Họ ngồi cùng nhau như thế rất lâu. Những linh hồn không có nhu cầu ăn uống và vận động nên tác động của dòng chảy thời gian lên cơ thể họ không giống với con người thông thường, họ có thể ngồi hàng ngày, hàng tuần mà không cảm thấy mỏi mệt, đói khát, chỉ có điều một cuộc sống như thế sẽ khiến tâm trí bị cùn vẹt đi, và cuối cùng trở nên già cỗi.
Khi một linh hồn trở nên già cỗi, nó không còn muốn khám phá những điều mới mẻ, thăm thú cảnh vật hay gặp gỡ người khác. Một cách tự nhiên, nó sẽ chìm vào trong giấc ngủ đôi khi có thể kéo dài hàng chục năm giống như gấu ngủ đông, nhưng trường hợp này tệ hơn, bởi vì loài gấu sẽ thức dậy khi mùa đông kết thúc, còn các linh hồn trải qua giấc ngủ dài sẽ càng trở nên cùn vẹt hơn và ngay sau khi ngủ dậy lại chìm trong giấc ngủ tiếp theo thường kéo dài hơn cả giấc ngủ trước, cứ thế, cứ thế, có thể mãi mãi không tỉnh lại nữa.
Ông Già Say bảo, trong thế giới này, những trường hợp như thế không hiếm. Rất nhiều linh hồn ông biết đã lần lượt biến mất, chẳng phải vì bị ai làm hại, mà bởi họ tự chọn Giấc Ngủ Vĩnh Hằng, một liều thuốc độc pha đường nhằm giải phóng tâm trí khỏi cuộc sống mà họ thấy rằng không còn phù hợp với mình nữa. Người Bông đồng tình với ông, anh ta cũng suýt trở thành một trường hợp như thế, trước khi bị Hoàng đánh thức, anh ta chỉ biết ngủ để quên đi thực tại.
Sự già cỗi về tâm hồn thường dẫn đến sự già cỗi về thể xác. Ông Già Say đã cho phép cơ thể của mình héo mòn, mặc dù lúc mới xuống đây, ông mới hơn bốn mươi tuổi đôi chút. "Nhưng tao vẫn còn là thằng khá", ông nói, "vì tao vẫn còn muốn thức". Không thứ gì có thể ngăn ông thức cho đến khi gặp vợ để nói lời xin lỗi, dù cho đó là rào cản ngăn cách hai thế giới, hay lũ Cây Săn Linh Hồn khốn kiếp đang rình rập ngoài kia.
Hoàng tự hỏi liệu ý chí của mình có mạnh mẽ được như thế? Đây là một cuộc chiến tiêu hao nhưng không kém phần tàn khốc. Liệu anh có thể duy trì tinh thần tỉnh táo trước một tương lai bất định dường như sẽ kéo dài trong khoảng thời gian vô cùng vô tận. Kẻ thù ở đây là thời gian. Thời gian mạnh hơn tất cả. Nó có thể xóa nhòa kí ức, làm mờ đi các cảm xúc và dần dần sẽ khiến ngay cả các linh hồn mạnh mẽ nhất cũng phải kiệt sức mà buông xuôi.
Một linh hồn buông xuôi, dù không chết cũng giống như đã chết.
Hoàng chứng kiến bạn bè mình đang dần trở nên mất kiên nhẫn ngay trước mắt anh. Ông Già Say bắt đầu la hét và tức giận vì những thứ không đâu. Khi không còn rượu để xoa dịu tâm trí, ông ta dễ trở nên mất bình tĩnh, cáu bẳn và cuồng loạn. Người Bông lúc nào cũng than thở và càu nhàu vì Ông Già Say đã dẫn anh ta đến đây. Họ cãi nhau, triền miên từ lúc này sang lúc khác. Đây chính là tử địa. Đúng vậy, tao đã bảo ngay từ đầu đây là tử địa nhưng mày vẫn theo tao còn gì? Một lời nói chung chung như vậy không có tác dụng gì cả, lẽ ra chú phải cảnh báo tôi mạnh mẽ hơn, lẽ ra chú phải từ chối một cách dứt khoát. Hà hà, mày đang đổ lỗi cho tao đấy à? Thằng nhóc con khốn kiếp giả danh mình mạnh mẽ nhưng thực chất lại yếu đuối và vô dụng.
Trong những trường hợp như thế này, một cú đấm đôi khi lại hữu dụng. Nó thiết lập một trật tự tàn khốc trong đó người yếu thế phải im miệng và tuân phục kẻ mạnh, nhưng giữa hai linh hồn với nhau thì chỉ có tranh cãi hoài, không ai làm gì được ai và do vậy không ai chịu ai. Những tiếng la hét của sự mất bình tĩnh, những từ ngữ xúc phạm được tuôn ra như dung nham phun trào từ miệng núi lửa đang cựa mình lần cuối trước khi mất hết năng lượng.
Mai Phương cũng không thể xoa dịu được bố mình. Ông Già Say đang mất bình tĩnh và không chịu lắng nghe ai cả. Cô ngồi yên một góc che chở cho Bóng Vàng, thỉnh thoảng lại lấy tay gạt nước mắt, tuy nhiên trước sau không hề than thở một lời.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Hoàng thầm thán phục sự bình tĩnh của cô.
Khi thấy cô cứ ngồi thế mãi, Hoàng thu hết can đảm, lại gần và bắt chuyện với cô. Họ đã cùng đi cả chặng đường dài, vai kề vai chịu gian nguy hoạn nạn, nhưng chưa bao giờ được ngồi riêng một chỗ với nhau. Trong mắt anh, cô vẫn là Nữ thần Băng Giá, đẹp đẽ, lạnh lẽo, khó gần và cô đơn.
- Mai Phương.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, tuy thái độ vẫn còn lạnh nhạt, nhưng không có ý xua đuổi:
- Vâng?
Hoàng ấp úng:
- Em không sao chứ?
- Em không sao.
- Thật ư?
- Vâng.
Đến đây thì Hoàng lại tắc tị. Anh đã nghĩ đến việc ra chỗ khác ngồi và để cô được thoải mái một mình.
Mai Phương bất ngờ mở lời:
- Anh có thể ngồi xuống đây nếu muốn.
- Liệu anh có làm phiền em không?
- Không phiền đâu. Lúc đầu em có hơi ghét anh, nhưng bây giờ thì em đã biết anh là người tốt. Có người trò chuyện cùng vẫn tốt hơn là ngồi một mình.
Hoàng cảm thấy ấm áp khi nghe câu nói ấy, nhưng nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho hay. Anh chỉ biết đáp lại như thế này:
- Ồ.
Anh nhận ra mình ngớ ngẩn đến mức nào, thật may Mai Phương lại tiếp tục nói:
- Người tốt dù ở đâu cũng hiếm.
- Điều đó thật xác đáng.
Hai người im lặng trong giây lát. Hoàng cảm nhận sự thi vị khi được ngồi bên cạnh cô, tạm thời quên đi sự điên đảo của thế giới xung quanh.
Cách anh chừng vài mét, Ông Già Say và Người Bông đang cãi nhau rất hăng.
- Bố em vẫn thế này phải không?
Mai Phương khẽ gật đầu:
- Lúc nào cũng vậy, ngay cả lúc còn sống. Ồ, mà thực ra, bây giờ ông ấy vẫn còn sống, chỉ là một dạng sống khác.
- Một dạng sống khác, nhưng tính cách vẫn giữ nguyên.
- Vâng, điều ấy thật là tồi tệ. Giá như có mẹ em ở đây. Bà là người duy nhất có thể khiến bố em bình tĩnh lại. Bố em sợ mẹ một phép.
- Hẳn mẹ em là một người phụ nữ rất xinh đẹp và cứng rắn.
- Rất đẹp thì đúng, lúc còn ở Thế giới Gốc em chưa từng gặp ai đẹp như bà, ở đây thì, anh biết đấy, người ta có thể tạo ra bất cứ khuôn mặt nào mình muốn và do vậy cái đẹp không còn giới hạn nữa. Nhưng ở cái tỉnh nơi mẹ em sinh ra, thì bà chính là người đẹp nhất. Chỉ có điều sao anh lại nghĩ mẹ em là người cứng rắn?
- Ồ.
Hoàng ngắc ngứ, không trả lời được câu hỏi ấy.
Mai Phương nghĩ một lúc, chợt hiểu ra:
- À, anh thấy em lúc nào cũng lạnh lùng, nên nghĩ rằng em thừa hưởng điều đó từ mẹ. Không phải đâu, mẹ em là người phụ nữ rất hiền dịu, lúc nhỏ em cũng hiền dịu như vậy. Nhưng khi chết đi oan uổng em bắt đầu thay đổi. Có quá nhiều suy nghĩ trong đầu khiến em trở nên buồn phiền, không muốn nói chuyện với ai cả. Em luôn muốn được quay về nơi mình sinh ra, được làm nốt những ước mơ dang dở.
Khi nói ra điều ấy, cô thở dài buồn bã.
- Chính vì thế mà em nhất định đến thung lũng này.
- Vâng. Người ta bảo Vùng đất Diệu Kỳ có diệu kỳ thực sự hay không tùy thuộc vào cách bạn chết, nếu bạn ôm hận mà chết thì nỗi hận sẽ càng ngày càng sâu, đến một lúc nào đó sẽ chiếm hữu hoàn toàn con người bạn, khiến cho bạn chỉ muốn tìm cách tự giải thoát. Với những người như vậy, Vùng đất Diệu Kỳ dù có đẹp đến mấy, cũng không phải là thiên đường mà chỉ là một điểm dừng chân tạm thời. Nhưng anh xem, người chết già đâu có xuống đây? Thế giới này gồm toàn những người như bố em, tự tử vì giận vợ, như em, bị nổ tan xác mà chết hoặc như anh, bị tai nạn mà chết, chúng ta mang theo vô vàn nỗi ấm ức, những nỗi hận không biết giải tỏa cách nào. Vậy thì thế giới này dành cho ai?
- Điều đó.. câu hỏi này quá khó, anh cũng không trả lời được. Anh chỉ biết đi hết chặng đường của mình mà thôi.
- Em cũng vậy. Bố em cũng vậy. Nhìn bề ngoài, ông ấy thật mạnh mẽ và thích mắng mỏ người khác, nhưng bên trong, trái tim của ông yếu đuối. Em tin rằng bố em cực kỳ thất vọng về chính bản thân mình, ông cho rằng mình là một kẻ thất bại xấu xa, hèn kém, bạc nhược, vô công rồi nghề và chỉ có mẹ mới mang lại cho cuộc đời ông một ý nghĩa nào đó, thế nên khi mẹ quyết định li dị ông đã chán chường tới nỗi nghĩ đến việc tự sát. Ông không thể hình dung về một cuộc sống không có mẹ em bên cạnh.
- Em có hận bố mình không?
- Chưa bao giờ. Cho dù vì bố mà em chết, nhưng ông ấy không chủ định làm vậy, đó chỉ là một sai lầm khủng khiếp. Bản thân ông ấy đã tự dằn vặt về sai lầm của mình trong thời gian rất dài. Em đã phải đóng vai bác sĩ tâm lý để làm lành các vết thương trong tâm hồn ông ấy, mặc dù chính em cũng cần một bác sĩ cho riêng mình.
- Em thật là một người con hiếu thảo. Về điểm này, Ngọc Mai cũng giống như em vậy. Lúc nào nó cũng nghĩ cho bố trước khi nghĩ cho mình.
- Ngọc Mai là con gái của anh ư?
- Ừ.
- Vợ anh đâu? Chị ấy có thể chăm sóc đứa trẻ.
- Anh chưa có vợ. Cô ta là một sai lầm của anh, mà người đó cũng bỏ đi rồi. Bỏ đi là tốt hơn, vì cô ta chỉ biết chơi bời nhảy múa, giao con cho một người như thế quá bằng hại con.
- Vậy còn bố mẹ anh?
- Hai cụ ghét con bé lắm.
- Như vậy là con gái anh không thể nương tựa được ai.
- Ừ.
Hoàng thở dài, sắc mặt trở nên buồn bã.
Mai Phương an ủi anh.
- Ngay cả nếu chúng ta không thể trở về, con anh vẫn sẽ ổn thôi. Ngọc Mai nhất định sẽ gặp được người tốt và yêu thương nó như con đẻ.
- Anh đã từng cố nghĩ như vậy, nhưng nhận ra mình chỉ đang tự lừa dối bản thân.
Cơ thể của Mai Phương hơi run lên.
Hoàng nhận ra ngay sự thay đổi đó, ban đầu anh nghĩ cô quá xúc động nên thế, nhưng một lúc sau, cô lại run lên.
- Sao thế em?
Mai Phương im lặng một lúc mới nói:
- Em không rõ nữa, cảm giác như có cái gì đó bò trong cơ thể.
Hoàng nhìn cô, chết sững.
- Cái gì là cái gì?
- Em không biết. Nhưng em nghĩ đến điều đã xảy ra với anh Người Đá và có lẽ em cũng sẽ trở nên như thế. Dòng dung dịch cây ấy không thể nào tẩy đi được.
Gương mặt Mai Phương thất thần, rõ ràng cô đang sợ hãi, nhưng không muốn để lộ sự sợ hãi đó ra cho người khác thấy.
Hoàng hiểu tại sao, ngay cả nếu cô nói ra cũng chẳng ai giúp gì được mà còn làm cho bố buồn thêm.
Cảm giác bất lực khiến Hoàng vừa tức, vừa hận. Anh nhẹ nhàng cầm bàn tay mềm mại của cô, đặt nó vào trong lòng bàn tay mình, hi vọng có thể an ủi cô dù chỉ một ít.
Mai Phương để yên cho anh cầm tay một lúc rồi rút về. Cô nhoẻn cười, nụ cười dũng cảm ấy làm bừng sáng cả gương mặt vốn đã hết sức xinh đẹp của cô.
- Anh đừng lo lắng, có thể mọi thứ sẽ không tệ đến thế.
- Giá như anh không đến quán rượu của em, giá như anh kiên quyết để em ở lại.
- Nếu biết trước tương lai thì giờ này em đã không ở đây, và chúng ta mãi mãi không gặp nhau.
Điều đó mới đúng làm sao, đây chính là định mệnh.
Hai người cùng trở nên yên lặng, họ ngồi bên nhau, cố quên đi thực tại đáng buồn.
Những cái bóng không được hưởng cái may ấy. Tình cảnh của chúng thậm khốn khổ. Chúng như những đứa trẻ sơ sinh với một trí óc vô cùng non nớt, chỉ vừa đủ trí khôn để cảm nhận sự tức giận của người lớn thông qua cường độ âm thanh cứ liên tục dội vào tai và cố gắng trốn tránh trong những góc sâu khuất nhất của cái hang, hi vọng rằng cuộc chiến ngôn từ sẽ sớm kết thúc. Nhưng điều đó là một mong ước viển vông. Người Bông từ khi biến đổi thành hình dạng bây giờ đột nhiên sở hữu khả năng nói mãi không biết mệt, trong khi Ông Già Say dường như xem việc cãi nhau là thú vui duy nhất của cuộc đời, thành thử họ cứ cắn nhau hoài.
Vào một thời điểm nọ trong hang, khi mà các khái niệm về thời gian hoàn toàn không tồn tại, khi mà sự dồn nén đã lên đến đỉnh điểm, một biến cố bỗng xảy ra. Bóng Vàng bất thần rời khỏi chỗ nấp sau lưng của Mai Phương, chậm rãi bay đến giữa hai người đàn ông, cơ thể nó phình to ra, màu vàng trở nên đậm nét hơn và trong một khoảnh khắc, cơ thể nó bỗng vụt sáng chói lọi khiến Ông Già Say và Người Bông chỉ còn biết quỳ xuống ôm mặt.
Bầu không khí trong hang đột nhiên trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Không còn tiếng động nào nữa, Hoàng nhìn sững Bóng Vàng, lòng tràn ngập cảm giác hoang mang. Anh vốn đứng rất gần Ông Già Say và Người Bông, lúc Bóng Vàng phát sáng, anh cũng nhìn thẳng vào luồng sáng đó như họ, nhưng luồng sáng đánh gục hai người kia mà anh chẳng hề hấn gì, dường như đó là một cuộc tấn công mang tính chọn lọc, chỉ những người nào là đối tượng của nó mới bị ánh sáng tác động.
Hoàng lẩm bẩm hỏi:
- Đó là cái gì vậy?
Ông Già Say gào lên:
- Biết thế đếch nào được. Con Bóng Vàng khốn kiếp, nếu tao bắt được mày sẽ dần cho nhừ xương.
Bóng Vàng lại phát sáng, lần này Ông Già Say đã đề phòng từ trước, vừa thấy có biến đã lập tức nhắm mắt lại, nhưng tia sáng này thật siêu nhiên, cứ thế đâm xuyên vào trong đầu khiến người đàn ông già nua gục xuống lần nữa, cơ thể tê liệt. Cũng như lần trước, mọi người trong hang đều nhìn thấy luồng sáng thế nhưng chẳng ai hề hấn gì, duy nhất Ông Già Say không nhìn lại phải nếm mùi đau khổ.
- Thần thánh, thật là thần thánh. – Hoàng thì thào. – Tất cả các Cốt Hồn đều có thể làm như vậy ư?
Ông Già Say sau một lúc nằm lăn quay đơ đã có thể nói trở lại, nhưng lần này biết sợ nên chỉ dám nói thật bé:
- Làm gì có chuyện ấy? Cốt Hồn là linh hồn đã bị thoái hóa đến mức tận cùng, gần như ngang bằng với các vật vô tri, chưa bao giờ tao nghe thấy Cốt Hồn nào lại có khả năng hành hạ người lương thiện như con quái vật này. Nó chắc chắn phải là một thứ gì đó khác biệt, một sinh linh đột biến hoặc một dị nhân dù đã bị tàn phá vẫn giữ lại được đôi chút sức mạnh siêu phàm.
Mai Phương vẫy tay cho Bóng Vàng lại gần, cô vuốt ve nó:
- Bạn là ai thế, Bóng Vàng? Sau bạn lại ghê gớm đến thế?
Bóng Vàng không lên tiếng, cũng chẳng phản ứng gì, chỉ dụi dụi vào mái tóc của Mai Phương. Người Bông sau khi bị đòn sáng quật ngã, một mực e dè đứng ở góc xa, lúc đó bỗng nảy ra một ý.
- Liệu nó, ờ, cậu nhỏ này, có thể làm thế với lũ Cây Săn Linh Hồn không?
Hoàng phân vân:
- Em không rõ nữa, luồng sáng này thật khác thường, không đánh vào mắt mà đánh vào tâm trí, chỉ cần có trí khôn sẽ không thể tránh được, huống chi lũ Cây Săn Linh Hồn còn khôn hơn cả người, biết đâu..
Mọi người nhìn nhau, không ai bảo ai, tất cả đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
- Được rồi, thử một lần xem, nếu không được thì cùng lắm ta lại chạy ngược vào trong hang.
Bởi vì Bóng Vàng chỉ nghe lời Mai Phương, nên cô dẫn đầu cả đoàn tiến về phía cửa hang. Hoàng bám ngay sau lưng cô, dặn dò:
- Nếu thấy Ánh Sáng Thần Thánh không có tác dụng thì lập tức bỏ chạy, em nhé.
Từ khi nào, tất cả đều gọi ánh sáng của Bóng Vàng là Ánh Sáng Thần Thánh một cách đầy tôn sùng, vì trong mắt họ, ánh sáng này đã vượt qua khả năng nhận thức của con người và điều duy nhất họ có thể làm là mặc nhiên chấp nhận sự tồn tại của nó chứ không thể lý giải được. Mai Phương gật đầu, mỉm cười:
- Em hiểu, anh đừng lo, nhưng em rất tin tưởng Bóng Vàng, bạn ấy là một huyền thoại.
Cửa hang đã bị bọc kín bởi tầng tầng lớp lớp những cành cây đan xen lẫn nhau đến ruồi muỗi cũng không bay lọt, xem chừng đám Cây Săn Linh Hồn đã quyết rằng nếu chúng không thể lôi đoàn người ở bên trong ra thì cũng không ai có thể chạy thoát. Cảnh tượng này quả thật đã nằm ngoài dự liệu của Hoàng, khiến anh có chút lo lắng.
Mai Phương nâng đỡ Bóng Vàng trên lòng bàn tay, cầu cứu:
- Bóng Vàng, cậu có thể mở cánh cửa này chứ?
Không một cử động, không một dấu hiệu báo trước, Bóng Vàng phát sáng và mọi người có thể nghe thấy những tiếng kêu rùng rợn của đám cây ngoài kia, tiếng xào xạc phát ra một cách điên cuồng, chẳng mấy chốc những cành cây đang bịt cửa bị thu rút lại, mở ra một lối thoát.
Mai Phương hô lên:
- Chạy ra mau.
Mọi người xông ra khỏi hang, nhận thấy trước mắt họ từ lúc nào đã xuất hiện thêm hàng trăm Cây Săn Linh Hồn nữa, nhiều gấp bội so với lần chạm trán đầu tiên, đông như một binh đoàn cây. Chúng đứng chen chúc nhau tạo thành một bức tường gỗ dày đặc, kín khít, hùng mạnh. Ở đâu đó phát ra một tiếng rít và ngay lập tức hàng nghìn, hàng vạn cái cành cùng lúc phóng về phía họ, cành nào cũng to gấp bốn, năm lần bắp tay người trưởng thành, khí thế như thiên quân vạn mã, hùng tráng đến nỗi Hoàng ngây người ra nhìn, quên phắt cả việc trốn tránh.
Xem ra lũ cây đã rút ra bài học kinh nghiệm từ lần bắt hụt trước, chúng không còn thích chơi đùa nữa mà lập tức toàn lực ra tay, mục đích là triệt hạ đám người trước mặt không để cho họ thoát.
Bóng Vàng chớp động, cơ thể phình to ra chẳng khác gì quả bóng bay được bơm căng hết sức, ánh vàng lóa lên, lần này Hoàng có thể nhìn rõ từng tia sáng phân biệt nhắm đến từng cái cây trong thung lũng, rõ ràng là rất chậm mà nhanh không tưởng, tia sáng vừa chạm vào cái cây chúng đã rủn người, trở nên yếu ớt vô lực, những cái cành còn bay trong không gian cũng lộp bộp rơi xuống mặt đất như mũi tên hết đà, không cành nào chạm được vào người Hoàng và bè bạn.
Đúng là thời khắc chết đi sống lại, những tưởng phen này xong rồi ai ngờ cứu tinh lại thể hiện sức mạnh hơn cả mong ước, cả nhóm không ai bảo ai vội chạy đi. Người Bông tính chạy ngược ra khỏi Thung Lũng Tuyệt Vọng nhưng bị Hoàng kéo lại.
- Chúng ta sẽ đi hết con đường này.
- Không, tha cho anh – Người Bông van vỉ – Anh muốn quay lại Vùng đất Diệu Kỳ. Anh không muốn chết nữa, dù có phải ngủ suốt phần đời còn lại cũng được.
- Đó không phải là giao ước của chúng ta. Nếu anh muốn từ bỏ giao ước thì tùy anh, nhưng anh sẽ phải đi một mình. Đi qua con đường dài ấy mà không có Bóng Vàng, hậu quả thế nào chắc anh cũng biết rồi đấy.
Người Bông níu lấy Mai Phương, giọng nói đầy run rẩy:
- Em gái ơi, em sẽ quay về cùng anh chứ? Bóng Vàng chỉ nghe mỗi mình em, em quay lại thì nó cũng sẽ quay lại.
Mai Phương nhìn bố:
- Bố thấy sao?
Ông Già Say ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp, giọng đầy kiên quyết:
- Bố muốn gặp mẹ con.
- Vậy thì chúng ta tiếp tục tiến lên thôi.
- Nhưng như thế bố có lỗi với con.
- Chúng ta là một gia đình cơ mà, bố đi đâu, con đi đấy.
Ý chí tập thể đã quyết, Người Bông không còn cách nào khác hơn đành phải nghe theo. Họ chạy về hướng trung tâm, nơi có Thần Ngục mà họ từng quan sát thấy lúc toàn bộ thung lũng biến mất. Cuộc chạy nước rút không kéo dài được lâu. Những cái cây chưa chịu đầu hàng, sau cú sốc ánh sáng, chúng đã nhanh chóng hồi phục và tập hợp lại, lần này biết khôn, không tấn công trực diện nữa mà lùi ra xa tạo thành một vòng vây hình tròn.
Mai Phương ngơ ngác hỏi:
- Chúng nó định làm gì thế?
Hoàng ngập ngừng:
- Hẳn không phải chỉ để kìm chân chúng ta, chúng thừa trí thông minh để biết làm thế là vô ích. Những cái cây này không thể chống cự Ánh Sáng Thần Thánh.
Từ chỗ những cái cây, một dòng chất lỏng màu xanh lam bắt đầu tuôn ra, chẳng mấy chốc đã ngập cả đất, tụ lại thành một con lạch nhỏ, rồi nhanh chóng thành một con lạch lớn hơn, cứ như thế này, toàn bộ vùng đất nơi mọi người đang đứng sẽ biến thành một cái đầm lầy thật lớn.
Nhận ra ý đồ của Cây Săn Linh Hồn, Mai Phương vội kêu lên:
- Bóng Vàng, chặn chúng lại đi.
Những tia sáng lại bắn ra, phân biệt nhắm tới những cái cây ở vị trí đầu tiên, nhưng có quá nhiều cây, chúng che chở cho nhau, cây này tê liệt những cái cây khác đứng ở vị trí xa hơn vẫn tiếp tục tiết dịch, nước cứ tuôn ra như suối, mặc dù diện tích thung lũng rất lớn nhưng rất mau dòng nước bắt đầu tấn công chỗ đứng của họ.
Người Bông òa khóc:
- Thôi thế là hết rồi. Hoàng ơi, anh đã bảo em đừng tiến xa hơn, đừng chọc tức bọn này nữa mà em không nghe, bây giờ thì còn làm gì được nữa, chỉ còn chờ chết thôi.
Hoàng cắn môi, không thừa thời gian đôi co với Người Bông, trong đầu nghĩ rất lung. Anh biết rằng nếu bị dòng nước này ngập lên người rất có thể chúng sẽ thẩm thấu vào bên trong và thay đổi mình, ăn mòn mình, và cuối cùng là tàn phá hoàn toàn linh hồn mình, biến mình thành một Cốt Hồn. Tình thế thậm nguy.
Trong đầu nảy ra một ý, Hoàng vội nói với Mai Phương:
- Bảo Bóng Vàng đánh quỵ hẳn những cái cây đầu tiên, chúng ta sẽ dẫm lên chúng mà chạy.
Mai Phương nói với Bóng Vàng:
- Cậu hiểu điều đó không, Bóng Vàng? Chúng ta cần mượn những thân cây ấy để tránh dòng nước.
Bóng Vàng chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng tỏ vẻ gì là đã hiểu ý, nhưng một chùm sáng lập tức bắn ra, lần này không tỏa diện rộng nữa mà tập trung thành một cột sáng to bằng miệng bát, nhằm vào cây nào, cây ấy ngã đổ kềnh xuống đất tạo thành một thanh âm ì ào. Mọi người vội nhân cơ hội ấy, trèo lên cây, chạy trốn khỏi cái đầm lầy đang dần thành hình.
Cả nhóm cứ thế chạy chối chết. Đòn ngập nước đã vô tác dụng, tấn công trực diện lại không dám, những cái Cây Săn Linh Hồn đành để mặc cho họ bỏ trốn. Họ chạy mãi, chạy mãi, cho đến khi đến một vùng đất thưa vắng, trước mặt không có cái cây nào cả, lúc đấy mới dám dừng lại.
Người Bông ngồi bệt xuống đất, thở dốc.
- Sao lại mệt mỏi thế này? Hồi trước anh có thể chạy cả năm mà không hề thấy mệt, bây giờ mới chạy được có vài kilomét đã như sắp chết vậy.
Hoàng nói:
- Càng gần đến Thần Ngục, chúng ta càng trở nên yếu ớt và giống người hơn.
- Giống người hơn là sao?
- Linh hồn vốn vượt qua lẽ luân thường, đã không chịu cảnh ràng buộc của sự đói khát, kiệt sức, đau đớn, chết chóc, nhưng sự xuất hiện của ác quỷ Omega phá hủy các đặc quyền ấy, từ nay một con người phải chịu đựng điều gì thì chúng ta cũng phải chịu đựng điều ấy, có lẽ đến chân ngục thì linh hồn chúng ta so với cơ thể máu thịt trước đây hầu như không còn khác biệt gì cả.
- Khổ cái đời tôi.
Cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi, họ nhận ra rằng bầu trời ở đây đang chuyển dần về chiều, dòng chảy thời gian đang thay đổi, vùng đất này hóa ra lại có ngày và đêm, sáng và chiều, thời tiết cũng chuyển biến tùy vào các cơn gió thổi ra từ rừng cây, lúc có gió thì lạnh mà lúc không có gió thì ấm. Dường như ác quỷ Omega thích thú với cuộc sống này hơn là cuộc sống quá đỗi hoàn hảo mà Alpha đã tạo ra.
Ông Già Say lắc đầu, than:
- Thật quái quỷ. Con quỷ này ai dè lại hùng mạnh đến thế, mà đấy là nó còn đang bị nhốt trong tù ngục, nếu một mai thoát ra thì còn ai khống chế nổi nó nữa.
- Chúng ta càng phải nhanh chân đến trước khi nó thoát ra, đó là cơ hội duy nhất.
Sau khi hồi sức, cả nhóm lại lên đường, lần này đất trống trải dài ngút ngàn chẳng khác gì thảo nguyên, cây cối đã ít lại toàn cây nhỏ, đất đai khô cằn, gió lạnh với gió nóng thay nhau thổi làm mọi người lúc thì rét run, lúc thì nóng hầm hập, cuộc hành trình từ lúc nào đã giống như đường dẫn đến địa ngục.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT