Địch Phàm trở lại nhà liền vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, trên sàn nhà có một người đàn ông bị trói gô ném xuống đất, trong mắt chứa đầy hận ý trừng mắt Địch Phàm, những thủ hạ đứng đằng sau liền thở cũng không dám thở mạnh.
Chính anh ta cũng biết mình có chứng bệnh quên mặt không sai, nhưng ở những phương diện khác anh ta tương đối nhạy bén, hơi thở của một người, thậm chí tiếng bước chân, tư thế đi đường, thân hình, anh ta đều có thể dễ dàng nhớ rõ đối phương, chỉ trừ bỏ nhận không ra khuôn mặt.
Lần này, anh ta thật đúng là thiếu chút nữa liền gặp nguy hiểm, quên mất trên đời này còn có hai loại người gọi là song bào thai tồn tại.
Nếu không phải đột nhiên ở hẻm nhỏ trùng hợp gặp được một cô gái đang đi một mình, chỉ sợ anh ta vô pháp thoát thân.
Nghĩ đến điều này, Địch Phàm liền nói với cận vệ Trần Hưng "Mấy ngày nay chú ý đến các số điện thoại lạ gọi cho tôi, nếu một cô gái gọi đến liền nói cho tôi.
"
"Vâng, ông chủ.
" Trần Hưng tuy có khó hiểu nhưng ông chủ phân phó anh ta cũng chỉ có thể làm theo.
"Đem tên kia kéo xuống.
" Địch Phàm trong mắt hàn quang lấp lánh, xem ra có một vài người cần yêu cầu hoạt động gân cốt.
Lời nói của anh ta vừa dứt, liền lập tức có hai tên thuộc hạ đem người đàn ông đang ở trên mặt đất kéo đi ra ngoài
"Địch Phàm, mày không chết tử tế được!" Người đàn ông bị kéo trong mắt bắn r.a nùng liệt hận ý, gào lên tê tâm phế liệt mà quát.
Địch Phàm sắc mặt cũng chưa thay đổi một nào, đứng lên xoay người lên lầu, đối với người nọ nói cũng không để vào mắt, nếu thật sự có thể mắng hai câu như vậy liền chết, vậy anh ta sao vẫn sống để làm gì?
Địch Phàm còn tưởng rằng có thể chờ được cô gái kia gọi điện thoại đến nhưng không ngờ đến đối phương sẽ đem danh thiếp của anh ta ném đi, đương nhiên, càng không nghĩ tới chính là danh thiếp của anh ta quá mức lóa mắt, ngày hôm sau người dọn vệ sinh nhìn rất giống một khối vàng phiến, liền lưu trữ định cầm đi giám định là vàng thật vẫn là mạ vàng.
Trùng hợp bị một người phụ nữ khác nhìn thấy, người phụ nữ này trùng hợp lại là cấp dưới của Địch Phàm nhưng cô ta chỉ từng thấy qua Địch Phàm đưa danh thiếp cho người khác, ngay cả chính cô ta cũng chưa được tiếp xúc đến.
Lúc này nhìn đến người vệ sinh trong tay cầm Địch Phàm danh thiếp, tức khắc muốn lấy đi, đưa một trăm đồng tiền đưa cho người dọn vệ sinh, lúc đang định ghi lại số di động cô ta đột nhiên có một ý tưởng.
Địch Phàm khi nhìn đến danh thiếp, đôi mắt híp lại đầy mị hoặc, nhìn người phụ nữ nói "Danh thiếp từ đâu ra?"
Anh ta liền tính nhận không ra đối phương là ai, nhưng người phụ nữ trước mắt này không nói chiều cao không đúng, chính là kiểu tóc đều hoàn toàn không giống nhau.
"Tối hôm qua.
.
" Người phụ nữ âm thầm nuốt nước miếng, ngực thình thịch hoảng loạn nhảy dựng lên.
"Trần Hưng, đưa chi phiếu cho cô ta.
" Địch Phàm ánh mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, nói với Trần Hưng đứng ở bên cạnh.
Trần Hưng lập tức từ trong túi móc ra chi phiếu, ở mặt trên điền một con số đưa qua, đồng thời cũng đem tấm danh thiếp trong tay cô ta lấy về tới, nói "Cô nên biết nên làm như thế nào.
"
Người phụ nữ khi nhìn đến con số trên tấm chi phiếu cũng đã không nghe được Trần Hưng nói cái gì, kia chính là 50 vạn, cô ta làm việc 5 năm, chỉ là một tấm danh thiếp là có thể bắt được 50 vạn, cô ta hưng phấn đến tìm không ra bắc, nam, đối với lời Trần Hưng nói cũng chỉ là lung tung gật gật đầu đáp lời.
Trong lòng lại nghĩ nếu là cô ta đưa cho các chị em bạn bè của cô ta số điện thoại tư nhân của ông chủ, chẳng phải là.
.
Một đường như ở trên mây mà rời đi trụ sở, lại vừa thấy trong tay tấm chi phiếu, liền lập tức chạy đến ngân hàng đổi.
Trần Hưng nhìn cũng không nhắc nhở, liếc mắt một cái liền xem thấu ý tưởng của cô ta, cũng không chờ Địch Phàm phân phó, anh ta liền lấy ra IPAD, thao tác vài cái ở trên một cái phần mềm, xâm nhập vào thông tin di động của đối phương, quả nhiên nhìn đến cô ta đã lưu số điện thoại di động của ông chủ, liền trực tiếp xóa đi.
"Đi tra xem cô ta là ai, như thế nào bắt được danh thiếp.
" Địch Phàm nói với Trần Hưng, dừng một chút lại nói "Về sau có số điện thoại lạ không cần chuyển lại cho tôi.
"
Trần Hưng đáp lời, liền lập tức đi ra ngoài tìm người đi tra, chỉ là không nghĩ tới không đến một giờ liền thu được người phía dưới đưa đến thông tin.
Trần Hưng vừa thấy đến thông tin của Ngô Lan, không khỏi rủa thầm một tiếng, thế nhưng lại là công nhân nhà mình chạy tới đòi tiền ông chủ.
Địch Phàm đang lật xem văn kiện, khi Trần Hưng tiến vào, anh ta cũng không ngẩng đầu lên một chút mà nói "Chuyện gì?"
"Cái kia, thông tin của người phụ nữ buổi sáng hôm nay đã lấy được, cô ta là một người viên chức thuộc chi nhánh công ty Kỳ Phàm, danh thiếp là cô ta lấy được từ trong tay của một người lao công ở quảng trường bên kia.
" Trần Hưng đúng sự thật mà nói.
Địch Phàm nhàn nhạt mà ừ một tiếng, tay trái thì tại mặt bàn nhẹ gõ, suy tư cái gì, trong mắt xẹt qua một tia ý cười, liền xua xua tay làm Trần Hưng đi ra ngoài.
Trần Hưng xem không hiểu ý tứ của ông chủ, bất quá này mùng một năm mới còn phải công tác cũng đúng là không có ai như vậy đi.
Lục Hòa Ngọc cũng không biết chính mình ném xuống danh thiếp, quay đầu lại về tới trong tay đối phương, cô chính là từ hơn bốn giờ sáng vẫn luôn ngủ đến giữa trưa mới bị đói tỉnh.
Bất quá, bởi vì chuyện tối hôm qua, Lục Hòa Ngọc tâm tình cũng không quá tốt, tuy rằng rất đói bụng, nhưng lại vẫn nằm ở trong ổ chăn không nghĩ dậy.
Cũng không biết Đường Việt Ninh thế nào? Lúc ấy cái trán có một miệng vết thương rất lớn, còn chảy nhiều máu như vậy, đại sư đi bệnh viện làm cái gì?
Trì Tiểu Vãn đến tột cùng có đầu thai chuyển thế hay không? Hay là khi cô đi chùa Giới Đài, cô ấy đã chuyển dời đến bên người đại sư?
Vậy đại sư đi bệnh viện là vì để Trì Tiểu Vãn cùng Đường Việt Ninh gặp nhau sao? Sau đó lại đầu thai chuyển thế sao?
Lục Hòa Ngọc cả đầu óc miên man suy nghĩ, nguyên bản tâm tình không tốt lắm cũng càng thêm trở nên buồn bã.
Bỗng nhiên cô lại lập tức xoay người rời giường đi rửa mặt, nghĩ không rõ đại sư vì cái gì đi bệnh viện, vậy cô đi gặp Đường Việt Ninh không phải có thể đã biết sao?
Tức khắc giống như tiêm máu gà, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, cầm lấy túi xách liền định chạy đến bệnh viện.
Lại thiếu chút nữa đụng vào Chung Cảnh Tri đang đứng ở trước cửa nhà cô, Chung Cảnh Tri một phen đỡ cô nói "Vội vội vàng vàng làm cái gì?"
"Đi bệnh viện.
" Lục Hòa Ngọc không dự đoán được anh đứng ở chỗ này, liền hỏi "Anh như thế nào không trở về?"
"Mới vừa thức dậy đi? Muốn ăn trước vài thứ hay không, đợi lát nữa tôi đưa em đi bệnh viện?" Chung Cảnh Tri không có trả lời vấn đề của cô, mà là hỏi lại cô.
Khi Lục Hòa Ngọc đang muốn mở miệng nói không cần, bụng cô lại vào lúc này lại truyền đến một trận đói khát làm cô không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
"Tôi nấu cháo thịt nạc, ăn trước lấp bụng lại đi bệnh viện.
" Chung Cảnh Tri mỉm cười mà nói.
Anh đều nói như vậy, Lục Hòa Ngọc cũng không cự tuyệt, huống chi tối hôm qua nếu không phải anh ở đó, chính mình lúc này chỉ sợ cũng không biết rốt cuộc sẽ thế nào.
Bất quá chờ hai người tới bệnh viện, lại bị ngăn cản không cho phép thăm, nguyên nhân là Đường lão phân phó không cho phép bất luận kẻ nào thăm bệnh.
Nhưng Lục Hòa Ngọc nhìn ra được, bọn họ chỉ ngăn trở cô cùng Chung Cảnh Tri, lại không ngăn lại người khác, đang muốn nháo đi vào, đột nhiên nhớ tới cô như thế nào ngu như vậy, không biết còn có thể gọi điện thoại để hỏi chuyện lần này sao.
Nghĩ di động khẳng định sẽ hiện lên dãy số, liền làm Chung Cảnh Tri gọi vào di động của Đường Việt Ninh, không nghĩ tới người tiếp điện thoại lại là mẹ Đường, Lục Hòa Ngọc nghĩ đến đối phương đối cừu thị chính mình liên đưa cho Chung Cảnh Tri để anh nghe.
Đối với việc này, Chung Cảnh Tri tự nhiên sẽ không cự tuyệt, rất trực tiếp mà nói muốn muốn gặp Đường Việt Ninh.
Mẹ Đường nguyên bản là muốn cự tuyệt yêu cầu của anh ta, nhưng bởi vì di động gọi đến khi bà ấn loa, lúc này đã bị Đường Việt Ninh nhìn đến, bà cũng không nói nên lời lời cự tuyệt, cuối cùng chỉ có thể để Chung Cảnh Tri bọn họ tiến vào thăm.
Lần này, bảo tiêu không lại ngăn cản bọn họ, mẹ đường cũng vào lúc này ra phòng bệnh, khi nhìn đến Lục Hòa Ngọc hai mắt tức khắc xẹt qua một tia chán ghét.
Lục Hòa Ngọc không quan tâm đến bà ta, chỉ liếc mắt một cái nhìn đến Đường Việt Ninh nằm nghiêng ở trên giường bệnh, sắc mặt nhìn không có tái nhợt dọa người như tối hôm qua, chỉ là phần đầu vẫn còn băng bó, mặt mang ống dưỡng khí, cả người nhìn tuy rằng suy yếu nhưng khí tràng có chút thay đổi.
.