Kết quả xét nghiệm này là thật.

Rượu đêm đó là rượu mà hắn thường xuyên uống trước khi đi ngủ, hay đặt ở đầu giường.

Cho nên, Cổ Kỳ lừa hắn, cũng là thật.

Thật ra sao có thể không phát hiện ra được?

Lúc đó hắn không phải là không uống rượu đặt ở đầu giường, nhưng chỉ uống có nửa ly, sao có thể lại say đến nỗi quên sạch chuyện xảy ra tối qua.

Chẳng qua là khi đó, hắn nghĩ mình mượn men rượu để thực hiện nguyện vọng thầm kín, giống như mỗi một người đàn ông ngoại tình, mượn bia rượu làm cái cớ cho sự bốc đồng của mình.

Nếu thật sự say không biết trời trăng thì làm gì còn sức để mần nữa.

Hắn cố gắng quên đi chuyện tối hôm đó, giống như làm vậy là có thể che giấu tâm tư đê hèn của mình.

Nhưng hắn không ngờ là, khi chuyện này bị nhắc tới, không phải lớp che giấu của hắn bị xé rách, mà là của Cổ Kỳ.

Đầu óc của Tôn Lang Can ong ong hết cả lên.

Em trai của hắn, lừa hắn.

Ngày hôm sau liền tuồn ra chuyện tu hú chiếm tổ.

Đầu óc của hắn giờ đây tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Như vậy có thể thấy, là ba mẹ của Cổ Kỳ đã sớm tìm được cậu ta, Cổ Kỳ cũng đã biết thân phận của mình nên dùng Tôn Lang Can làm đá lót đường, vì sợ sau khi bại lộ sẽ bị nhà họ Tôn vứt bỏ.

Tất cả có thể xâu chuỗi lại với nhau.

Hắn luôn tự nhủ vì mình mất kiểm soát nên Cổ Kỳ mới biến thành dáng vẻ mê trai lạm tình kia, Cổ Kỳ là đang trả thù mình, mà thái độ của Cổ Kỳ với hắn cũng thay đổi từ sau cái đêm hoang đường đó.

Nhưng bây giờ, chân tướng nói rõ cho hắn biết, hắn mới là đứa ngu ngốc không biết gì từ đầu đến cuối.

Tôn Lang Can lăn lộn trên thương trường đã nhiều năm, Cổ Kỳ còn non tơ hơn cả hắn, nhưng lại bị tình yêu che mờ mắt, khi bỏ đi filter tình yêu tim bay phấp phới, là thấy rõ mồn một sự tình.

Nếu thật sự yêu hắn— Lùi lại một chút, nếu thật sự xem hắn là người thân, là người anh, thì sao có thể đành đoạn muốn hắn ngồi tù thay cậu ta chứ.

Cao Thệ nhìn Tôn Lang Can phờ phạc đứng tại chỗ, nói: “Bây giờ, anh còn muốn nhận tội thay cậu ta nữa không?”

Thật ra cảnh sát ở đây không phải là trang trí, tất nhiên biết rõ ai mới là chủ mưu, nhưng Cao Thệ muốn Tôn Lang Can mở to mắt ra nhìn cho rõ, hắn vì một người như thế nào mà đành lòng cắt đứt quan hệ với ba mẹ, cắt đứt quan hệ với người em trai ruột thịt của mình. thuyngu.wordpress.com

Tôn Lang Can không trả lời, lảo đảo chạy ra ngoài, giây phút này, hắn còn đâu phong thái đấu trí đấu dũng trên thương trường nữa, trái lại trông giống con chó bị mắc mưa.

Tiếng gào thét khàn cả giọng của Cổ Kỳ vang vọng từ phía sau: “Anh! Anh đã nói sẽ che chở em cả đời mà anh—!!”



Tính chất sự việc của Cổ Kỳ rất nghiêm trọng, hơn nữa trước đó còn dính líu đến sự kiện siêu nhiên, nên ngày Cổ Kỳ vào bóc lịch có thể nói là thần tốc.

Ngoài ra Tôn Lang Can đau khổ chạy ra ngoài đẹp như đóng phim cũng bị bắt vì tội cản trở người thi hành công vụ, phạt tạm giam năm ngày, tiền phạt năm trăm.

Buổi tối, nhóm Cao Cố Sanh đi ăn lẩu, chúc mừng Tôn Quân đạt cúp thưởng.

Đang ăn ngon lành, Cao Cố Sanh liếc mắt nhìn thấy bóng người quen quen, cậu khẽ ngạc nhiên chọt Tôn Quân, nói nhỏ: “Khuẩn nè, bên kia, có phải là ba mẹ của mày không?”

Tôn Quân nhìn sang, im lặng quay về ăn thịt bò trong chén.

Hồi đầu, ông bà Tôn rất chào mừng cậu ta về với gia đình thật sự của mình, nhưng không biết sau đó cậu ta làm chuyện gì phật lòng, ông bà Tôn bỗng quay ngoắt thái độ, che chở thương yêu Cổ Kỳ, tống cổ cậu ta ra khỏi nhà.

Vì thế cậu ta chỉ có thể ở bên ngoài, thuê một căn trọ vừa nhỏ vừa cũ.

Thật ra chuyện tiền thuê trọ đều do thầy Ngô Cần của cậu ta cho mượn.

Từ nhỏ cậu ta đã không được ba mẹ yêu thương, khi đến tuổi biết nhớ, mọi công việc từ nhẹ đến nặng trong nhà đều do một tay cậu ta làm, nhưng chưa từng được ăn một miếng cơm nóng.

Về sau cậu ta biết mình không phải con ruột của nhà họ Cổ, ngày đó, bà Tôn tao nhã xinh đẹp khóc lóc ôm cậu ta vào lòng, mùi thơm thoang thoảng từ bà Tôn khiến cậu ta bất an nắm chặt găng tay rửa chén.

Ông Tôn hiền lành lẫn nghiêm khắc đứng sau lưng đỏ hoe mắt, ông xoa đầu cậu ta, nói nhỏ nhẹ: “Chào mừng con về nhà.”

Ngày đó, tốt đẹp như một giấc mơ.

Cậu ta vừa vui mừng vừa thấp thỏm.

Nhưng người anh cả lại đứng về phía Cổ Kỳ sống với hắn hơn mười mấy năm, không tiếc cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình.

Mà không lâu sau, ba mẹ vốn đứng bên phía cậu ta bỗng hành động bất thường, khi thì xa cách khi thì tự trách, cuối cùng đuổi cậu ta ra khỏi nhà.

Lần này, cậu ta hoàn toàn tứ cố vô thân.

May mắn thay, ngày đó cậu ta gặp gỡ Cao Cố Sanh, sau đó quen được nhóm bạn chí cốt.

Vì vậy cậu ta mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đám bạn đang lo lắng nhìn mình: “Không sao, tao đã nghĩ thông suốt rồi.”

“Ăn xong có muốn đi hát karaoke không? Trường học có cấm cửa không?”

Vân Tri Ý hất đuôi ngựa, nói: “Đi! Đương nhiên phải đi! Cấm cửa thì cấm cửa sợ gì, bọn mình đi chơi tới sáng luôn!”

Cả bọn nâng ly nước chanh lên: “Chơi đến sáng!”



Trong lúc Cao Cố Sanh đi vệ sinh, tranh thủ nhìn sang chỗ ông bà Tôn, sau đó bấm gọi cho Cao Thệ.

“A lô? Ba hả?”

“Dạ dạ, là chuyện của Tôn Quân, ba quả là tiên đoán như thần.”

“Có thể nói cho Tôn Quân biết ạ?”

“Thật hả ba?!”

“Quá tuyệt!”

Cao Thệ ở đầu dây bên kia đang cầm chơi bình khóa hồn trong tay, ánh mắt dịu dàng: “Ý nghĩa thành lập Sở Linh Quản và Cục Dị Quản là không để sinh vật âm giới ảnh hưởng đến dương giới, bọn họ thân là người bị hại, đương nhiên có tư cách biết.”

“Sở Linh Quản tính định ngày mai đến nhà họ Tôn nói chuyện, nếu đúng lúc mọi người đều có mặt ở đây, vậy thì hôm nay nói luôn.”

Cao Cố Sanh cúp máy, lại nhìn sang chỗ ông bà Tôn.

Cuộc thi vẽ lần này, Tôn Quân chỉ mời nhóm bạn cậu, không mời bất kỳ người nào của nhà họ Tôn.

Tôn Quân không còn chờ mong tình thân xa vời nữa.

Nhưng Cao Cố Sanh biết, trong thâm tâm cậu ta vẫn còn một chút nhớ mong.

Khi bọn họ gặp nhau lần đầu, ông bà Tôn có hành vi bất thường là do bị hệ thống thao túng.

Tôn Quân là bảo bối quý giá dù họ có phải cắt đứt quan hệ với thằng con lớn lòng lang dạ sói và đứa con nuôi mười mấy năm cũng phải ôm vào lòng nâng niu che chở, sao có thể đột nhiên thay đổi thái độ nói không thương là không thương chứ. thuyngu.wordpress.com

Trí nhớ của Cao Cố Sanh không bằng Cao Thệ, nhưng cũng được kha khá. Khi cậu rảnh rỗi ngồi nhớ lại những sự việc đã xảy ra, sẽ chú ý đến nhiều chi tiết nhỏ.

Ví dụ Cổ Kỳ là người thích nhất hủy hoại tâm lý người khác, cậu ta thích cướp đi những điều quý giá của Tôn Quân, từ đó chứng minh bản thân cao quý hơn Tôn Quân, nhưng cậu ta không phải không biết tầm quan trọng của Tôn Quân trong lòng ông bà Tôn.

Nếu muốn khiến Tôn Quân suy sụp, cậu ta sẽ để ông bà Tôn tự miệng mắng nhiếc Tôn Quân, lời lẽ mắng chửi của ông bà Tôn có lực sát thương cao hơn người anh cả Tôn Lang Can không thân không thiết gấp trăm ngàn lần.

Nhưng ông bà Tôn bị thao túng chỉ ân cần hỏi han Cổ Kỳ.

Từ đầu tới cuối ông bà Tôn luôn quay lưng với Tôn Quân, mãi đến khi Cao Cố Sanh bị rớt khẩu trang, bọn họ mới phục hồi lại thần trí.

Khi đó có lẽ sức mạnh của hệ thống còn rất yếu, nếu vậy tức là hệ thống và Cổ Kỳ không dám để ông bà Tôn thương con như mạng đi hành hạ Tôn Quân, lo sợ sức mạnh của sự phẫn nộ và đau lòng của họ sẽ phá vỡ thao túng của hệ thống?

Dưới sự thao túng của hệ thống, dù với ông bà Tôn hay với Tôn Quân, đều là một sự tra tấn khủng khiếp.

Ông bà Tôn cứ nghĩ mình đã thật sự tổn thương Tôn Quân, đắm chìm vào đau khổ và hối hận.

Còn Tôn Quân sau khi bị vứt bỏ thêm một lần, hoàn toàn đánh mất hy vọng với tình thân.

Nhưng bọn họ vốn không nên bị như vậy.

Cũng may chuyện của hồ ly đã kết thúc, đến lúc trả lại cho bọn họ một chân tướng.



Cao Cố Sanh còn tưởng Tôn Quân sẽ nhận cuộc gọi mời gặp mặt, không ngờ chưa tới hai phút đã nhìn thấy ba mình bước xuống từ một con xe thể thao màu bạc, vẻ mặt hơi tái mét.

Sau khi cửa xe mở ra, Thường Dương lăn một đường từ xe đến thùng rác ói lấy ói để.

“Huệ— Tay lái của cậu Ngân… Huệ— Tôi không ngờ siêu năng lực còn dùng được như vậy… Huệ—”

Ngân Linh gãi đầu cười ngượng: “He he, thói quen lái xe rồi, binh quý thần tốc mà.”

(Binh quý thần tốc: (nghĩa bóng) nhanh chóng và kiên quyết – đang làm cái gì đó; (văn học) tốc độ là một tài sản quan trọng trong chiến tranh -thành ngữ.)

Thường Dương súc miệng, thoi thóp nhích lại gần Cao Thệ: “Thần tốc, quá thần tốc, chặng đường mười cây đi trong mười phút.”

Cao Thệ thở dài một hơi, day mi tâm nói: “Đi thôi, vào phòng riêng rồi nói.”

Tối nay định di dời bình khóa hồn nhốt hồ yêu, đúng lúc đi ngang qua chỗ ăn cơm của nhóm Cao Cố Sanh, sẵn tiện quyết định giải quyết chuyện nhà họ Tôn luôn, dù sao có trận pháp của Huyền Ngọc nên không sợ bị nghe lén.

Nhắc đến trận pháp thì nhớ lại chuyện lần trước bản thể của hồ ly xông ra khỏi trận pháp, Huyền Ngọc đã báo cáo chuyện này lên sư môn của mình, sư môn cũng rất quan tâm, các sư phụ và các sư thúc đang bế quan bị sư tôn lôi đầu ra nghiên cứu trận pháp cả ngày lẫn đêm, khi Huyền Ngọc đi ngang qua thấy các sư phụ và sư thúc mở to đôi mắt đờ đẫn múa bút như bay, vừa rất có phong độ chạy nước rút của học sinh lớp mười hai, vừa có lòng quyết tâm thức đêm sửa bug của dân IT.

Sau khi trên dưới sư môn nghiên cứu xong, kinh ngạc phát hiện ‘Trận pháp tỏa linh thiên địa’ đang dùng bấy lâu có chút không lành lặn, mà phần hoàn chỉnh chỉ có thể được tìm thấy trong sách cổ được lưu truyền trong sư môn.

Phần không lành lặn có hơn sáu chỗ, những năm qua dùng không có chuyện gì, tới lượt hồ ly thì xảy ra chuyện.

Nhưng mà vây nhốt hồ yêu cần vá một lỗ hổng là được, vậy đâu cần vá nốt năm lỗ còn lại?

Chuyện trận pháp tạm thời gác qua một bên, lúc Tôn Quân đang ăn thì đột nhiên bị kêu ra ngoài, sau đó được mời vào trong phòng riêng có mặt ông bà Tôn, thuận tiện xây dựng lại thế giới quan.

Bởi vì chân tướng ngoài sức tưởng tượng nên lúc Tôn Quân quay về vác theo cái mặt đờ đẫn và đôi mắt đỏ hoe, Vân Tri Ý còn tưởng cậu ta bị táo bón nên rất lo lắng dạ dày của thằng em, định tự phối vài món giúp đằm cái bụng cho Tôn Quân nhưng bị Cao Cố Sanh hốt hoảng cản lại— Đùa gì thế, Vân Tri Ý mà làm thức ăn không chỉ đau bụng bình thường thôi đâu, cũng không thể để người nhà họ Tôn vừa hóa giải hiểu lầm đã bị đồ ăn của Vân Tri Ý tiễn vào bệnh viện.

Sau khi hà họ Tôn hóa giải hiểu lầm, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, tối nay không cần leo tường vào trường, dĩ nhiên ai về nhà nấy.

“Mẹ chị nhắn tin nói cả nhà chú hai tới chơi, kêu chị về một chuyến, nên chị không về trường đâu.” Vân Tri Ý nhức đầu che trán, Cao Cố Sanh đồng tình nói: “Lại là chú hai đó của chị?”

Vân Tri Ý than thở: “Là ổng, nói cũng lạ, ông chú hai này đúng là người không biết xấu hổ, thế mà sinh ra được chị họ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu không phải vì chị họ, nhà chị mới không rảnh để ý ổng.”

Chu Kính đẩy gọng kiếng: “Chị họ của chị là nghệ sĩ của công ty Tiêu Dư Thánh?”

Vân Tri Ý hất đuôi ngựa, tỏ ra cực kỳ tự hào với chị họ của mình: “Đúng! Chị ấy rất tuyệt vời! Nghe nói gần đây chị ấy sắp quay một bộ phim công ích chung với ảnh đế.”

Nhóm người líu lo trò chuyện, Tôn Quân và ba mẹ cậu ta đi tới, Tôn Quân đứng bên cạnh được mẹ nắm tay, trông như tìm về bảo bối bị đánh mất. thuyngu.wordpress.com

Cậu ta vẫn chưa quen với sự thân mật của ba mẹ mình, hai má hơi ửng đỏ: “Đi chung đi, thuận đường chở mọi người về kí túc xá, không cần phải đón xe.”

Bà Tôn nhìn nhóm Cao Cố Sanh với ánh mắt rất hiền từ, nói: “Cảm ơn mấy đứa đã chăm sóc bé Quân của bác, hai bác muốn mời mấy đứa tới nhà chơi, ăn một bữa cơm, không biết mấy đứa có đồng ý không?”

Bà Tôn là thật lòng cảm ơn những đứa trẻ này, có thể trở thành điểm tựa cho Tôn Quân trong khi bọn họ bị thao túng.

Ông Tôn kiệm lời, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tôn Quân, giống như một cây đại thụ che chở cho cây con.

Nhóm Cao Cố Sanh nhìn nhau một hồi, rối rít cười nói: “Tất nhiên là được bác, vậy bọn cháu sẽ không khách khí nữa.”

Lúc này điện thoại của Cao Cố Sanh reo lên, trong mắt cậu lộ ra vẻ mừng rỡ, sau khi cúp máy cười nói: “Tối nay tao không cần về trường, ba sẽ tới đón tao về nhà ngủ!”

Vừa dứt lời, Tôn Quân liền thấy vị cảnh sát trông rất đáng tin cậy nhưng thoạt nhìn chưa tới hai mươi lăm tuổi đã giải thích cặn kẽ sự việc cho cả nhà cậu ta, mới hồi nãy còn kể rõ đầu đuôi chân tướng ‘Hồ ly tinh tác oai tác quái’ để cậu ta và ba mẹ mình hóa giải hiểu lầm, bây giờ đã xuất hiện bên cạnh Cao Cố Sanh.

Sau đó Cao Cố Sanh vui vẻ gọi một tiếng: “Ba ơi!”

Cao Thệ tự nhiên đặt tay lên vai Cao Cố Sanh, mỉm cười chào một tiếng với nhóm bạn của thằng con rồi gật đầu với ông bà Tôn.

Nhóm bạn Cao Cố Sanh ngơ ngác nhìn qua nhìn lại giữa bàn tay đặt trên vai Tôn Quân của ông Tôn và bàn tay đặt trên vai Cao Cố Sanh của Cao Thệ, phát hiện Cao Thệ và ông Tôn không chỉ có tư thế giống nhau, ngay cả ánh mắt nhìn thằng nhóc bên cạnh mình đều là vẻ từ ái và nghiêm khắc.

Không hề thấy cấn chỗ nào.

Vấn đề duy nhất chính là, ba của Cao Cố Sanh hình như quá trẻ thì phải?

Vân Tri Ý không thể tin lẩm bẩm: “Xạo phải không?”

Ông Tôn cũng không khỏi cúi đầu nhìn tay mình rồi lại nhìn Cao Thệ, dưới tư thế giống nhau như đúc, rõ ràng bản thân ông cũng bảo dưỡng không tệ, nhưng so sánh với Cao Thệ lại rất già, giống như cách biệt hai thế hệ, ánh mắt nhìn Cao Thệ thêm đôi phần kính nể. thuyngu.wordpress.com

Thân là đàn ông trung niên khá quan tâm về phương diện bảo dưỡng, ông Tôn rất muốn trao đổi kinh nghiệm dưỡng sinh với Cao Thệ, nhưng nói thẳng ra thì ngại, ông suy tư hồi lâu cuối cùng nói ra một câu lấy lòng.

“Ba của Cố Sanh bảo dưỡng không tệ, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play