Gen Mê Luyến

Chương 9


1 năm

trướctiếp

"Trần tiểu thư, đã lâu không gặp." Trì Yến nói.

Tùng Ngu: "Ồ, thì ra là anh."

Cô dựa vào cửa, cố gắng hết sức để vượt qua phản ứng cơ thể của mình.

Cô vẫn thẳng lưng, hơi hếch cằm và giữ nguyên phong thái lãnh đạm thường ngày.

"Vẫn còn nhớ rõ tôi?"

"Nhớ rõ thuốc lá của anh."

Hắn cười nhẹ: "Trần tiểu thư dạo này thế nào rồi?"

"Đã từ chức."

“Vậy thì chúc mừng cô đã ra khỏi biển khổ.” Hắn gõ gõ xuống bàn.

“Mang cho tôi một chai sâm panh.”

Tùng Ngu nhướng mày: "Trong phòng làm việc uống rượu?"

“Đương nhiên là đặc quyền của ông chủ.” Hắn thản nhiên nói, sau đó cúi đầu cởi còng tay, lộ ra cổ tay rắn chắc gầy gò.

Tùng Ngu mơ hồ nhìn thấy một hình xăm sắp nổi lên sâu trong cổ áo sau gáy hắn- giống như một vật tổ màu đen phức tạp nào đó.

Cô rùng mình toàn thân, nghĩ ngay đến những hình xăm mà cô nhìn thấy trên mu bàn tay của bọn xã hội đen đêm đó ở S Star.

Nhưng nó khác.

Những hình xăm trên lưng hắn tinh tế và bí ẩn hơn. Nó dường như mang theo một loại sức sống nguyên thủy, hoang dã và nguy hiểm.

Nó giống như một cơn lốc, đem linh hồn cô cuốn vào.

Trì Yến lại ngẩng đầu lên.

Hắn khẽ cười với Tùng Ngu: "Cũng chúc mừng tôi và Trần tiểu thư lại gặp nhau, xem ra chúng ta rất có duyên."

Tùng Ngu không hiểu ám chỉ của hắn: "Thật là có duyên, không nghĩ tới anh lại biết Dương Ỷ Xuyên."

“Thế giới này thật nhỏ bé.” Hắn nói, “Chúng tôi không chỉ hút thuốc trong cùng một hành lang, mà chúng ta còn có chng một người bạn.”

Cuộc trò chuyện lại chuyển chủ đề.

"Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi Trần tiểu thư, cô đi làm gì ở S Star? Cổ vũ Tiểu Xuyên?"

Tới rồi.

Tùng Ngu thầm nghĩ. Thẳn thắn đến bất ngờ.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô cũng không thích vòng vo.

Chỉ là để xem ai có kỹ năng diễn xuất tốt hơn.

"Không, tôi đi quay phim phóng sự." Cô hơi nhíu mày, "Anh không nghe thấy sao? Ngay từ đầu đã không phải công việc của tôi, đồng nghiệp gọi tôi tới là có việc."

Hắn cười khẩy: "Đường đường là Trần đại đạo diễn, lại bị phái đến để làm loại chuyện này. Không biết, còn tưởng rằng ông chủ của cô đang cố ý sỉ nhục người khác."

——Hắn đang khiêu khích cô.

"Tuy nhiên, Trần tiểu thư bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Lúc đó cô đang ở rất gần sân khấu phải không? Cảm giác như thế nào khi tận mắt chứng kiến ​​một người chết trước mặt mình?"

Giọng hắn vẫn trầm, ái muội, thong thả ung dung.

Nhưng không biết vì sao, mô tả ngắn này giống như thôi miên ...

Ngay lập tức, nó đánh thức khung cảnh sâu thẳm trong ký ức của Tùng Ngu, nơi đáng sợ nhất và muốn thoát ra nhất.

Đôi mắt mở to. Đồng tử giãn. Một lỗ máu trên trán.

Ở mép vết thương bị thủng da nhăn nheo, giống như một miếng da người bị xé rách.

Cô đã nhìn thấy mọi thứ.

Nghe thấy giọng nói của chính mình, Tùng Ngu lạnh lùng nói: "Tôi không biết. Tôi đã trốn khi nghe thấy tiếng súng. Tôi không nhìn rõ chuyện gì xảy ra phía sau."

Trì Yến yên lặng nhìn cô.

Đôi mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt cô.

Như ánh đèn xe trong đêm tối, khiến người ta hoảng loạn.

Nó giống như tháo dải ruy băng của hộp quà vậy, bề mặt mịn màng và lạnh lẽo của lớp lụa trượt trên da cô.

Tuy nhiên, Tùng Ngu không hề dao động.

Cô chỉ nhìn anh với ánh mắt gần như thờ ơ.

Một lúc sau, Trì Yến cười nhẹ: "Vậy thì tốt. Tiểu Xuyên nói gần đây cô đang đi nghỉ, tôi còn tưởng rằng đó là do cô sợ hãi vào đêm đó."

Tùng Ngu: "Xin lỗi. Nếu có chuyện gì, tôi sẽ tự mình đi gặp bác sĩ tâm lý."

Trên thực tế, cô cần một bác sĩ tâm lý.

Thật tiếc là cô không dám. Cô chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cuộc sống của cô vẫn diễn ra như bình thường, ngay cả khi cô tỉnh dậy sau cơn ác mộng vào lúc nửa đêm và đổ mồ hôi đầm đìa, cô cũng chưa từng hét lên.

"...Tuy nhiên, S Star thực sự đang rất loạn.” Cô tiếp tục, "Tôi gần như không thể lấy được vé trở về, nhưng may mắn thay Dương Ỷ Xuyên sẵn sàng giúp đỡ. Sau đó tôi gọi điện để hỏi, nghe nói do lưu lượng quá lớn, hệ thống đặt vé trực tiếp bị hỏng.”

Trì Yến nhướng mày: "Thì ra là quen nhau như vậy."

“Ừm.” Cô giật giật khóe miệng.

Hắn có tin cô không?

Cô không biết.

Nhưng tiếng gõ cửa đột ngột cắt ngang thế bế tắc giữa họ.

Một người đàn ông cao lớn mặc vest, đi giày da kính cẩn bước vào, một tay cầm xô đá đựng sâm panh, tay kia... cầm một hộp quà to đùng.

Trì Yến chống cằm trên đầu ngón tay chồng lên nhau, mỉm cười với Tùng Ngu: "Nhân tiện, Trần tiểu thư, tôi biết cô sẽ đến, tôi thậm chí còn chuẩn bị một món quà cho cô."

Quà.

Tất nhiên Tùng Ngu sẽ không ngu ngốc đến mức thực sự nghĩ rằng có một "món quà". Hắn căn bản là người không có ý tốt.

Tâm cô chùng xuống.

Nhưng người đàn ông đã giao hộp quà cho cô.

Cô miễn cưỡng nhận lấy.

Thứ này nặng đến nỗi nó khiến cánh tay của cô lún xuống. Nhưng khi cầm nó trên tay, có một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Trì Yến nhìn động tác không chút dấu vết của cô, nhíu mày: "Từ Dương."

Người đàn ông hiểu ý, lập tức nhận lấy đồ trên tay Tùng Ngu, lễ phép nói: "Trần tiểu thư, để tôi mở cho cô."

Tất nhiên, chiếc hộp được bọc cực kỳ tinh tế, sử dụng những vật liệu thân thiện với môi trường đắt tiền. Giấy bạc giống như một màn hình điện tử, khúc xạ ánh sáng rực rỡ. Nhưng Từ Dương không chút do dự mà xé rách nó ra.

Tiếng cọ xát vào tờ giấy nghe vô cùng chói tai, Tùng Ngu nhìn động tác của anh ta không chớp mắt mà tim như thắt lại trong lồng ngực.

Và cuối cùng, với hành động của mình, lớp kết giới cuối cùng đã bị xé toạc——

Đập vỡ nhựa, thủy tinh và hợp kim nhôm. Một mảnh đen kịt tán loạn, nằm yên lặng trong lớp giấy bạc rách nát, giống như một đóa thược dược màu đen lộng lẫy mà kỳ dị.

Tùng Ngu có thể nhận ra nó mà không cần liếc nhìn.

Đây là chiếc máy ảnh cũ cô để lại ở nhà hát S Star.

Nhưng vào lúc này, nó đã bị đập thành từng mảnh, rơi xuống trước mặt cô như một cái xác không hồn.

Một sự đe dọa trắng trợn.

Cô quay lưng về phía Trì Yến, máu dồn lên não.

Nhưng khi cô nói chuyện, giọng nói vẫn bình tĩnh: "Đây là cái gì? Máy quay phim bị đập nát?"

Trì Yến cười nói: "Cô không biết nó sao?"

Tùng Ngu tiếp tục giả ngu: "Anh nói cái gì?"

Cố tình dừng lại vài giây, cô giả vờ như chợt tỉnh ra: "Thì ra là tôi làm mất máy ảnh. Không phải rạp bị cháy sao? Tôi còn tưởng rằng nó cũng bị cháy rồi."

Có một lượng vừa phải sự ngạc nhiên, nâng cao và lòng biết ơn trong giọng nói.

Cô thực sự xứng đáng với giải diễn viên mới xuất sắc nhất.

Trì Yến cũng rất vui khi được diễn cùng cô ấy.

Hắn dù bận nhưng vẫn ung dung cười nói: "Chỉ cần Trần tiểu thư thích, tôi đặc biệt lưu lại cho cô, dù sao tôi vẫn luôn nói được thì làm được."

Tùng Ngu sửng sốt.

Nói được thì làm được?

Rồi một câu hiện ra trong đầu cô.

"Nếu tôi là cô, tôi sẽ từ chức ngay lập tức.

"...Oh, đi đập cái máy hỏng đó đi."

Đây là những lời đầu tiên mà người đàn ông này nói với cô trong cầu thang vào cái đêm vô lý và điên rồ đó.

Nói được thì làm được.

Một người tốt sẽ làm những gì hắn nói.

Cô run rẩy khắp người.

Ngoài cửa sổ nắng chói chang, bầu không khí ngột ngạt đang lặng lẽ tràn ngập trong văn phòng này.

Từ Dương đã im lặng rút lui, chỉ để lại hai người họ với một chiếc máy ảnh bị hỏng trên mặt đất.

Mà Tùng Ngu cuối cùng cũng thu ánh mắt lại.

Cô ngơ ngác nói: "Bây giờ tôi mới nhớ ra, món quà cảm ơn của anh, anh có thể trực tiếp ném vào thùng rác giúp tôi được không?"

Đột nhiên, cô không muốn tiếp tục diễn với người đàn ông này.

Hắn gọi cô đến đây hôm nay vì hắn muốn kiểm tra cô.

Nhưng tại sao phải bận tâm? Hắn có thể trực tiếp giết cô, dù sao, hắn đã thành thạo những việc như giết người ở S Star.

Cô không nghĩ rằng một người như thế này sẽ có bất kỳ thiện cảm nào với cô.

Vì vậy, cô đã nói những gì nên nói.

Tin hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào hắn.

Cô chỉ muốn kêu tạp.

"Có vẻ như cô cũng không thích món quà này." Trì Yến nói.

Tùng Ngu: "Anh nói đùa đấy. Là một đống rác rưởi, tại sao tôi phải thích?"

Trì Yến bật cười thành tiếng: "Trần tiểu thư nói đúng."

Hắn đứng dậy từ phía sau chiếc bàn làm việc đó.

Một khi hắn đứng dậy, Tùng Ngu lại cảm thấy cảm giác buéc người bao trùm. Cô thậm chí còn hối hận vì đã nói chuyện với một cây khẩu súng theo cách như vậy.

Hắn cao và vạm vỡ như vậy, cũng không thể che giấu sự hung dữ của mình ngay cả trong bộ vest, giống như một người khổng lồ che khuất bầu trời và mặt trời.

Chỉ còn lại một đường viền sắc nét trên khuôn mặt. Mỗi bước đi, bóng tối nuốt chửng ánh sáng của cô, như thể với một sự lây lan chết người nào đó.

Tùng Ngu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rút lui.

Nhưng hắn từng bước tiến lại và đứng yên trước mặt cô.

Hắn từ từ nâng tay cô lên.

Những ngón tay thon dài lạnh như một khối băng.

Da gà ngay lập tức xuất hiện trên cánh tay cô.

Không. Gần như run lên vì lạnh. Cái lạnh chảy dọc đầu ngón tay, dọc theo dòng máu và trái tim hóa đá.

Cô đương nhiên muốn lui lại, nhưng hắn quá mạnh khiến cô như bị một cánh tay thép lạnh lẽo giữ lấy, không thể động đậy.

Tùng Ngu chỉ có thể bất lực để Trì Yến đưa tay lên môi.

Thật kỳ lạ khi thời gian trôi chậm lại vào lúc này.

Nó giống như tốc độ 0.5 của một bộ phim, giống như chuyển động chậm được dàn dựng sẵn trong một bộ phim lãng mạn, giống như sự chờ đợi khó khăn nhất của một tên tội phạm trước khi bị treo cổ...

Một nụ hôn-

Chậm rãi rơi xuống mu bàn tay Tùng Ngu.

Cô nghe thấy nhịp tim run rẩy của mình.

Cũng nghe thấy tiếng khẽ thở dài hài lòng của hắn.

Hơi thở nóng bỏng và chậm rãi như dung nham núi lửa phun lên mu bàn tay.

Nhưng hắn vẫn còn nấn ná ở tư thế này, ánh mắt u trầm.

"Trần tiểu thư, lần đầu tiên tôi gặp cô, tôi liền muốn làm điều này." Hắn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp