Mùa xuân kề cận, biên giới có man di nhân lúc sai binh xâm chiếm.
Chiến sự triền miên, triều đình cũng không được rảnh rỗi, hiện giờ Lục Kích bị xếp đến bộ binh làm nhiệm vụ, hưu mộc chưa hết một ngày, đã bị Hoàng thượng phái người đến gọi năm sáu lần, cứ như là không có hắn bày mưu hiến kế, trận này sẽ không thắng được vậy.
Hôm đó trời vừa sáng, Ngu Tiểu Mãn vươn vai, xỏ giày cho Lục Kích, hầm hừ: “Chân huynh không đi được suốt ba năm, người ta chẳng quan tâm lấy một lời, bây giờ mới khỏe được mấy ngày đã dồn cho huynh nhiều việc thế rồi?”
“Ban đầu ta đã đáp ứng điều kiện này để cầu Hoàng thượng lật án cũ.” Lục Kích cúi người cột chắc vớ cho Ngu Tiểu Mãn, “Hiện giờ cũng là thực hiện lời hứa thôi.”
“Hừ.” Ngu Tiểu Mãn vẫn rất bất bình, “Có phải vị hoàng đế thích dùng mỡ tộc ta đốt trường minh đăng không? Trông cũng không giống như là người tốt.”
Lời lẽ đại nghịch bất đạo thế này cũng chỉ dám lẩm bẩm phía sau cánh cửa đóng kín mà thôi, Lục Kích mỉm cười đầy dung túng, cầm cổ chân còn lại của Ngu Tiểu Mãn, không biết nhớ tới điều gì, mặt mày dần nghiêm túc lại.
Có lẽ là bởi vừa mới nhắc tới tộc nhân, thế nên Ngu Tiểu Mãn vừa nhìn thấy sắc mặt hắn, đã có thể thần giao cách cảm mà đoán ra đại khái hắn đang nghĩ điều gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT