Người phụ trách hội trường vội vàng chạy tới, MC có hoạt ngôn cỡ nào đi nữa cũng phải lắp bắp trước cảnh sát, người phụ trách cười gượng dàn xếp: “Chuyện này, có phải là có hiểu lầm gì không?”
Cổ Kỳ giãy giụa dữ dội: “Có phải mấy người bắt lầm người? Tôi ngồi đây vẽ từ đầu tới giờ mà!”
Trước khi có kết quả thì không thể tùy tiện tiết lộ tin tức, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ Kỳ bị đưa đi.
Ở khu vực ngồi của khách, có người hiểu ra đứng dậy rời đi.
Vân Tri Ý lén chọt lưng Cao Cố Sanh: “Cố Sanh, Cổ Kỳ nó làm cái gì vậy?”
Cao Cố Sanh gãi đầu, cười mỉa một tiếng: “Em tìm ba mình.”
…
Cao Cố Sanh và đám du côn mới đánh nhau nửa hiệp, Cao Thệ đã tới.
Khi bấm phím gọi khẩn cấp, Cao Thệ vừa mới tới Cục Dị Quản, đang bàn giao công việc với đội phó cảnh sát hình sự.
Cao Thệ vừa thấy cuộc gọi khẩn cấp của Cao Cố Sanh, thuận tay kéo theo đội phó và hai cảnh sát lên xe phóng đi, một chiếc Volkswagen Santana chở thêm một đạo sĩ chạy như bay đến hiện trường, trực tiếp điều tra đầu đuôi sự việc rồi xách cổ cả bọn về đồn. thuyngu.wordpress.com
Đám du côn có chết cũng không ngờ tại sao phe mình nhiều thằng vai u thịt bắp mà không đánh lại một thiếu niên xinh đẹp ốm yếu.
Đám du côn có chết cũng không nghĩ ra, rốt cuộc hôm nay là đứa nào chọc Quan Nhị Gia không vui, rước tới một con xe cớm nghiền ép cả hạm đội xe tăng.
(Quan Nhị Gia: Quan Vũ, hay Quan Công, tự Vân Trường, là một vị tướng nổi tiếng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán.)
Một xe sáu người, bốn cớm, hai cảnh sát.
Tạo nghiệt mà!
Bọn họ có tài đức gì!
Dù có vào đồn cũng phải giữ vững lòng kiêu hãnh.
Đám du côn cắc ké này thấy cảnh sát, lúc đầu còn vênh mặt hỏi cái gì cũng kêu không biết, mãi đến khi thấy đại ca của mình ôm đầu ngồi xổm trong góc tường.
…Trái tim tan nát.
Vì để được khoan hồng, tình anh em cây khế lập tức sụp đổ, vốn là một đám ô hợp, sau khi tách riêng hỏi cung từng đứa, những chuyện xấu xa táng tận lương tâm từng làm đều như đậu trong ống tre ồ ạt chảy ra, từng đứng bị kết án ngay tại chỗ, khuyến mãi xem còng tay bóng loáng.
Còn tên phịch thủ bị đập cho xiểng niểng kia, thiên phú hội họa của hắn vốn đã nát, trong nhà gần như vét sạch của cải cho hắn học mỹ thuật, chính là hy vọng hắn sau khi tốt nghiệp có thể bươn chải kiếm miếng cơm.
Hắn không có thiên phú, cũng không có chú tâm vào vẽ vời, vừa ăn chơi phè phỡn vừa muốn câu cá lớn, hòng làm một chạn vương ngồi mát ăn bát vàng, nhưng hôm nay khô đét thành bộ xương, ngay cả ưu điểm duy nhất là khuôn mặt cũng không còn, đành phải ôm chặt cây đa Cổ Kỳ, mong đợi Cổ Kỳ có thể nâng đỡ mình.
Cổ Kỳ vẫn có chút tâm đắc với thao túng lòng người, vì vậy hứa hẹn rất nhiều với phịch thủ, cộng thêm giá trị con người của Tôn Quân, biến phịch thủ thành công cụ lợi dụng của mình, kêu hắn tráo màu vẽ và bắt cóc Tôn Quân.
Mặc dù bây giờ phịch thủ chỉ còn bộ xương khô, nhưng thắng ở đánh bất ngờ, cộng thêm sự trợ giúp của đám côn đồ cắc ké, cứ tưởng là kế hoạch sẽ suôn sẻ, không ngờ còn chưa thấy người đã bị đập đầu té xỉu. Sau khi tỉnh lại không chỉ trên đầu có mấy trái ổi, trên cổ tay còn đeo còng tay bạc bóng loáng, từ nay về sau có thể sống những ngày tháng được Nhà nước bao ăn bao ở, cũng xem như hoàn thành phần nào tâm nguyện ban đầu.
Sau đó đội trưởng của đại đội hình cảnh bắt đầu gọi người, hắn nhìn Cao Thệ với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng, giống như nhìn thấy một mỏ vàng—- Hèn gì đội trưởng Đường nói đi theo đội trưởng Cao có thịt ăn, nhìn đi, nhìn đi! Vừa mới theo đội trưởng Cao một lần, mà đã tóm gọn một băng nhóm côn đồ khét tiếng!
Cao Thệ bị nhìn nổi da gà.
Nhóm cảnh sát nhanh chóng bắt Cổ Kỳ về, vì hành động lần này vẽ ra một dấu phẩy.
Sau khi Cổ Kỳ bị bắt đi, cuộc thi vẫn tiếp tục diễn ra.
Người phụ trách vỗ đầu mình một cái, thầm mắng Cổ Kỳ một ngàn lần trong bụng, mắng thằng đưa ra ý kiến phát sóng trực tiếp một ngàn lần.
Nhưng bây giờ tên đã lắp vào cung không bắn không được, nếu bây giờ cho dừng phát sóng trực tiếp, mọi người sẽ có ấn tượng không tốt với giới nghệ thuật, sợ là mười năm sau có phát sóng lại cũng còn bị dính cái dớp ‘Phát sóng trực tiếp liền tiến vào đồn cảnh sát vẽ tiếp’.
Không còn cách nào, sau khi dàn xếp ổn thỏa hiện trường, MC mỉm cười rất miễn cưỡng như bị chỉa súng vào đầu: “Vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Hiệp hội mỹ thuật sẽ phát thông báo sau, còn bây giờ mời mọi người tiếp tục thưởng thức.” thuyngu.wordpress.com
Hay lắm, bây giờ làm gì có ai còn tâm trạng xem vẽ nữa, trên đạn mạc toàn là bình luận đòi bổ dưa.
[Sao họa sĩ Cổ bị bắt đi vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]
[Tôi nhìn cái mặt của người này cảm thấy tâm thuật bất chính.]
[Chèn ơi, giờ mà còn có người mê tín vậy hả? Tôi cảm thấy có lẽ là hiểu lầm, họa sĩ Cổ chính là thiên tài trong thiên tài!]
[Giám định hoàn tất.]
[Phiền quá đi, Cổ Kỳ đã bị cảnh sát đưa đi, sao còn có người tẩy trắng cho cậu ta vậy, mấy người có nhìn bức tranh ở buổi đấu giá hôm bữa không, con chó nhà tôi vẽ đẹp hơn nhiều.]
…
Đừng nói là khán giả, ngay cả thí sinh và đại sư ở hiện trường cũng bị cuốn theo chuyện Cổ Kỳ bị đưa đi, trừ một vài người không bị ảnh hưởng, những thí sinh khác bỏ lỡ linh cảm mới nảy ra, bắt đầu vẽ theo bản năng.
Linh cảm là một thứ rất huyền diệu.
Hội trường yên tĩnh, chỉ có tiếng cọ vẽ và giấy ma sát vào nhau.
Các đại sư bước đi rất khẽ, thỉnh thoảng đứng dậy đi tới bên cạnh thí sinh nào để thưởng thức bức tranh, không ai lên tiếng.
Trong hội trường tràn ngập mùi màu vẽ làm người ta an tâm.
Dần dần, sự chú ý của các thí sinh rời khỏi sự việc của Cổ Kỳ, hoàn toàn nhập hồn vào cọ.
Theo thời gian dần trôi, ngày càng có nhiều đại sư tụ về một hướng.
Đó là vị trí của Tôn Quân.
Mà màn hình focus vào Tôn Quân cũng chìm trong đạn mạc dày đặc, hướng gió thảo luận từ Cổ Kỳ dần chuyển sang bức tranh của Tôn Quân.
Bức tranh của cậu ra dường như có ma lực.
Cuộc thi lần này kéo dài tận tám tiếng, nhưng thực ra với dân vẽ mà nói, tám tiếng chưa tính là quá lâu.
Đến chạng vạng, ánh nắng đỏ rực đầy trời, tiếng chuông báo kết thúc vang lên, tất cả mọi người đặt cọ xuống, các đại sư bắt đầu phê bình.
Trong đông đảo tranh vẽ phô bày kỹ thuật lóa mắt ra, bức tranh của Tôn Quân có thể nói là một vùng trời riêng.
Cậu ta vẽ một bức tranh vườn cây tử đằng.
Ánh mắt của mọi người không tự chủ được bị cuốn theo.
Vườn cây tử đằng tầng tầng lớp lớp, từ tím đậm đến tím nhạt, tạo thành hình vòng cung xinh đẹp, thật giống như ngắm không có điểm cuối.
Ánh mặt trời rải rác không đều, từ hoa tử đằng chiếu hắt xuống lối đi, phảng phất như lạc vào tiên cảnh, làm người xem cảm thấy an tâm lạ thường, cũng không dám trầm trồ ra tiếng sợ đánh thức ánh nắng đang ngủ say.
Ánh mặt trời ấm áp trong tranh như thể đang xuyên qua trang giấy chiếu vào trên người, khiến người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Không biết qua bao lâu, trên màn hình mới xuất hiện đạn mạc đầu tiên.
[Đù mé…]
Giống như phát súng khởi đầu, ngay sau đó cả biển đạn mạc ồ ạt tràn vào, toàn là đù mé các thứ.
Nhóm Cao Cố Sanh ngồi ở khu vực cho khách bên dưới, nhìn Tôn Quân trên đài cao, cậu ta như có cảm giác, quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ với các bạn của mình.
Cao Cố Sanh biết, trận này Tôn Quân đã thắng vô cùng ngoạn mục.
Trong lúc Tôn Quân nhận vô số lời khen như mưa của các đại sư và sóng biển ‘đù mé’ của dân mạng, Cổ Kỳ đang giãy giụa trong đồn cảnh sát.
Tôn Lang Can siết chặt nắm đấm, nói với cảnh sát: “Thật ra, tôi mới là người thuê bọn họ làm.”
Hắn cúi đầu, không thấy rõ vẻ mặt.
Các cảnh sát kinh ngạc dừng động tác trong tay lại, cảnh sát phụ trách chính của vụ án lần này ngẩng đầu lên, hỏi: “Anh có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi biết.”
Đôi mắt của Cổ Kỳ giống như bùng cháy hai ngọn lửa, cậu ta nhìn Tôn Lang Can, nhìn anh trai mà mình từng thật lòng ngưỡng mộ, sau khi quen nhiều thằng, cậu ta cảm thấy hắn là tốt nhất.
Cổ Kỳ phản ứng rất nhanh, cậu ta cúi đầu xuống rồi ngẩng đầu lên, trên mặt đã đổi sang biểu cảm khác.
Đôi mắt đỏ hoe, khóe mắt rưng rưng, giống như bị gì oan ức lắm.
Nhưng khi cậu ta đối diện với ánh mắt của Tôn Lang Can, lại có chút áy náy xen lẫn tình yêu giả tạo, trông như thể đang nói với Tôn Lang Can rằng cảm ơn anh nhiều lắm, cảm ơn anh đã làm vậy vì em, em yêu anh, em sẽ chờ anh ra ngoài, sau đó chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau được không, em cũng không làm những chuyện đó nữa đâu, em biết sai rồi.
Trong một ánh mắt chưa vô vàn lời muốn nói, tỉnh bơ đẩy Tôn Lang Can gánh tội thay cho cậu ta.
Tôn Lang Can nhìn cảnh sát vừa hỏi mình hồi nãy, kiên định nói: “Tôi biết, là tôi thuê những người đó.”
“Mặc dù Tôn Quân mới là em trai ruột, nhưng tôi không thích nó.”
Tôn Lang Can hít sâu một hơi, vẻ ngoài giả tạo che giấu cảm xúc luyện ra từ những cuộc đàm phán làm ăn nay trở thành áo giáp mạnh nhất của hắn.
“Tình cảm là thứ bồi dưỡng mà có, một thương nhân như tôi không thể nào chấp nhận em trai sống với mình mười mấy năm bị đuổi ra khỏi nhà, trái lại còn phải hoan nghênh một người xa lạ, mà người xa lạ này còn chiếm một nửa tài sản thừa kế.”
Tôn Lang Can nói năng rất mạch lạc bằng giọng nói lý trí vô tình nhất, muốn tống bản thân vào tù: “Mọi người chắc cũng đã biết chuyện giữa tôi và Cổ Kỳ, Cổ Kỳ không quan tâm tài sản thừa kế, sau khi tôi và em ấy sống với nhau, những chuyện này đều do một tay tôi lên kế hoạch, vốn đã chuẩn bị chu toàn kín kẽ, nhưng Tôn Quân vẫn có thể thoát thân.”
“Nên tôi quyết định xử nó triệt để.”
Từ xưa đến nay, anh em tương tàn vì tiền bạc không phải là hiếm.
Hắn nói vô cùng hùng hồn xác thực, thậm chí cả bản thân hắn cũng nghĩ chuyện vốn là vậy.
Nhưng cảnh sát phụ trách lại nói: “Nếu anh vì tài sản thừa kế có thể bắt cóc Tôn Quân, đâu nhất thiết phải ngồi tù thay Cổ Kỳ?”
“Cổ Kỳ vào tù đâu có ảnh hưởng gì đến anh?”
Tôn Lang Can định nói thêm gì đó nhưng bị Cao Thệ cắt ngang, anh khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Tôn Lang Can, có một chuyện anh vẫn chưa biết.”
“Alcohol dehydrogenase trong cơ thể anh cao hơn người bình thường rất nhiều.”
“Nói cách khác, anh được xưng tụng là ngàn chén không say.”
“Anh cảm thấy, vài ly rượu vang là có thể chuốc say anh được sao?”
Tôn Lang Can nhíu mày muốn phản bác, chợt khựng lại.
Cổ Kỳ tái mét: “Anh ơi, đừng nghe họ nói bậy, nếu anh không uống say, đêm đó, đêm đó sao có thể…”
Tôn Lang Can uống rượu rất điều độ, chưa bao giờ quá chén, một lần say rượu duy nhất là cái đêm uống với Cổ Kỳ.
Đầu óc của hắn xây xẩm không nhớ chuyện đã xảy ra, sau khi tỉnh lại thấy Cổ Kỳ nằm bên cạnh, toàn thân nhếch nhác, trên mặt đầy nước mắt.
Vì vậy dục vọng và tình ý từng đè nén trong lòng cuối cùng bị thả ra, hắn tuy có áy náy nhưng niềm vui sướng chiếm nhiều hơn.
Sau đó, khi Tôn Quân xuất hiện, Cổ Kỳ tủi thân sà vào lòng hắn khóc nức nở, hắn đứng bên Cổ Kỳ vô điều kiện.
Bởi vì áy náy nên hắn bao dung Cổ Kỳ không giới hạn.
Cho dù nhìn cậu ta tay trong tay với vô số đàn ông.
Bởi vì hắn luôn nghĩ có lẽ vì mình cưỡng ép Cổ Kỳ nên mới thành ra như vậy.
Vì thế càng về sau, dù hắn thấy rõ thái độ của Cổ Kỳ với hắn dần mất kiên nhẫn và khó chịu, dù hắn không còn cảm nhận được chút tình yêu nào của Cổ Kỳ dành cho mình, dù là hành vi lén đi theo sau lưng Cổ Kỳ, tất cả đều là tra tấn hắn, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn âm thầm canh giữ bên cạnh Cổ Kỳ. thuyngu.wordpress.com
Bởi vì hắn không thể quên tình yêu và áy náy.
Vậy mà bây giờ lại có người cầm kết quả xét nghiệm nói rằng, hắn là trời sinh miễn dịch với rượu cồn, ngàn chén không say?
Thế thì, đêm đó say rượu, rốt cuộc là gì?
Nếu những chuyện khiến hắn rung động là cả một âm mưu được sắp đặt sẵn, từng hành vi cử chỉ là ve vãn quyến rũ hắn, đẩy hắn rơi vào cảm bẫy ngọt ngào..
Vậy mỗi đêm hắn trằn trọc đau khổ kiềm chế là gì? Hắn tự vấn lương tâm một lần lại một lần là gì? Tình yêu mà hắn từng nâng niu quý trọng lại là gì?!
Mà bản thân hắn, lại là gì đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT