Có lẽ là chịu ảnh hưởng của nguyên tác đi, hơn nữa sau khi cô tới thấy hành vi thờ ơ lạnh nhạt của Lục gia cùng Trì gia những người này, Lục Hòa Ngọc đối với người Lục gia cùng với người Trì gia đều không có bao nhiêu hảo cảm, thậm chí cũng đã thói quen người Lục gia làm lơ cô tồn tại, cho nên vẫn luôn cảm thấy muốn rời xa bọn họ, cũng không nghĩ theo chân bọn họ có quá nhiều tiếp xúc.
Bởi vậy nghỉ cũng không muốn trở về Lục gia nhưng không nghĩ tới Lục Hoa Sinh sẽ đột nhiên tới trường học tìm cô.
Lục Hòa Ngọc nhàn nhạt mà ừ một tiếng, nghĩ không rõ cha Lục tới đây nơi này có chuyện gì.
"Lên xe đi, như thế nào ngày nghỉ cũng không trở về nhà?" Cha Lục nhíu nhíu mi, trầm giọng nói, từ Nhị Trung đến Lục gia cũng bất quá gần nửa giờ đi xe thôi, cô thế nhưng hai tháng cũng chưa trở về, thật là làm người có chút nhịn không được muốn chất vấn cô.
"Không rảnh.
" Lục Hòa Ngọc trong lòng biết cha Lục lại đây cô liền không thể không về Lục gia một chuyến, nhưng cũng không tìm thấy cớ đành phải đi theo lên xe.
".
.
Kia dù sao cũng phải gọi điện thoại về nhà.
" Đầu xe lao thẳng, thiếu chút nữa liền đụng phải bồn hoa bên cạnh, Lục ba nhịn nhẫn nói.
"Lần sau con sẽ nhớ rõ.
" Lục Hòa Ngọc cũng chưa nói mình căn bản không có số điện thoại của Lục gia.
Lục ba thở sâu, cảm thấy vừa lái xe vừa nói chuyện cùng cô là một cách làm sai lầm, liền câm miệng không hề ra tiếng hỏi cô cái gì.
Lục Như Y vừa thấy Lục Hòa Ngọc vào cửa nhịn không được liền trợn trắng mắt, châm chọc nói, "Ồ, thật đúng là đại tiểu thư đâu, còn muốn ba tôi tự mình đi đón mới biết về nhà.
"
"Lục Như Y, nó là chị gái con.
" Cha Lục trừng mắt liếc cô một cái, biết con gái nhỏ cũng không thích, nhưng tốt xấu lén nói cái gì ông cũng sẽ không quản, lúc này nói ngay trước mặt làm ông không thể không nói một chút.
"Con không có người chị gái nào như vậy, còn muốn người khác tam mời bốn thỉnh mới biết về nhà, nếu là Lam Lam tỷ làm sao có thể làm ra loại sự tình này.
.
" Lục Như Y bĩu môi, dù sao từ lúc bắt đầu liền không thích cô, cho dù có quan hệ huyết thống lại như thế nào, như thế nào cũng so ra kém Lam Lam tỷ.
"Tôi chỉ là trở về lấy đồ vật, một hồi liền rời đi.
" Lục Hòa Ngọc không kiên nhẫn mà đánh gãy lời cô ta nói, khi nghe được Lục Như Y nhắc tới Trì Lam, cô đột nhiên nhớ tới một sự tình cô đã bỏ qua, đó chính là trước khi Trì Lam rời đi Lục gia, cùng Lục Như Y từng có một lần nói chuyện nhưng nội dung cụ thể tác giả vẫn chưa viết ra, thẳng đến thời điểm Trì Tiểu Vãn chết mới gọi điện thoại cùng Trì Lam cùng chung vui, nói người chướng mắt rốt cuộc đã chết.
Lục Hòa Ngọc giờ phút này mới đột nhiên minh bạch Trì Tiểu Vãn liền tính là nửa đường trở về Lục gia, cha mẹ đối với bản thân cô liền không quá để ý, Trì Tiểu Vãn vốn dĩ cũng là một người có chút hướng nội, bọn họ đối với cô làm lơ cũng đã cũng đủ làm cho cô khổ sở, Lục Như Y cần gì phải đối chọi gay gắt với cô như vậy? Vậy chỉ có một vấn đề, đó là Trì Lam đã nói gì đó mới làm Lục Như Y nhằm vào cô, bất quá Lục Hòa Ngọc cô một chút đều không nghĩ đi tìm hiểu cái nguyên nhân gì, nếu để cô tiếp tục ở nơi này phỏng chừng sẽ nghẹn khuất chết, cô tình nguyện cùng Lục gia thoát ly quan hệ cũng không nghĩ trải qua ủy khuất như vậy.
"Dọn ra ngoài ở cũng đừng trông cậy vào chúng ta nuôi mày.
" Mẹ Lục đối với cô cũng là không hài lòng, nhìn thấy thái độ này của Lục Hòa Ngọc đối với Như Y, liền trực tiếp muốn chặt đứt ý niệm của cô.
Nhưng Lục Hòa Ngọc là ai, sao lại bởi vì một chút uy hiếp nhỏ mà sợ hãi, huống chi cha mẹ thân sinh trước kia của cô cho tới bây giờ còn không có nói nặng lời cô một câu nào, vợ chồng Lục Hoa Sinh đối với cô mà nói còn không phải là cha mẹ của cô, có thể có cái cảm tình gì, cô chờ chính là những lời này.
Huống chi, cô sớm đã có chuẩn bị, bằng không lúc trước sổ hộ khẩu liền sẽ không để cha Lục cho cô một quyển riêng.
"Đã biết.
"
Cũng không để ý đến bọn họ có phản ứng gì, Lục Hòa Ngọc trực tiếp vào phòng đem đồ đạc ít đến đáng thương của cô ban đầu để lại nơi này thu dọn, bất quá, khi cô mang theo hành lý ra khỏi phòng, mẹ Lục phỏng chừng đã đi phòng bếp nấu cơm, chỉ có Lục Như Y cùng cha Lục đang ở, cha Lục thấy Lục Hòa Ngọc thật sự không thức thời, sắc mặt tức khắc cũng trầm xuống dưới, lạnh lùng nói, "Con cần phải nghĩ kỹ, rời đi Lục gia cũng đừng hối hận.
"
"Ba ba, chị ta đi rồi không phải càng tốt sao, Lam Lam tỷ chính là chưa từng làm loại hành vi làm người thương tâm này, chị ta nha, vẫn còn tưởng chính mình vẫn là đại tiểu thư đâu.
" Lục Như Y nắm nắm tay cha Lục, trong lòng đối với hành động Lục Hòa Ngọc chủ động dọn ra ngoài cảm thấy rất vừa lòng, như vậy về sau Lam Lam tỷ trở về liền sẽ không nhìn đến người chướng mắt.
"Hối hận hay không chính là chuyện của tôi, nhưng hy vọng các người cũng không cần quấy rầy tôi.
" Lục Hòa Ngọc nhịn xuống cơn nóng giận, lãnh đạm mà nói, thẳng đến khi bước ra khỏi Lục gia một khắc kia, cô mạc danh cảm thấy trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, có lẽ rời đi Lục gia cô mới tính chân chính rời xa những người này đi.
Từ đây, đường là do cô chính mình lựa chọn, mặc kệ là tốt hay xấu, cô cũng sẽ kiên trì đi xuống, đến nỗi hối hận? Cô cũng không biết cái gì gọi là hối hận.
Lục Hòa Ngọc được tự do, tâm tình cũng khá tốt, có thể khôi phục sinh hoạt của một người không chịu câu thúc, Lục Hòa Ngọc tỏ vẻ sinh hoạt như vậy thực thư thái, cho dù cao tam học tập trở nên càng ngày càng khẩn trương, Lục Hòa Ngọc trừ bỏ ngẫu nhiên nhìn xem thị trường chứng khoán ra, cơ hồ đều đem sở hữu tâm lực đều đặt ở trong việc học tập, mặc kệ cô thiên tài như thế nào, cũng không dám đại ý.
truyen bac chien
Mùa thu sau khi đi qua đó là mùa đông, khi Lục Hòa Ngọc rời đi Trì gia chỉ mang đi quần áo mùa hè, cho nên ở thời điểm đầu thu cô liền đi mua vài bộ quần áo, trong đó hiển nhiên cũng có quần áo mùa đông, bất quá nơi hiện tại cô ở cũng chỉ là thuê một năm, cô cũng không dám mua quá nhiều đồ vật trở về, nếu không phải hiện tại còn không có tiền, cô còn nghĩ thừa dịp nghỉ đông đi Thủ Đô mua một bộ phòng ở, chờ thi đại học xong liền trực tiếp đi qua ở, đáng tiếc hiện tại còn phải nhẫn nhẫn, chờ thị trường chứng khoán tăng đến mức tối đa lại đem bán, cô nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền, đến lúc đó.
.
"Hòa Ngọc, nghỉ đông cậu còn phải về Lục gia không?" Cao Ninh hỏi.
"Không có, tớ còn có chuyện muốn đi thủ đô một chuyến.
" Lục Hòa Ngọc cắn răng nghĩ nghĩ vẫn là đi mua căn hộ đi, từ ngày đó ra khỏi Lục gia, rốt cuộc không có đi thăm qua, càng chưa thấy từng thấy người Lục gia, người Lục gia cũng chưa từng đi tìm cô, phảng phất lúc trước tiếp xúc chỉ là ảo giác mà thôi.
"Như vậy thì tốt, nếu không phải là tớ phải về D thị, tớ còn muốn cùng cậu cùng đi.
" Cao Ninh hâm mộ nói, Lục Hòa Ngọc đột nhiên có một ngày cùng cô nói cô cùng Lục gia đã thoát ly quan hệ, còn nghĩ rằng cô chỉ là nói giỡn mà thôi.
"Cậu vẫn là thôi đi, ngày tết cả nhà đoàn tụ, tớ là đi làm việc, không giống nhau.
" Lục Hòa Ngọc cười nói, cho dù biết Cao Ninh chỉ là nói nói mà thôi, cô cũng cảm thấy có một cái bạn tốt như vậy là cảm thấy mỹ mãn rồi, trước kia cô cũng luôn là một mình.
"Ai, các cậu vẫn là tốt, tớ liền ở trước cửa nhà mình đều sẽ lạc đường, nếu đi đến nơi nào đó xa cũng không biết làm sao bây giờ.
" Diệp Hàm thật sâu mà cảm thấy buồn rầu, cô cũng không biết về sau muốn vượt qua như thế nào.
"Về sau ra cửa mở ứng dụng dẫn đường liền sẽ không lạc đường.
" Lục Hòa Ngọc nhịn cười mà an ủi cô, nghĩ đến từ khi nhận thức Diệp Hàm tới nay, có một lần cô ở thư viện đọc sách, Diệp Hàm gọi điện thoại hỏi cô đang ở đâu, sau đó liền đi qua tìm, kết quả, bạn nhỏ này không phải đi đến phòng âm nhạc lại là phòng dạy học lớn, đi vòng vòng nửa ngày, còn gọi điện thoại vô số lần, cuối cùng còn phải tự mình cô đi tìm, đối với cái người mù đường này thật sâu cảm thấy bất đắc dĩ.
Cô liền nghĩ, nếu là ngày sau đi tìm bạn trai, nói hẹn hò đi nơi nào đó chờ cô, muốn cô tự mình đi thì cô có thể tìm đến sao?
"Muốn cười liền cười đi, ai bảo tớ trời sinh không có cảm giác về phương hướng đâu.
" Diệp Hàm bĩu môi khiến người ta cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương người bạn tốt này.
"Được rồi, không cười cậu" Lục Hòa Ngọc tay ngứa ngáy mà nhéo gương mặt cô một phen, thật là đáng yêu.
"Về sau tìm cái bạn trai có cảm giác mạnh về phương hướng liền không cần lo lắng lạc đường rồi.
" Cao Ninh cười hắc hắc mà nói.
"Biến đi.
"
"Ai nha nha, người nào đó thẹn quá hóa giận muốn đánh người này.
"
"Cậu đứng lại, tớ bảo đảm không đánh chết cậu.
"
"! "
Lục Hòa Ngọc ôm tập sách ôn tập đi theo sau các cô, nhìn hai người đùa giỡn, không khỏi hiểu ý cười, cô là không có biện pháp giống có tính trẻ con giống các cô ấy như vậy, bất quá nhìn các cô đùa giỡn cũng là một loại lạc thú, đại khái đây là sự khác nhau giữa thiếu nữ thật cùng thiếu nữ giả.
Sau khi chờ cuối kỳ kiểm tra xong, Lục Hòa Ngọc liền an tâm lười biếng ở nhà, mua vé máy bay đi thủ đô, chỉ chờ phiếu điểm được phát, thẳng đến sau khi nhận phiếu điểm, biết chính mình lại lấy cái đệ nhất danh, cũng không cảm thấy rất kích động, nhưng không thể tưởng được khi đại hội tổng kết cuối kỳ của trường học khen thưởng cho đệ nhất danh một ngàn tệ, vốn dĩ muốn mời Cao Ninh cùng Diệp Hàm ăn một bữa cơm, kết quả các cô nói cô đều thành cô nhi, như thế nào có thể sử dụng tiền của cô, làm cho Lục Hòa Ngọc không biết nên khóc hay cười.
Sau khi mời các cô ăn cơm, ngày hôm sau Lục Hòa Ngọc dậy thật sớm, kêu taxi đi đến sân bay, may mắn đã đặt vé trước rồi, hiện tại là trong lúc lễ hội mùa xuân, vé đều không dễ có thể đặt được, lại còn tốn nhiều tiền, bất quá nghĩ nếu ngồi xe lửa thì đến mấy ngày mấy đêm mới đến được, dứt khoát mua vé máy bay đắt là đắt một chút nhưng tốt xấu còn tiết kiệm thời gian.
Từ D thị đến thủ đô, ngồi xe lửa phải mất ba ngày hai đêm, ngồi máy bay liền chỉ cần mấy giờ, Lục Hòa Ngọc lên máy bay liền mang bịt mắt ngủ lên, rốt cuộc thức dậy sớm, tối hôm qua còn thức đêm, ngồi máy bay sao lại có thể không ngủ được đâu, hơn nữa cô đi thủ đô chính là xem phòng ở, vì lần mua phòng này, cô nhịn đau bán tháo một ít cổ phiếu.
Chờ sau khi tới thủ đô, Lục Hòa Ngọc liền chậm rì rì mà vội lên, cũng không vội tìm khách sạn ở lại mà là đi phố mỹ thực nổi danh, ở trên máy bay cô cũng không có ăn bữa ăn trên máy bay chính là chờ càn quét phố mỹ thực đâu, cái quán nhỏ này mua một xâu, cái quán nhỏ kia mua một chén nhỏ.
Thẳng đến khi đem bụng ăn no căng rốt cuộc mới tìm cái khách sạn ở lại, sau khi rửa mặt chải đầu liền mở máy tính ra bắt đầu tìm tòi khu vực phụ cận có cái tiểu khu nào, chuẩn bị ngày mai đi thăm hỏi tình huống, về sau cô có lẽ liền sẽ định cư ở thủ đô không hề trở lại D thị, tưởng tượng đến về sau có thể đem bọn họ những người đó ly đến cách xa vạn dặm liền kích động một trận, cô thực mau là có thể đem chính mình từ nhân vật pháo hôi chuyển vì người qua đường.
Một đêm ngủ ngon, Lục Hòa Ngọc sau khi rửa mặt liền xuống lầu trực tiếp ở nhà ăn của khách sạn ăn bữa sáng, thuận tiện hỏi người phục vụ một chút về lộ tuyến của xe buýt phụ cận, điểm dừng chân thứ nhất đi chính là Xuân Uyển tiểu khu, các trường Bắc Kinh đi nhanh mất thời gian hai mươi phút, cũng là lựa chọn hàng đầu của Lục Hòa Ngọc, rốt cuộc cách trường học gần quá cũng không tốt, cách quá xa cũng không được.
"Cô gái, tôi có thể giúp gì cho cô không?" Bởi vì kỳ nghỉ, công ty bất động sản cũng đang làm cái hoạt động gì đó, người đi xem phòng còn rất nhiều, Lục Hòa Ngọc xem xét xong lại nhìn, cũng không có để ý người bán căn hộ nguyện ý giới thiệu cho cô, lại phát hiện căn hộ lớn trên cơ bản đều đã bán đi, căn hộ trung cấp cũng bị người đặt đến không sai biệt lắm, thậm chí phòng cấp thấp đều gần như đã được bán.
Lục Hòa Ngọc không khỏi tặc lưỡi, ở thủ đô kẻ có tiền thật không ít, nhìn trái nhìn phải xem, vẫn đang do dự, người tư vấn giới thiệu phòng vẫn luôn đẩy mạnh tiêu thụ, nói đến khi miệng đắng lưỡi khô cũng không thể làm một cái khách hàng chọn được, đều sắp thất vọng rồi, thấy Lục Hòa Ngọc đứng ở nơi đó xem, lại thấy đối phương tuổi còn nhỏ như vậy, trong lòng không khỏi thở dài, mặc kệ thế nào đều được, cô ta vẫn là khẽ cắn môi liền tiến lên hỏi, "Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?".