Trong mười bảy năm ngư sinh không ngắn không dài của Ngu Tiểu Mãn, đây chính là lần đầu tiên ngủ chung gối chăn với người ta.
Cậu sống giữa biển khơi, không cha không mẹ không ràng buộc, chị Bích Nguyệt kể rằng đã nhặt được cậu lúc cậu hẵng còn là một quả trứng cá bé xiu, mắc trong rong biển xanh ngắt, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt đen thùi lùi.
Sau khi hóa thành con cá, Ngu Tiểu Mãn luôn sống một mình, mỗi tấc đất dưới đáy biển đều có thể trở thành chốn dừng chân cho cậu, không có ai nhắc nhở, cậu cứ vẫn cho là mình ngủ rất ngoan.
Có điều gần đây cậu bắt đầu ngờ vực.
Thân thể Lục Kích bất tiện, một khi hắn ngủ lại cậu cũng sẽ nằm im không nhúc nhích, thế nhưng ngày nào thức dậy chăn nệm cũng lộn xộn, hai chiếc gối được xếp tách nhau cũng xô chung một chỗ; lại nói thái độ của Lục Kích đối với cậu dạo này có gì đó thay đổi, không phải cái loại thay đổi như khi Thái phu nhân cảm thấy ngực cậu hơi lì sợ cậu không dễ sinh nở, mà là khi tầm mắt giao nhau sẽ không hời hợt dời đi như trước, mà sẽ nán lại một giây, tựa như đang nghiền ngẫm điều gì.
Chẳng lẽ ban đêm nói mớ, cho người ta biết mình là con cá mất rồi?
Nghĩ đến đây Ngu Tiểu Mãn bàng hoàng tột độ, càng thêm kính sợ Lục Kích, một ngày đẹp trời thấy có đĩa cá kho trên bàn ăn cơm, cậu hãi hùng đến độ không dám thở thành tiếng, chỉ một mực lo lắng tiếp theo sẽ đến lượt mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play