Gen Mê Luyến

Chương 1


1 năm

trướctiếp

Năm mười tám tuổi, Trần Tùng Ngu đã làm ra một điều sai trái duy nhất trong cuộc đời cô.

Đứng trong phòng thí nghiệm trống rỗng, trước máy đo lường, cô len lén mở một phần của bản báo cáo gen chưa từng được ai nhìn thấy.

"Trần Tùng Ngu xứng đôi với đối tượng Trì Yến".

"Mức độ xứng đôi: 100%".

Ánh sáng lờ mờ từ màn hình chiếu rõ khuôn mặt non nớt của cô gái trẻ. Khóe miệng cô hơi cong lên, lộ ra một nụ cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy vẻ lãnh đạm không hề hợp với độ tuổi của cô gái.

Cô xóa bỏ bản báo cáo này đi.

"Vui lòng xác nhận: Sau khi báo cáo bị xóa, dữ liệu không thể phục hồi được và các kết quả phù hợp về đối tượng xứng đôi sẽ bị xóa vĩnh viễn khỏi cơ sở dữ liệu."

Cô nhấn "Xác nhận" không chút do dự.

Đây là bí mật lớn nhất đời cô.

Đối tượng kết hôn hoàn mỹ đó chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời cô.

Cô chỉ muốn một lòng làm phim.

*

Ở tuổi 26, Tùng Ngu đã là một đạo diễn xuất sắc.

Cô đã thực hiện tổng cộng năm bộ phim điện ảnh. Tác phẩm đầu tay được đề cử giải Diễn viên mới của liên hoan phim Interstellar, kể từ đó, ba tác phẩm liên tiếp được đón nhận nồng nhiệt, lọt vào top mười phim nội địa có doanh thu phòng vé cao nhất trong năm.

Nhưng vậy thì đã sao?

Bộ phim cuối cùng bị bay màu, ngay lập tức cô lại trở về cuộc sống bi thảm của người lao động.

Ngày nghỉ còn bị ông chủ gọi đi làm thêm giờ, ngồi phi thuyền đến S Star và quay một bộ phim tài liệu cho một ban nhạc tân binh mà không ai quan tâm.

Ban đầu, người phụ trách quay phim là nữ đồng nghiệp A Xuân, nhưng sau đó đột nhiên từ chức và trở về kết hôn.

Càng tức giận hơn chính là, A Xuân, cô ta lâm thời bỏ gánh mà vẫn có thể tỏ ra bản thân mình đúng tình hợp lý.

“Tôi và anh ấy có 75% gen giống nhau!” Cô ta ra vẻ khoe khoang, “Cần gì phải lãng phí thanh xuân của mình cho cái công ty điện ảnh rác rưởi này?”

75% thực sự là một con số có giá trị rất cao.

Theo báo cáo hàng năm của trung tâm xét nghiệm gen, mức độ phù hợp về gen trung bình của các công dân Thủ Đô Tinh chỉ có 66,67%.

Những người khác trong văn phòng cũng ghen tị với A Xuân vì đã tìm được một người bạn đồng hành tuyệt vời như vậy.

Chỉ có Tùng Ngu không bao giờ tham gia thảo luận về chủ đề này.

*

Trần Tùng Ngu được gọi đến phim trường trong lúc gấp gáp, nên khi vội vã đến hiện trường quay phim S Star, một đồng nghiệp khác đã hỗ trợ dỡ máy móc.

Đó là một nữ thực tập trẻ tên Quý Văn.

Tùng Ngu đứng phía sau cô ta không xa, nhìn cô ta tay chân luống cuống một mình, đang muốn qua giúp đỡ, lại phát hiện Quý Văn đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Quý Văn đeo một cặp kính thông minh có thông tin hình ảnh và thì thầm:

"Vâng, mẹ, mẹ biết Trần Tùng Ngu đúng không? Đúng rồi, đó là nữ đạo diễn rất nổi tiếng, cô ta cũng ở công ty chúng con. Ồ, ban đầu cô ta rất mạnh mẽ, kết quả bởi vì bộ phim mới hai năm trước, nhìn cô ta bây giờ, cô ta không những không được quay phim mà còn không có quyền phát biểu gì cả, chỉ có thể thay đồng nghiệp dọn dẹp đống lộn xộn…”

Tùng Ngu dựa vào tường không phát ra tiếng động.

Trong tấm kính phản chiếu của hành lang, cô nhìn thấy bóng dáng của chính mình.

Vẫn lưng thẳng, mỏng giống như tờ giấy.

Tuy nhiên, ánh nắng mờ ảo lại chia cô thành vô số hư ảnh không thấy rõ trên bầu trời xanh mây trắng.

Mãi cho đến khi Quý Văn lảm nhảm nói mấy chuyện tầm phào không liên quan với mẹ, Tùng Ngu mới nhẹ nhàng cong khớp ngón tay, gõ lên tường.

Âm thanh nặng nề vang lên từ mặt kính thủy tinh.

Quý Văn ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng ngay lập tức nở một nụ cười tỏa nắng với Tùng Ngu: "Trần lão sư, chị đến rồi!".

Quay người lại bấm kính, "Mẹ, con cúp máy trước, thần tượng của mẹ tới, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ xin chữ ký cho mẹ!".

Sau khi cúp điện thoại, cô a lè lưỡi với Tùng Ngu: "Trần lão sư, mẹ em là fan của chị đó."

Tùng Ngu cười nửa miệng nhìn cô ta, biết Quý Văn đang cố ý dò xét mình, xem thử rốt cuộc vừa rồi cô đã nghe được bao nhiêu.

Nhưng cô cũng lười so đo với tiểu cô nương mưu kế này, thậm chí không thèm đáp lại lời của cô ta, chẳng qua nhàn nhạt nói: "Ừ, chúng ta bắt đầu đi."

Quý Văn xấu hổ chỉ vào đống đồ lộn xộn trước mặt: "A, Trần lão sư, chị có thể lắp ráp không?"

Đây là chiếc máy ảnh đời cũ cô ta đem từ tận Thủ đô Tinh tới, vì quá cồng kềnh và nặng nên chỉ có thể lắp ráp tại chỗ.

Trên thực tế, hiện nay công nghệ đã được cải tiến, hầu hết các thiết bị quay phim đều được thiết kế vô cùng nhẹ và tinh vi. Trước đây, Quý Văn chưa bao giờ nhìn thấy loại máy cổ này, càng không nghĩ tới ông chủ sẽ sử dụng loại đồ vật này — đủ để thấy ông ta đối với lần quay này không coi trọng như thế nào.

Tùng Ngu thở dài: "Sớm biết các người dùng cái này để quay, tôi đã tự mang máy đến đây rồi."

Quý Văn rất thông minh, ngay lập tức thừa nhận sai lầm của mình: "Em xin lỗi, Trần lão sư, em đã không ghi rõ phương án quay phim ... Không viết kích cỡ của thiết bị máy quay."

Tùng Ngu: "Quên đi."

Cô dứt khoát ngồi xổm người xuống.

Sau đó, một màn biến đống lộn xộn mục nát ấy thành kỳ tích đã xảy ra.

Quý Văn sững sờ nhìn Trần Tùng Ngu, như thể có phép thuật, lắp ráp từng đống đồng sắt vụn kỳ cục, từ từ biến chúng thành một chiếc máy ảnh lớn hoàn chỉnh.

Chuyển động trơn tru, chính xác và bình tĩnh. Thậm chí rất đẹp.

Cô ta không khỏi xấu hổ nói: "Trần lão sư, không ngờ chị lại lắp được, thật là lợi hại."

Tùng Ngu cũng không ngẩng đầu lên: "Tôi từng học ở Học viện Điện ảnh, tôi mượn thiết bị trong trường để quay bài tập về nhà, thường xuyên dùng loại máy ảnh này."

Quý Văn: "Wow"

Cô ta chợt cảm thấy hơi xấu hổ.

Bởi vì vừa rồi bản thân còn đang âm thầm chế giễu đối phương.

Trong công việc của họ, luôn có một chút thù địch không thể giải thích được đối với những người đẹp cùng giới. Cô ta chưa từng tiếp xúc với Trần Tùng Ngu trước đây, nghĩ rằng sở dĩ Trần đạo diễn được khen ngợi nhiều như vậy, chỉ đơn giản là vì khuôn mặt quá xinh đẹp của cô.

Nhưng cô ta không ngờ rằng khi khuôn mặt này lộ ra vẻ nghiêm túc như vậy, nó sẽ càng hấp dẫn hơn.

Đôi mắt cô rạng rỡ, thấu đáo mà tập trung, mang khí chất cổ điển hiếm có và nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Căn bản không thể rời mắt chút nào.

Huống chi, Quý Văn trước đây đã từng thấy qua những nam đạo diễn trong công ty, bất luận là lớn hay nhỏ, đều muốn đòi hỏi. Cho tới bây giờ luôn đứng trên trường quay, cao cao tại thượng, mở miệng ra lệnh.

Nhưng Trần Tùng Ngu hoàn toàn không ra vẻ như vậy.

Đường đường là đại đạo diễn, nửa chừng bị cưỡng ép kéo qua đây để lấp chỗ trống, lại bị một đứa thực tập sinh dở hơi như mình giữ lại, vậy mà vẫn có thể bình tĩnh quỳ xuống đất lắp máy quay.

Quý Văn cảm thấy cán cân trong lòng đang dần nghiêng đi.

Cô ta không nhịn được nói: "Trần lão sư, em kể cho chị nghe một vài câu chuyện phiếm. Vừa rồi mẹ em nói ban nhạc này mặc dù đều là người mới, nhưng ca sĩ chính của ban nhạc hình như cũng có lai lịch. Cha của anh ấy là..."

Cô thần bí ghé sát vào tai Tùng Ngu, nói từng chữ một: "Đế. Quốc. Công. Tước."

Tùng Ngu ngạc nhiên liếc nhìn cô ta.

Không lên tiếng.

Cô chưa bao giờ quan tâm đến những lời đàm tiếu này.

“Mẹ em nói, chuyện này đừng truyền ra ngoài, mẹ chỉ nói với con mà thôi.” Quý Văn nhỏ giọng nói, thái độ có chút khó xử, “Cho nên chị đừng tưởng rằng chuyến đi này chẳng có ích lợi gì. Lỡ như được con trai Công tước để ý, vậy không phải liền thăng quan tiến chức nhanh chóng sao?”

Tùng Ngu bật cười.

Cuối cùng cũng hiểu điều mà thực tập sinh đang nói sau khi vòng vo một hồi: Cô ta thực sự muốn an ủi mình.

“Cảm ơn.” Cô nói.

Giọng nói của Tùng Ngu rất chân thành.

Một nụ cười như vậy làm cho đôi mắt của cô mong chờ hơn nữa.

Quý Văn lại có chút đỏ mặt.

Vì vậy cô ta quay đầu nhìn lầu hai, chuyển dời lực chú ý, vội vàng nói: "Chị nhìn lầu hai đi! Nói không chừng tối nay có khách quý."

Hoàn toàn khác biệt với sân khấu biểu diễn ở lầu một, khu vực VIP được bố trí riêng tư và u ám, nến thơm cháy lặng lẽ trên khăn trải bàn nhung, trên bàn đặt vài bó hoa bionic, bóng đèn màu vàng trải dài trên mặt tường.

Quý Văn không khỏi có ý nghĩ kỳ quái: "Không biết có thể gặp được mấy đại nhân vật của S Star không? Con trai Công tước biểu diễn, dù sao phải có người tới ủng hộ chứ.”

Tùng Ngu thờ ơ điều chỉnh vị trí máy quay: "Ai đến không quan trọng, chỉ cần cảnh quay đẹp là được."

Cô cũng không ngờ rằng lời nói đó của mình sẽ trở thành một lời tiên tri.

*

Sau khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, bầu không khí tại hiện trường nóng lên một cách bất ngờ.

Những gì họ làm là đam mê rung động. Ca sĩ chính, người tự nhận mình có xuất thân danh giá, trông không giống một quý tộc chơi cổ phiếu nào cả, nhưng cậu ấy thực sự có một giọng hát rất xuyên thấu. Guitar và bass cũng được lập trình đẹp mắt. Các nốt nhạc được thắp sáng bằng các ống đèn neon có tông màu lạnh, và mọi thứ đều có sự xao động và huyên náo như mơ.

Hầu hết khán giả trong khán phòng dù lần đầu tiên nghe bài hát của họ nhưng vẫn điên cuồng quằn quại theo, la hét cuồng loạn, hét to "Đẹp quá" và không ngừng cổ động ca sĩ chính và nghệ sĩ guitar cởi bỏ quần áo.

Dần dần, Tùng Ngu cũng có chút lấn lướt. Đứng ở mép sân khấu, cô di chuyển chiếc kính ngày càng mạnh dạn, không ngừng chuyển đổi giữa hai bên, cố gắng hết sức để bắt được điện quang ảo ảnh của hiện trường.

Nhưng tai nạn đã xảy ra vào lúc này.

Một người đàn ông bất ngờ đạp qua lan can lao thẳng lên sân khấu. Tùng Ngu vốn nghĩ anh ta là một người hâm mộ cuồng nhiệt nào đó, nhưng khi cô nhìn thấy người chơi bass mỉm cười tiến lại gần mình, nụ cười đó lập tức đóng băng trên mặt.

Người thanh niên "Ầm" một tiếng ngã xuống đất, một lượng lớn máu phun ra từ ngực, nhuộm đỏ bóng đèn dưới mặt đất.

"Ầm!!!"

Người đàn ông giơ khẩu súng giấu trong tay áo lên, trực tiếp đập nát dàn trống.

Tiếng súng va chạm với các nhạc cụ, tạo ra một tiếng gầm khủng khiếp. Người đánh trống phía sau dàn trống vội lăn ra đất ôm đầu.

Mọi thứ diễn ra thật bất ngờ.

Tùng Ngu là người ở gần sân khấu nhất, cô đã chứng kiến ​​​​mọi thứ một cách rõ ràng. Giết hại, bạo lực và đẫm máu.

Đồng tử của cô co rút lại, những sợi lông trên khắp cơ thể cô ấy dựng đứng. Bản năng trong cơ thể khiến cô muốn chạy thật nhanh. Cô loạng choạng bước xuống cuối bậc thang để cất máy ảnh đi.

Nhưng cô lại vừa vặn thấy ống kính.

Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua. Chỉ một cái liếc mắt... đã thay đổi hoàn toàn số phận của cô.

Cô nhìn thấy sân khấu trong khung hình.

Một bố cục hoàn hảo, giống như phác họa một bức tranh đen tối của phim điện ảnh. Đèn Neon và kẻ giết người, adrenaline và cái chết.

Trong giây tiếp theo, cô gần như không nhận ra mình đang làm gì, đã ôm chiếc máy cồng kềnh và lặng lẽ trốn trong góc khuất của bậc thang.

Sau đó bằng cách khéo léo, với một góc khuất và lắt léo, máy quay nhắm thẳng vào sân khấu.

Chính bản năng của người đạo diễn đã điều khiển cơ thể cô vào lúc này. Cô không hề tắt máy quay.

Kẻ giết người trên sân khấu giống như một con thú không ngừng nghỉ.

Vừa tiếp tục dùng súng bắn khán giả, hắn vừa khản giọng hét: "Tất cả mọi người nằm xuống cho tôi. Đứa nào dám đứng lên, lão tử liền cho nó ăn đạn!!"

Dưới khán đài hoảng hốt không dứt. Lúc đầu, khán giả la hét kinh hoàng, họ chạy tán loạn và hoảng loạn chạy về phía lối ra của rạp.

Nhưng tất cả các cửa đều bị khóa. Sau đó, họ mới phát hiện ra các nhân viên bảo vệ tại địa điểm đã ngã xuống đất, bất tỉnh.

Một sự im lặng chết chóc khó chịu lơ lửng trong không khí.

Một bàn tay bị cắt đứt đầy máu treo bên cạnh sân khấu. Một hàng lỗ đạn không đều trên khung sắt, như thể bị răng cưa của cá mập cắn nát. Máy quay lia chậm, ghi lại cảnh tượng kinh dị đến nghẹt thở này.

Bộ não của Tùng Ngu đang hoạt động hết công suất.

Sợ không? Chắc chắn là sợ rồi.

Nhưng tay cô vẫn vững vàng, tư thế cũng cực kỳ tập trung. Không khác gì trên phim trường.

Đương nhiên, cô biết hiện tại mình có nhiều nguy hiểm cỡ nào. Cô ở gần sân khấu đến nỗi một viên đạn xuyên tim sẽ chờ đợi cô nếu cô bị phát hiện.

Nhưng nếu ca sĩ chính thực sự là con trai của công tước, thì...

Đây có thể là một vụ tấn công khủng bố đã được lên kế hoạch từ lâu.

Cô đã quay được một đầu mối quan trọng.

Ba ca sĩ khác đã bị bắn và gục xuống, bất tỉnh.

Chỉ có ca sĩ chính vẫn đang quỳ trong vũng máu của người bạn đồng hành, họng súng lạnh như băng đặt áp sát huyệt thái dương của cậu ta. Cậu ấy cúi thấp đầu, nửa khuôn mặt tuấn tú, vẫn điềm đạm đáng yêu.

Hung thủ đứng phía sau cậu ấy, những ngón tay của ông ta khẽ giật giật vì phấn khích. Giống như một con dã thú mất kiểm soát, nó không thể chờ đợi để cắn đứt cổ họng của con chim và rút từng chiếc cánh quý giá của con chim ra.

Tùng Ngu lại yên lặng lia máy quay ra xa sân khấu, muốn kiểm tra xem khán giả có bị thương hay không.

Đột nhiên, cô dường như nhìn thấy thứ gì đó ở rìa ống kính——

Tầng hai. Khu VIP.

Sau tấm rèm, một người đàn ông chậm rãi đứng dậy.

Giữa ánh sáng và bóng tối, thứ đầu tiên được quay vào ống kính là một tia lửa nhỏ.

Hắn kẹp một điếu thuốc chưa cháy giữa các đầu ngón tay.

Ánh nến lung linh chiếu thân ảnh hắn trên tấm rèm vàng sẫm. Một cái bóng cực lớn lơ lửng trên tường, giống như một con dã thú ngủ say trong bóng tối, vô cùng kiên nhẫn vươn móng vuốt sắc nhọn ra.

Sau đó, cô nghe thấy một số loại âm thanh bốp nhỏ.

Vũ khí sắc bén chém xuyên qua không khí.

Cô nhanh chóng mang theo ống kính quay trở lại sân khấu.

Trong chớp mắt, mọi thứ đã là một định cục.

Kẻ giết người đã chết. Ông ta ngã xuống đất và co giật như một con sâu bướm tội nghiệp.

Một phát bắn thẳng vào trán ông ta.

Ca sĩ chính gục xuống một bên, run rẩy, mở to mắt nhìn xác chết.

Người đàn ông vẫn bình tĩnh dựa vào lan can tầng hai, tay trái cầm khẩu súng đã bị trấn áp.

Hắn nhìn ca sĩ chính trẻ tuổi và khẽ gật đầu chào.

Người này mặc vest và đi giày da, thắt cà vạt đen, trên ngực có một bông hồng.

Đây phải là trang phục văn minh nhất, nhưng từ văn minh dường như không liên quan gì đến hắn.

Chỉ bởi vì hắn sinh ra với khuôn mặt hoang dã phóng túng, đường nét như đao, giống báo gấm, từng tấc cơ bắp đều căng đến mức chặt nhất. Anh tuấn đến mức tận cùng, ngược lại làm cho người ta không dám ngước mắt nhìn.

Hắn lấy bông hồng từ trong ngực ra, đưa lên chóp mũi ngửi nhẹ. Rồi quay người ném đi không thương tiếc.

Phần mũi giày da nhọn đạp trên những bông hoa bionic quý giá.

Những cánh hoa tươi mềm mại bị dập nát, từ từ rơi xuống từ mép lầu hai, giống như hoa anh đào rơi trong đêm xuân.

Đột nhiên, người đàn ông cảnh giác trở lại, nhìn thẳng vào ống kính.

Một câu tục ngữ cổ của Bombay vụt qua tâm trí Tùng Ngu——

"Nếu dám nhìn thẳng vào mắt hổ, bạn có thể thoát chết."

Tim cô lỡ một nhịp.

Một cảm giác run rẩy nguy hiểm và không thể diễn tả được, giống như một cú điện giật, quét qua cơ thể cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp