“Nói điều kiện của ông đi.”
Vẻ mặt của Thích Dung Thịnh vẫn bình tĩnh như trước, nhưng Trương Hữu Thành vẫn nhạy bén nắm bắt sơ hở từ vẻ lo lắng thoáng qua trên mặt anh, khá đắc ý ôm chiếc hộp vào trong lòng: “Đây là báu vật vô giá nha, báu vật vô giá đương nhiên phải dùng ở báu vật vô giá để đổi.”
“Dung Thịnh à, thật ra mục đích của chúng có thể nói là trăm sông đổ về một biển.” Giọng nói khàn khàn của Trương Hữu Thành giống như tiếng cười của rắn độc, quỷ và ma phát ra từ dưới tấm ván quan tài cũ: “Cậu muốn cứu cậu ta, tôi cũng muốn cứu cậu ta, vậy sao không giao cậu ta cho tôi, đứa nhỏ đáng thương kia…”
“Vừa rồi còn lấy tính mạng của em ấy uy hiếp tôi, hiện tại lại luôn miệng nói muốn cứu em ấy.” Thích Dung Thịnh giả vờ nghi hoặc nhìn Trương Hữu Thành đang làm bộ làm tịch, tự cho là che giấu rất khá: “Chú Trương, tôi càng ngày càng nhìn không thấu chú.”
“Dung Thịnh, hãy để tôi nói một điều từ tận đáy lòng, tôi đã nhìn cậu lớn lên, bất kể cậu nói thế nào, chú Trương cũng sẽ không làm hại cậu.” Trương Hữu Thành dần dần bình tĩnh trở lại, chắc chắn Thích Dung Thịnh sẽ thỏa hiệp, cho nên âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thuần thục mà chơi chiêu tình thân: “Với tôi mà nói, căn cứ là nửa đời tâm huyết của tôi, tựa như một đứa con khác mà tôi nhìn nó lớn lên, dưới tình thế cấp bách nói không lựa lời hy vọng cậu có thể hiểu.”
Thích Dung Thịnh cười cười, che giấu sự khinh thường trong đáy mắt: “Thì ra là như thế này, là tôi có tâm tiểu nhân.”
“Đây thì tính là gì.” Trương Hữu Thành chậm rãi đem hộp giơ lên, ánh sáng của ống thuốc tiêm màu lam nhạt chiếu xuống càng thêm mỹ lệ: “Đều là vì ——”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT