Sáng sớm Mộc Thanh Anh đã có mặt tại công ty, sấp tài liệu cô cầm trên tay là lịch trình hôm nay và ngày mai của Thẩm Phong
- Chào chị thư kí xinh đẹp
Đoan Tiên bước vào phòng nghỉ, đi thẳng lại nơi Mộc Thanh Anh đang pha cà phê.
- Chuyện gì nữa đây tí nị Tiên Tiên
Mộc Thanh Anh cầm cốc cà phê nóng xoay người nhìn cô gái sau lưng.
- Em không phải tí nị
Cô nhún vai lướt qua người Đoan Tiên, lí do cô gái có biệt danh là tí nị chỉ vì Đoan Tiên rất thấp, có lẽ thua một đứa học sinh cấp ba.
- Được rồi, có chuyện gì để nghỉ trưa rồi nói, chị đem cà phê vào cho sếp
Mộc Thanh Anh nói rồi cầm cốc cà phê lẫn sấp lịch trình đi ra khỏi phòng nghỉ
- Ok chị
Tiếng của Đoan Tiên vang theo phía sau, cô không trả lời mà thẳng chân bước đi.
Cốc...Cốc...Cốc
- Vào đi
Giọng nói từ bên trong truyền ra, tiếng cạch vang lên, tiếng giày cao gót nện dưới sàn tạo nên âm thanh lóc cóc.
- Cà phê của sếp, đây là lịch trình hôm nay và ngày mai. Chiều nay Lư Gia mời sếp đi dự tiệc trên du thuyền, là tiệc mừng thọ của Lư Lão Gia, chiều hôm nay đi chiều hôm sau thuyền cập bến. Ngoài ra không còn gì khác.
Giọng nói trong trẻo của cô vang lên đều đều, Thẩm Phong dừng lại nhìn cô, đôi mắt đăm chiêu.
- Em gác lại công việc ngày mai cho Nhiệm Vu, chiều nay đi cùng tôi.
Nói xong gương mặt có 10 phần thì 7 phần lạnh lấn át 3 phần khác. Ánh mắt suy nghĩ đăm chiêu, buổi tiệc của Lư Gia, không thể nào không có người đó. Việc đối đầu trong buổi tiệc này thì hên xui may rủi.
Mộc Thanh Anh cứ ngỡ cô sẽ được ở nhà yên ổn, nào ngờ lại bị kéo theo, bất đắc dĩ cô nói
- Sếp à, sếp đi dự tiệc, kéo theo em làm gì?
Câu nói lí nhí, nhưng đủ để đối phương nghe
- Em là thư kí của tôi, đi theo là lẽ đương nhiên
Thẩm Phong thản nhiên đáp trả, giọng nói ung dung thật khiến người ta muốn ghét
Mộc Thanh Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng cong môi tạo thành một nụ cười. Miễn cưỡng nói
- Vâng, em hiểu rồi sếp!!!! Nếu không còn gì em xin phép ra ngoài
- Tôi cho em về nhà chuẩn bị, chiều sẽ có người đến đón em.
Đối với câu nói của Thẩm Phong, cô chỉ gật đầu rồi ra ngoài. Ra khỏi căn phòng ảm đạm đó, Mộc Thanh Anh chỉ muốn gào lên thật to là cô không cam tâm tình nguyện với chuyến đi hai ngày một đêm này.
Cánh tay quơ quào trên không trung một lúc, có lẽ đã cảm thấy bản thân trút được mớ giận nào đó nên đã rời đi.
...
- Mẹ à, chiều nay không phải nấu phần cho con đâu ạ, con đi dự tiệc với sếp, ngày mai mới về.
Mộc Thanh Anh vừa bước chân vào nhà đã vội cất tiếng, mẹ cô từ phía bên trong đã thảnh thơi cất tiếng
- Ôi chao, con gái rượu của mẹ bận đến vậy sao?
- Dạ, con đi xếp đồ đây.
Nói rồi, cô lê thân nhấc từng bước chân nặng nề lên cầu thang. Mẹ Mộc ở dưới chỉ cười cười rồi cũng thôi.
Cha dượng ngồi cạnh mẹ Mộc, ông cất tiếng nói, đôi mắt vẫn cứ chăm vào tờ báo.
- Bà nấu chút đồ bổ cho con bé, làm việc nhiều cũng không tốt. Bắt nó ăn rồi đi cũng không muộn
- Biết rồi, ông lo xa, con bé lớn rồi chứ có phải nhỏ đâu?
Mộc Ly phẩy tay nói, rồi nhìn chồng mình.
- Lớn hay nhỏ cũng là con tôi, không lo sao được hả?
Nghe Đẳng Từ nói xong, bà cũng im lặng. Ông ấy là cha dượng của Mộc Thanh Anh, nhưng rất thương cô cũng như thương bà. Thời còn trẻ Đẳng Từ ông gặp bà Mộc Ly ở thời điểm Mộc Thanh Anh chỉ mới được 4 tuổi, đem lòng thương hai mẹ con, cưới hỏi bà đàng hoàng. Cho bà một danh phận chính đáng, chấp nhận xem Mộc Thanh Anh như con ruột mà nuôi nấng từ bé đến lớn không một lời than trách.
Gia đình thuộc dạng khá giả, không quá khó khăn cũng không quá cao sang gì. Đẳng Thị cũng chỉ là một công ty nho nhỏ, làm ăn đủ sống. Nhưng Mộc Thanh Anh cũng không cậy vào việc cha dượng có tài sản nhiều hay ít, cô tự làm tự tiêu. Đỡ mắc công hao tốn đến mọi người.
- Thanh Anh, xuống đây
Mẹ Mộc đứng ngay chân cầu thang gọi lớn, vì phòng của Mộc Thanh Anh nằm ngay cầu thang, vừa đi lên đã ngay trước cửa phòng.
Ở trong phòng nghe tiếng gọi thân thương của mẹ, Thanh Anh chỉ lết cái thân có chút lười nhác ra khỏi phòng.
- Sao vậy mẹ?
- Ăn chút gì đó dằn bụng, chiều còn đi
- Con không ăn
- Ăn vào, không cải
Mẹ Mộc trừng mắt nhìn con gái, Mộc Thanh Anh liền nói lớn, giọng nói có chút nũng nịu
- Ba ơi, mẹ ép con ăn, con không đói.
Đẳng Từ nghe con gái cầu cứu, ông chỉ bất lực tòng tâm trả lời.
- Mau ăn chút gì đi con gái, mẹ con nổi giận, ba không giúp được
Ông nhỏ nhẹ nói, khuyên nhủ Mộc Thanh Anh, nếu không thì đêm nay hai ba con sẽ không biết số phận về đâu.
...
Năm giờ chiều, chiếc xe thương vụ màu đen đã đổ trước cổng nhà cô từ bao giờ. Mộc Thanh Anh chậm rãi kéo vali đi ra từ từ, bác giúp việc mở cửa giúp cô, sau khi cô ra khỏi cửa rồi mới cẩn thận đóng lại.
Người đàn ông mặc vest đen cung kính chào cô, người đó là Nhiệm Vu, trợ lý thân cận của Thẩm Phong, chẳng phải anh kêu cô bàn giao công việc lại cho Nhiệm Vu sao? Sao bây giờ anh ta lại bị kéo theo luôn rồi?
- Thư kí Mộc, sếp đợi cô ở trong xe, mình có thể đi được chưa?
- Đi thôi
Mộc Thanh Anh chán nản tự tiến đến mở cửa xe ngồi vào, như thể quá là quen thuộc. Ngay khi vừa đặt mông xuống ghế, cánh cửa cũng vừa khép lại, giọng nói của anh vang lên.
- Ăn mặc tạm được
- Sếp à, như vậy đã là chỉnh chu lắm rồi
Mộc Thanh Anh chu mỏ đáp lại, anh sếp trẻ tuổi này ý đang chê bai cô sao?
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi khu nhà của Mộc Thanh Anh, mà đánh lái về hướng bến cảng, nơi có chiếc thuyền tổ chức buổi tiệc của Lư Gia.
————————
NHỚ LIKE VÀ THEO DÕI NHA
iuu lắm~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT