Tảng sáng hôm sau sau khi tiễn một nhà trưởng thôn ra về, Ngu Tiểu Mãn vui vẻ đẩy Lục Kích tới cổng, phu nhân trưởng thôn làm bộ cầm tay cậu dặn dò mấy câu xuất giá tòng phu, chớ có buông thả tùy hứng, Ngu Tiểu Mãn đáp ứng liên hồi.
Chỉ là dùng dằng cả buổi cũng không nặn ra nổi giọt lệ chia ly, dẫu sao cũng không phải là mẹ ruột.
Một đêm trôi qua, Ngu Mộng Liễu vẫn còn bất mãn, nhân lúc người lớn nói chuyện thi thoảng trộm nhìn Lục Kích một lần, lưu luyến cứ như báu vật vốn nên thuộc về mình lại phải nhường cho người khác.
Mãi mới rảnh ra một lúc kéo Ngu Tiểu Mãn qua một bên, hỏi: “Bình thường hắn cứ xụ mặt vậy à? Trông dữ chết.”
Ngu Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, quả thật chưa nhìn thấy Lục Kích cười bao giờ, thật thà nói: “Đúng vậy, bình thường vẫn là như vậy.”
Lần này rốt cuộc Ngu Mộng Liễu cũng thoải mái, hất hàm nói: “Có đẹp trai hơn nữa mà tính tình tệ hại thì cũng thế mà thôi, lang quân của ta nhất định phải ôn hòa, nhường nhịn ta.”
Ngu Tiểu Mãn vốn định nói khi ở riêng Lục Kích cũng rất ôn hòa, nhưng lại sợ Đại tiểu thư động lòng với Lục Kích, cuối cùng cũng nín miệng không nói gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play