Tuy rằng công việc ở văn phòng có trì hoãn một chút nhưng khoảng 4 giờ chiều Lục Hòa Ngọc liền tan tầm sớm để đi mua máy tính mới, bằng không đêm nay cũng không thể đem phần mềm diệt virus biên soạn ra được.

Đương nhiên, cô cũng có thể kéo dài tới thời gian tan tầm mới đi, nhưng cô cảm thấy nên đi trước sớm một chút, có lẽ còn có thể phát hiện ra được điều gì đó đâu?
Cho nên chờ mua máy tính xong, lại ở bên ngoài tùy tiện ăn qua cơm chiều, mới vừa về đến nhà một lúc, điện thoại từ Chung Cảnh Tri liền gọi đến.

"Anh đã tới đó rồi sao? Đã đến khách sạn rồi sao? Có mệt hay không?" Lục Hòa Ngọc dùng Bluetooth nhận điện thoại, một bên cập nhật hệ thống máy tính mới.

"A Hòa, anh rốt cuộc cũng cảm nhận được em đang quan tâm anh.

" Chung Cảnh Tri giọng điệu mang ý cười mà nói.

"Nga, như vậy liền tính là quan tâm sao? Em cho rằng đây là từ ngữ dùng để thăm hỏi hằng ngày.

" Lục Hòa Ngọc hài hước nói.

"Ăn cơm xong chưa? Có nhớ anh hay không?" Chung Cảnh Tri làm bộ không nghe được lời nói của cô, tiếp tục hỏi.

"Đã ăn qua ở bên ngoài, có nhớ anh, anh không định điều chỉnh lại thời gian chênh lệch sao?" Lục Hòa Ngọc cũng không từ chối mà thẳng thắn thừa nhận, cô xác thật có chút nhớ anh, lại yên lặng mà ở trong lòng bổ sung một câu, đặc biệt nhớ khả năng nấu ăn của anh.

"Anh đã ngủ ở trên máy bay rồi, cũng không mệt, anh cũng rất nhớ em, sớm biết đã đưa em cùng nhau đến đây thì tốt rồi.

" Chung Cảnh Tri nhịn không được nhớ lại chính mình lúc ấy như thế nào lại ngu như vậy, cô hiện tại không phải đang nghỉ hè sao, đem cô mang lại đây không phải là tốt rồi sao.

"Chung tiên sinh, việc này không thực tế chút nào, em nhưng còn có công việc đâu.

" Lục Hòa Ngọc sau khi nghe được liền cười, liền tính cô muốn cũng sẽ không đi theo.

Không đợi Chung Cảnh Tri trả lời, Lục Hòa Ngọc lại hỏi.

"Đúng rồi, em đang định tạo ra một phần mềm diệt virus, không biết anh có hứng thú hay không?"
"Em nói xem?"

"Chỉ một chút, hệ thống tiêu diệt của nó cực kỳ lớn, chỉ cần download là có thể nhanh chóng tự động mà rửa sạch virus trên máy tính, hơn nữa còn không khiến máy tính bị giật lag, quan trọng hơn còn có thể phản truy tung người cài virus.

.

"
Lục Hòa Ngọc tóm tắt đơn giản và rõ ràng với Chung Cảnh Tri về năng lực của phần mềm diệt virus, đương nhiên cái này đều đã được thí nghiệm xong từ kiếp trước, chẳng qua lúc trước còn không có mở rộng đi ra ngoài, chỉ sử dụng ở trong công ty nhưng đã khiến mọi người cực kỳ yêu thích.

Huống chi lúc sau còn có bản nâng cấp, cũng giống như hệ thống máy tính có phiên bản nâng cấp, lúc trước cô cũng bị hacker xâm lấn cài virus dẫn tới sinh ra ý nghĩ như vậy, do đó cô mới biên soạn một phần mềm diệt virus như vậy.

"Anh có thể tưởng tượng đến khi phần mềm diệt virus này mở rộng ra sẽ gây ra chấn động như thế nào, phần mềm diệt virus toàn diện như vậy, nếu nó không nổi tiếng chỉ chỉ có thể nói những người đó không biết nhìn hàng.

" Chung Cảnh Tri biết Lục Hòa Ngọc ở phương diện lập trình tương đối mạnh, chỉ là khi cô biểu hiện ra một mặt mạnh khác, anh phát giác mình có chút lo lắng cho tình cảnh của chính mình.

"Nói như vậy chẳng phải là anh rất coi trọng nó sao.

" Tuy rằng thành tích kiếp trước khiến cô nhìn đến phần mềm diệt virus này rất tốt, nhưng từ đáy lòng cô vẫn là có một tia chờ mong được Chung Cảnh Tri tán thành.

"Đúng vậy, chỉ cần là của em, ở trong mắt anh đều là tốt nhất.

"
"Chung tiên sinh anh nói như vậy em sẽ kiêu ngạo.

"
"Em cứ việc kiêu ngạo, có anh ở đây mà.

"
* * *
Hai người lại hàn huyên một hồi lâu mới ngắt điện thoại, vừa vặn hệ thống máy tính cũng cài đặt hoàn thành sao lưu xong, Lục Hòa Ngọc hơi nhớ lại một chút, sau đó liền chuyên chú bắt đầu biên soạn code, bởi vì lúc trước đã từng lập trình qua vì vậy biên soạn lại tuy rằng nhanh, nhưng cũng dùng không sai biệt lắm ba giờ mới hoàn thành.

Lúc sau Lục Hòa Ngọc nghĩ nghĩ, liền mở ra server website làm việc của văn phòng đem phần mềm diệt virus cài đặt vào, ban đầu cô không hề để ý tới, không nghĩ tới chỉ một hồi buổi chiều liền phản xâm lấn được đến server của máy tính kia, còn tỏa định IP.

Lục Hòa Ngọc vừa click mở thấy, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc chết.

Cô biết người đàn ông ở văn phòng kia có điểm khác thường nên mới chú ý anh ta một chút, cảm nhận được khi chính mình đang đi qua nhìn thì anh ta liền có chút khẩn trương, phản ứng quá mức giống nhau, lại trăm triệu không nghĩ tới.

.

Anh ta lại cố ý lợi dụng năng lực hacker của mình để khiến cho cô chú ý!
Vì vậy đây chính là hướng cô thổ lộ? Thổ! Lộ!
Còn có thể làm việc vui vẻ hay không?
Thật là điều mà cô trăm triệu không nghĩ tới, hiện tại lập trình viên đều cùng nữ sinh thổ lộ như thế này sao?
Tuy rằng có chút độc đáo, nhưng Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ không ủng hộ cách làm của anh ta, phải biết rằng buổi chiều cái người hacker kia đã thật sự xâm lấn, anh ta lại ở giữa quấy rối, đây là không đúng.

Nếu là bình thường mà nói, cô không chừng còn khen anh ta một câu ý tưởng có sáng tạo, có thể suy xét đem cái này biên soạn thành code trong trò chơi.

Suy nghĩ trong chốc lát, Lục Hòa Ngọc yên lặng tắt đi sau đó lại hủy diệt dấu vết mình phản xâm lấn, làm bộ không biết.

Sau đó sửa sang lại tư liệu sao lưu, tính toán ngày mai xin giấy chứng nhận độc quyền trước, cô không cho rằng kỹ thuật của mình là đứng đầu, rốt cuộc màn so tài kỹ năng buổi chiều kia khiến cho cô nhận ra mình chỉ là chiếm kỹ thuật tiên tiến của kiếp trước so với thế giới này, nhưng không đại biểu những người khác sẽ không làm được.

Chờ hết thảy đều được sửa sang lại tốt, cô phát hiện thời gian đều sắp đến 11 giờ, dọn dẹp sơ qua một chút liền rửa mặt chải đầu đi ngủ.

Ngày hôm sau đem phần mềm diệt virus mang đến phòng làm việc, Hà Hoán sau khi nhìn đến tức khắc thật sự sùng bái, trọng điểm là không chỉ có trên máy tính mà ngay cả trên di động đều có thể cài đặt để dùng.

"Lục tiểu thư, chúng ta phải nghĩ biện pháp đem nó mở rộng ra thị trường, nhất định sẽ nhất minh kinh nhân*.

" Gì hoán nhanh chóng mà nói.

* Nhất minh kinh nhân: Gặp được việc tốt, điều kiện tốt, tài trí được thể hiện đầy đủ, khiến cho người khác phải kinh ngạc, nể trọng, không dám coi thường như trước nữa.

Liền ngay cả những người khác có mặt tại đó đều phụ họa, rốt cuộc lập trình viên trong máy tính ai mà không có biên soạn một hai cái virus nhỏ? Ai biết phần mềm diệt virus của cô chủ nhỏ của bọn họ mới vừa download xong, phần mềm diệt virus liền tự động kiểm tra đo lường được virus, hoàn mỹ chính là hoàn toàn không làm giật lag máy liền đem virus thanh trừ, lợi hại hơn chính là còn có thể phản truy tung.

"Mọi người yên tâm, tôi đã nghĩ tới một biện pháp tốt hơn, lúc trước chúng ta cùng công ty W hợp tác, chờ thêm mấy ngày tôi sẽ hẹn người phụ trách của họ nói một chút về phần mềm này, tin tưởng bọn họ sẽ không cự tuyệt cơ hội kiếm tiền tốt như vậy.

" Lục Hòa Ngọc nghĩ đến biện pháp chính là khi công ty W đưa sản phẩm mới ra thị trường, nếu đồng thời có thể làm smart phone càng thêm an toàn, như vậy người tiêu thụ có phải sẽ càng thêm chờ mong hay không?
Rốt cuộc người dùng cũng có thể tự động chặn những dãy số điện thoại quảng cáo cùng với tin nhắn rác, giúp họ không bị quấy rầy, làm phiền, còn có thể bảo hộ riêng tư cho người dùng, điện thoại có hệ số an toàn cao như vậy, ai mà không muốn.

Điện thoại ai mà không có chút gì đó tư mật? Huống chi hiện giờ ai ra cửa sẽ mang tiền mặt? Ăn nhậu chơi bời chỉ cần một chiếc điện thoại là có thể hoàn thành xong việc, mang cái điện thoại là có thể đi khắp thiên hạ.

Phần mềm diệt virus độc quyền cũng rất nhanh liền được triển khai, cô cũng đã cùng Chung Cảnh Tri đàm phán một chút hợp tác công việc, thể nghiệm qua phần mềm diệt virus trên điện thoại, kết quả cũng là rất thành công, liền chờ anh đi công tác trở lại.

Chung Cảnh Tri cũng nhanh chóng xử lý xong chuyện ở bên kai M quốc sau đó liền trở về.

Gần đây anh lần đầu tiên cảm thấy ngày tháng đi công tác đặc biệt gian nan, đặc biệt muốn gặp Lục Hòa Ngọc, cho dù hai người thỉnh thoảng còn sẽ video gặp mặt, thứ hai cũng là vì Lục Hòa Ngọc muốn cho anh thử dùng phần mềm diệt virus.

Lục Hòa Ngọc biết chuyến bay của Chung Cảnh Tri, nhưng không có nói cho Chung Cảnh Tri rằng mình sẽ đi đón anh, bởi vậy khi Chung Cảnh Tri xuống máy bay ra tới liền nhìn đến Lục Hòa Ngọc, hoài nghi mình nhìn lầm rồi, anh còn xoa nhẹ mắt một chút.

"Thật là em sao! A Hòa.

" Chung Cảnh Tri đem tập giấy tờ trong tay ném đi, tiến lên liền bế Lục Hòa Ngọc lên quay một vòng.

Lục Hòa Ngọc kinh hô một tiếng, theo bản năng mà duỗi tay ôm cổ Chung Cảnh Tri, nhưng cũng không đẩy anh ra, cô nhịn không được cũng có chút vui vẻ theo.

"Anh không phải nói là 1 giờ rưỡi sáng mới có thể đến sao? Đợi rất lâu đi?" Chung Cảnh Tri cẩn thận mà thả cô xuống dưới, lại đau lòng mà nói.

"Em muốn anh ra tới đầu tiên liền thấy em, anh có vui vẻ không?" Lục Hòa Ngọc không có trả lời vấn đề của anh, mà lại lảng tránh sang hỏi câu khác.

A Lăng đi theo bên người bọn họ yên lặng mà nuốt xuống miếng cẩu lương này, lại khom lưng đem tập giấy tờ nhặt lên, sau đó ở một bên làm bức tường.

"Vui vẻ, thật sự rất vui.

" Chung Cảnh Tri cong môi cười nhìn vào mắt của Lục Hòa Ngọc, ôn nhu đến rối tinh rối mù.

Lục Hòa Ngọc bị anh nhìn đến có chút ngượng ngùng, nhìn trái nhìn phải lảng tránh mà nói "Đã trễ thế này, chúng ta vẫn là về nhà trước đi.

"
Chung Cảnh Tri thấy cô thẹn thùng cũng không vạch trần, mỉm cười duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu cô, khi ánh mắt nhìn về phía A Lăng đang đứng một bên tức khắc thu lại tình ý trong mắt, nói "Xe còn chưa tới sao?"
A Lăng bị anh liếc mắt một cái liền cảm thấy lưng chợt lạnh, vội vàng nói "Cậu chủ, A Thất đang ở bên ngoài chờ.

"

Trong lòng nói thầm mà nói cậu chủ biến sắc mặt thật nhanh chóng, quả nhiên là đối đãi khác nhau.

Bất quá, cậu chủ là cây vạn tuế rốt cuộc đã nở hoa rồi, không hề giống lo được lo mất như trước.

Mà anh lại không biết, Chung Cảnh Tri đây là dục cầu bất mãn.

Bất quá, dọc theo đường đi về nhà, A Lăng mới biết được cây vạn tuế ra hoa đến tột cùng có bao nhiêu khiến người đáng sợ, tuy rằng đã có vách ngăn ngăn cản, nhưng cũng không ngăn được hai người tình tứ ở đằng sau.

Theo Chung Cảnh Tri gần mười năm, tuy rằng lúc trước biết Chung Ngũ gia rất sủng Lục Hòa Ngọc, nhưng anh ta hiện tại mới biết được Ngũ gia luôn luôn mặt lạnh tâm lạnh cũng sẽ có nhu tình một mặt, lời nói âu yếm dỗ dành người yêu kia đều khiến anh ta nhịn không được muốn vỗ tay khen thưởng.

Lục Hòa Ngọc đối với việc Chung Cảnh Tri vừa lên xe liền đem chính mình ôm vào trong ngực cũng không có cách nào, chỉ có thể thuận theo duỗi tay ôm lấy cổ anh, đem cằm dựa lên trên vai anh, nghe anh nói chuyện, thường thường đáp lại một chút, trong bất tri bất giác liền ngủ rồi.

Người con gái mềm mại, thơm tho trong ngực, lại không thể đụng vào, Chung Cảnh Tri cảm thấy đây là một loại dày vò ngọt ngào.

Cảm thấy được sau khi Lục Hòa Ngọc ngủ, Chung Cảnh Tri liền bảo A Lăng lái xe ổn một chút, để tránh đem cô tỉnh dậy.

A Lăng chỉ cảm thấy một đòn ngay tim, mẹ nó chỉ đi xe thôi mà cũng bị nhét cẩu lương, anh ta nghĩ chính mình có phải hay không cũng nên tìm bạn gái, bằng không nhìn lão bản như vậy, anh ta cảm thấy sớm hay muộn sẽ có một ngày bị cẩu lương nhét sặc miệng.

Đương nhiên, trong lòng anh ta cũng chỉ ngẫm như vậy, vẫn làm chậm lại tốc độ xe, một đường vững vàng về đến nhà, cuối cùng còn nhìn Chung Cảnh Tri thật cẩn thận mà đem Lục Hòa Ngọc đang ngủ ôm về nhà, mà Lục Hòa Ngọc thế nhưng cũng không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

Chờ khi Lục Hòa Ngọc lại lần nữa mở mắt ra, đã là 7 giờ rưỡi sáng, việc này đã vượt qua đồng hồ sinh học ngày thường của cô, mà gần trong gang tấc chính là khuôn mặt đang ngủ của Chung Cảnh Tri, chính mình lại đang bị anh ôm ở trong ngực, cơ hồ chính là đem chính mình làm ôm gối.

Lục Hòa Ngọc vẫn chưa có động tác, chỉ là xuất thần nhìn chằm chằm khuôn mặt của Chung Cảnh Tri không biết đi vào cõi thần tiên đến phương nào.

Mà người cô đang cho rằng còn đang ngủ say lại mở mắt, đáy mắt một mảnh tỉnh táo, nhìn chằm chằm chính mình đang phát ngốc, chóp mũi quanh quẩn thiếu nữ nhàn nhạt hương thơm, người mình thích liền không hề phòng bị dựa trong lòng ngực mình ngủ một suốt đêm.

Cánh tay Chung Cảnh Tri ôm cô không khỏi nắm thật chặt, không biết nên bực mình vì cô đối với người khác không phòng bị, vẫn là nên cao hứng vì rốt cuộc cô đối với chính mình cũng không phòng bị?
Lục Hòa Ngọc cảm nhận được vòng eo bị ôm chặt vô cùng, bỗng nhiên hoàn hồn nhìn về phía Chung Cảnh Tri, rất tự nhiên mà ở trên má anh hôn một cái nói "Chào buổi sáng.

"
"Chào buổi sáng.

" Tiếng nói của Chung Cảnh Tri mang theo một tia động tì.nh, hơi mượn lực nghiêng người đem cô đè ở dưới thân, cúi người liền hôn lên đôi môi hồng phấn mà anh đã khát vọng từ lâu.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play