phút

"Tối qua phòng bếp không cho con ăn cơm à?" Võ An Hầu liếc mắt ra hiệu, nha hoàn bên cạnh đẩy mấy đĩa thức ăn ở xa đến gần Giang Thanh Ba.

"Có ạ, nhưng con muốn chờ phu quân về cùng ăn, kết quả đồ ăn lạnh mất rồi."

Võ An Hầu hừ lạnh: "Về sau không cần chờ nó."

"Thế có được không ạ? Phu quân trăm công nghìn việc..."

"Nó là thằng quỷ chỉ biết việc việc việc, bận lên cái là không biết đường về nhà..." Võ An Hầu dừng lại, nhớ đến con trai không thích về nhà cũng rầu rĩ. Liếc mắt nhìn Giang Thanh Ba, không nhịn được ho khan một tiếng, ông ấy vội quay sang một bên: "Dù sao cũng không cần quản nó làm gì."

"Con dâu xin nghe ạ."

Phụ thân Lục Minh Châu đích thân mở lời, khà khà, về sau chẳng cần cố kỵ những quy củ đó nữa.

Bữa sáng kết thúc, mọi người lục tục rời đi.

Giang Thanh Ba ngó lơ ánh mắt lạnh băng của Đan Tuệ Quân, thảnh thơi phe phẩy cây quạt đi sau cùng. Mới đi đến cửa thì bị Võ An Hầu gọi lại.

"Sức khỏe con không tốt, về sau miễn thỉnh an, chú ý nghỉ ngơi đi."

"Con dâu hiểu rồi ạ."

Giang Thanh Ba quy quy củ củ hành lễ một cái rồi rời khỏi Minh Kính Đường.

Chuyến này lời thật!

"Mẫu thân, phu nhân Tam ca mới cưới xấu thật đấy, còn ham ăn. Con không thích..."

Một giọng nói trẻ con vừa cất lên, chưa nói đến câu sau đã bị bịt miệng.

Giang Thanh Ba vừa ra khỏi cửa: ?

Ngươi nói bây giờ trông ta khó coi, ta thừa nhận!

Nhưng ham ăn là có ý gì? Rõ ràng nàng đang tôn trọng đầu bếp đấy, có hiểu không hả?

"Xin tiểu thư bớt giận, nữ tử báo thù một năm không muộn." Hình như Lục Y sợ Giang Thanh Ba quay lại, nàng ấy vội vàng lôi cánh tay nàng đi nhanh ra ngoài.

Ha ha, thằng nhóc mập Lục Minh Thần kia, ta nhớ kỹ đệ rồi!

_

Thu Thủy Uyển.

Đám Lục Mai đang sắp xếp của hồi môn của nàng. Giang Thanh Ba nằm trên ghế dài, chẳng mấy chốc đã thấy buồn ngủ. Nàng vừa xoay người đổi tư thế thì bắt mặt một đôi mắt u oán.

"Lục Y, sao ngươi nhìn ta như vậy?"

"Người vừa gả vào phủ Võ An Hầu được một ngày đã đắc tội với Nhị phu nhân rồi!"

"Thì có vấn đề gì?" Giang Thanh Ba lơ ngơ chớp chớp mắt.

"Vấn đề lớn! Nhị phu nhân... chưởng quản chuyện hậu viện Hầu phủ. Người đắc tội bà ấy, về sau chúng ta bị làm khó thì làm sao đây?" Lục Y suy sụp, u oán trong mắt càng dày.

"Bà ta không dám đâu."

Gương mặt Lục Y tỏ vẻ không tin cùng với cả sự sụp đổ.

Giang Thanh Ba im lặng một lát mới ngồi dậy: "Ta và Lục Tử Ninh từng có hôn ước, Nhị phòng còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để từ hôn. Ngươi nghĩ chúng ta có thể làm một đôi chị em dâu hữu hảo sao?"

"Sau này mọi người cùng sống dưới một mái nhà, nô tỳ sợ người gặp bất lợi."

"Ta gây chuyện, ồn ào với Nhị phòng mới là lựa chọn tốt nhất." Từ lúc nói chuyện, mấy tỳ nữ đang xếp đồ đạc cũng dừng tay lắng nghe. Giang Thanh Ba biết mọi người đều lo lắng nên nghiêm túc giải thích.

"Ta và Lục Tử Ninh từng có hôn ước. Nếu như duy trì mối quan hệ hữu hảo với Nhị phòng, những người khác sẽ nghĩ thế nào đây? Không buông bỏ được sao? Nếu bị người có tâm lôi ra bàn tán thì vô cùng phiền toái. Thế nên náo loạn căng thẳng, phân rõ giới hạn mới là thượng sách."

"Nô tỳ thấy Nhị phu nhân không phải người lương thiện, nghĩ thế nào vẫn thấy lo lắm!"

"Có thời gian, ngươi nên tiếp xúc nhiều với hạ nhân Hầu phủ vào. Tốt nhất tạo mối quan hệ tốt với hạ nhân trông cửa, mai sau ta bị bắt nạt cũng có thể báo tin cho phụ thân ta nhanh nhất."

"Nô tỳ hiểu rồi ạ."

Đáy mắt Lục Y vấn vương sầu lo, nở một nụ cười yên tâm rồi cùng đám Lục Mai tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Giang Thanh Ba lại nằm xuống, thích ý nhắm mắt lại.

Thế là ngày tháng sau hôn lễ còn tốt hơn so với nàng dự đoán!

Ngày lại mặt, Giang Thanh Ba ngồi lên xe ngựa gấp gáp mở cái hộp cầm trên tay, cẩn thận lấy bức họa cuộn tròn bên trong ra.

"Hôm nay lại mặt chắc cô gia sẽ không vắng mặt nữa chứ?" Lục Y ngồi xổm trước cửa xe ngựa nhìn xung quanh một lượt vẫn không thấy bóng người nên xuất hiện đâu. Đợi một lát vẫn không thấy mới hậm hực buông màn xe xuống.

"Có lẽ chàng ta còn đang tận trung vì nước." Giang Thanh Ba quơ quơ bức họa trước mặt Lục Y. "Bút tích thật của Nhan đại lão, lần trước phụ thân muốn mua nhưng tiếc là đã bị người mua mất. Hôm nay ta mang về chắc ông vui lắm đây!"

"Tiểu thư, đến lúc này rồi mà người còn nghĩ đến tranh họa nữa!"

"Từ hôm tân hôn đến giờ cô gia một đi không trở lại, hạ nhân trong phủ đều truyền..." Lục Y liếc mắt nhìn Gianh Thanh Ba, nói thầm: "Đều nói người lớn lên xấu xí, cô gia cố ý trốn tránh không quay về."

"Chẳng phải rất tốt sao." Giang Thanh ba cẩn thận cuộn bức họa vào, trân trọng đặt vào hộp, cười khúc khích như đứa trẻ ăn vụng. "Nhìn bức họa được giữ gìn tỉ mỉ như vậy cũng biết công công rất thích nó. Thế mà ông ấy lại đưa cho ta làm lễ vật hồi môn. Biết vì sao không?"

"Vì sao ạ?"

"Con nợ phụ thân trả."

Hôm kính trà nàng cũng nhận được dược liệu quý giá từ tay phu thê Võ An Hầu, còn có một bộ cờ vây làm từ hắc bạch ngọc, ý là muốn bồi thường cho nàng.

"Hy vọng người phu quân kia của ta có thể ít về nhà, không quay về thì càng tốt. Thế thì ta có thể sống cuộc sống độc thân vui vẻ rồi, còn thường xuyên được nhận lễ vật. Đúng là cuộc sống thần tiên mà!" Hai mắt Giang Thanh Ba sáng như sao, vẻ mặt hớn hở.

Lục Y: “...”

Nàng ấy không hiểu!

"Úi."

Xe ngựa đột ngột phanh gấp, thân thể Giang Thanh Ba mất khống chế nhào về phía trước, trán đụng vào vách xe: "Sao lại dừng lại..."

Trong xe đột nhiên có thêm một nam nhân mặc áo xanh. Giang Thanh Ba vội khép chặt miệng, tròng mắt xoay tròn nhìn trường đao trong tay người nọ. Tấm màn treo trước cửa sổ lay động trong gió, ánh mặt trời chiếu rọi vào bên trong, cây đao quanh năm tắm máu tươi còn nổi lên ánh hồng. Nàng thong dong thu hồi ánh mắt, mỉm cười. Nhan sắc tuấn lãng như vậy, vì sao cứ phải làm những chuyện trái pháp luật chứ?

"Hình như huynh đài từ xa đến đây, có chuyện gì không bằng ngồi nghỉ một chút rồi lại nói." Giang Thanh Ba dựa vào vách xe, biếng nhác khảy khảy lư hương trên bàn.

Nam tử nọ hơi nhếch mày, đáy mắt thoáng kinh ngạc.

"Nàng..." Thanh đao trong tay chàng rơi phịch xuống sàn xe, hai mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Giang Thanh Ba.

"Thần Tiên Túy." Giang Thanh Ba nghịch ngợm chớp chớp mắt. "Là dược mà thần tiên ngửi thấy còn phải say nha. Ngạc nhiên không, vui mừng không!"

Nam nhân nọ nhắm mắt dựa vào thành xe, không thể trả lời. Giang Thanh Ba lấy giải dược đưa cho Lục Y rồi ngồi xổm xuống cạnh hắn cẩn thận kiểm tra, phát hiện đối phương thật sự ngất xỉu rồi.

Tả đại phu chế tạo dược này để nàng phòng thân, đi từ Giang Nam về vẫn chưa có chỗ dùng, không ngờ lại dùng được ở kinh thành, hiệu quả không tồi.

"Tiểu thư, có cần tìm cái dây thừng không ạ?"

"Tam thiếu gia, lễ vật lại mặt đã mua xong rồi ạ."

Hai giọng nói đồng thời vang lên trong và ngoài xe. Giang Thanh Ba ngỡ ngàng chớp chớp mắt, vén rèm lên.

"Tam phu nhân." Gã sai vặt áo xám đứng bên ngoài cung kính khom lưng.

Giang Thanh Ba: ???

Nàng thả màn xe xuống, nhìn chằm chằm nam tử đang hôn mê trước mặt.

… Nàng có một dự cảm rất xấu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play