Ông chủ kêu, sao Tiếu Gia Thụ lại dám không qua? Y vừa đi vừa vuốt quai hàm đau đớn, nói: "Anh Quý, anh Khôn, ăn cơm ở đây ư?"

"Ngồi đi." Quý Miện chỉ chỗ đối diện mình, sau đó kêu phục vụ: "Thêm một phần bò bít tết sốt tiêu đen, năm phần chín."

"Vâng Quý tiên sinh, cần thêm gì không ạ?" Phục vụ hỏi vô cùng lễ phép.

Quý Miện nhìn qua Tiếu Gia Thụ, y vội vã xua tay: "Không cần, cảm ơn." Lại là bò bít tết, lại còn sốt tiêu đen, toi đời thật rồi! Nay Tiếu Gia Thụ đã nhìn thấu Quý ảnh đế, cái gì mà tính tình ôn hòa, thích giúp đỡ người khác, rộng rãi hào phóng... Tất cả đều là giả, hắn là một tên độc tài, luôn dùng cách của mình để cư xử với người xung quanh, không hề cho bọn họ quyền lợi lựa chọn. Qua hai lần dùng cơm, hắn luôn tự chọn hết món ăn và không hề hỏi người khác thích ăn gì.

Tiếu Gia Thụ cũng muốn kiên quyết từ chối, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp không cho phép y làm như thế.

"Aizz, ai chọc Tiếu thiếu gia của chúng ta? Nhìn cái mặt đen này." Phương Khôn cố ý nhắc đến, hắn cho rằng Tiếu Gia Thụ còn đang suy nghĩ chuyện của Lý Giai Nhi.

Nhưng Quý Miện không giống Phương Khôn phung phí nhiều lời, vào ngay trọng tâm: "Lý Giai Nhi không đắc tội cậu, sao lại phong sát cô ấy?"

"Sao hai người biết?" Tiếu Gia Thụ một mặt bất ngờ. Hiện tại y vẫn còn chưa rõ, trong giới giải trí căn bản không có cái gì gọi là "bí mật", chỉ là người xung quanh có muốn nói ra hay không mà thôi.

Thằng nhóc này không được rồi, dám làm không dám nhận! Phương Khôn âm thầm khinh thường, nhưng trên mặt lại nở nụ cười hòa ái, mở miệng nói: "Hai người không phải gặp lần đầu tiên nhỉ? Có phải đã xảy ra hiểu lầm gì không? Nào nào nào, nói với bọn anh một chút, có hiểu lầm thì nhanh chóng xử lý, đừng đùa ác độc như vậy. Có câu làm người chừa một đường lui, ngày sau gặp lại. Giới giải trí rất nhỏ, sau này cơ hội gặp mặt rất nhiều, đừng dồn người vào chỗ chết chứ."

Nếu bạn thân vẫn còn ở đây, chắc chắn cậu cũng không muốn nhắc đến Lý Giai Nhi, vậy nên y càng không có nghĩa vụ phải giải thích với người ngoài. Những hồi ức dơ bẩn không thể chịu đựng nổi ấy, từ đây hãy mai táng nó đi, Lý Giai Nhi đã rời khỏi, rốt cuộc chính y cũng làm được một chuyện cuối cùng cho bạn thân. Nghĩ tới đây, Tiếu Gia Thụ khoát tay nói: "Không có hiểu lầm, là em chỉnh cô ta. Trước khi chỉnh đã điều tra, tuyệt đối sẽ không nhầm người."

Phương Khôn: "..." Lời này ngay thẳng đến mức không thể tiếp nhận!

Quý Miện đặt nĩa xuống, nhìn thẳng thanh niên, ngữ khí ôn hòa, nhưng thái độ lại rất cứng rắn: "Hay cứ nói ra đi. Cậu hận cô ấy như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân."

Thật bá đạo! Tiếu Gia Thụ âm thầm bĩu môi, trên mặt lộ một ít thiếu kiên nhẫn. Đúng vào lúc này, phục vụ bưng bò bít tết sốt tiêu đen lên, mùi hương thơm phức xông thẳng xoang mũi, nhưng lại một mực không thể ăn khiến y càng thêm tức giận. Sao những người này ai cũng bị mù hết vậy? Bị loại phụ nữ như Vương Thi Kỳ đùa giỡn vòng vòng, còn đuổi theo bênh vực cô ả, đúng là tức chết người! Mà càng làm người tức chết là - bò bít tết nhà hàng này ăn siêu ngon, nhưng lại không thể ăn, chỉ có thể nhìn!

Tiếu Gia Thụ cầm dao nĩa lên, cắt bò thành từng miếng to to nhỏ nhỏ, chầm chậm nói: "Vầy đi, em kể cho các anh một cố sự."

Tới rồi tới rồi, quả nhiên có cố sự. Phương Khôn vểnh tai lên, chuẩn bị hóng thị.

Quý Miện hơi hơi gật đầu, ôn hòa lễ phép nói: "Rửa tai lắng nghe."

"Ngày xưa có một anh nông dân, anh có một anh trai, một em gái, anh là thứ hai nên không được ba mẹ quan tâm. Lúc ba mẹ mất để lại cho người anh rất nhiều ruộng đất, cho em gái rất nhiều của hồi môn, nhưng không cho anh bao nhiêu, chỉ có một mảnh ruộng cạn ở giữa sườn núi. Anh không nghĩ ba mẹ không công bằng, chỉ nói đây là số mệnh, lặng yên chấp nhận. Nhưng anh là một người thông minh, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi học được nghề mộc, bắt đầu làm đồ dùng trong nhà cho những người xung quanh, chậm rãi gom được chút tiền. Anh trai và em gái thấy cuộc sống của anh càng ngày càng tốt, trong lòng rất đố kị, liền tìm một cô gái xinh đẹp..."

Cố sự của Tiếu Gia Thụ rất dài, khi mới bắt đầu, Phương Khôn và Quý Miện đều tự cho rằng ân oán giữa y và Lý Giai Nhi bắt nguồn từ hào môn tranh sản, có lẽ Lý Giai Nhi là người mà anh chị em tìm đến quyến rũ y, nhưng không ngờ bị Tiếu Gia Thụ nhìn thấu. Ừ, lý do này còn chấp nhận được, hơn nữa còn rất có tính chất cố sự, hai người nghe nghe liền bị mê hoặc.

Kết quả Tiếu Gia Thụ bỗng chuyển đề tài: "Cô gái kia bị hành động của anh nông dân cảm động, thật lòng yêu đối phương, vứt bỏ vị hôn phu trước đây..."

A, xem ra không phải hào môn tranh sản, có lẽ là ân oán đời trước. Nghe đến đó, Quý Miện và Phương Khôn cùng cau mày, thầm nghĩ chân tướng còn trong cố sự, không khỏi càng thêm cẩn thận nghe ngóng.

Tiếu Gia Thụ dùng mười phút nói về anh nông dân kinh doanh gia nghiệp làm sao, yêu thương vợ con làm sao, yêu thương quê hương làm sao, xong xuôi mới nói: "Ngày đó, anh nông dân đi ngang qua một mảnh ruộng, nhìn thấy rắn độc bị lạnh cóng nằm bên bờ ruộng, trong lòng đồng cảm, liền ôm rắn độc vào ngực. Rắn độc tỉnh lại không những không cảm ơn mà còn cắn ảnh một cái thiệt mạnh, anh ta chết queo. Hai anh xem, đây chính là kết cục của việc làm người tốt lung tung."

"Loảng xoảng!" Đây là âm thanh dao trong tay Phương Khôn rơi xuống mặt đất.

Quý Miện đang uống nước suýt nữa phun ra ngoài, may mà đúng lúc nhịn xuống.

Phần trước câu chuyện đặc sắc như vậy, nông phu làm anh trai em gái mất mặt, đoạt lại gia sản thuộc về mình; nông phu đấu dũng đấu trí với mỹ nữ, tương ái tương sát, hai vợ chồng từ bần nông phấn đấu lên thành tiểu quý tộc. Hết làn sóng này đến làn sóng khác, vô cùng gay cấn vô cùng hồi hộp, rốt cuộc chốt lại cậu nói với bọn này thật con mẹ nó ra đây là phiên bản thứ năm của《 Người nông dân và con rắn 》 ?

Phương Khôn rốt cuộc cũng nhận ra mình bị chơi, cảm thấy tay có chút ngứa, muốn đập người hết sức. Hắn nhặt dao nĩa lên, tàn bạo trừng mắt thanh niên.

Quý Miện lấy khăn lau đi vệt nước khóe miệng, bình tĩnh nói: "Tiếu trợ lý, để cậu làm trợ lý cho tôi đúng là không trọng dụng nhân tài, thật ra cậu có thể đi làm biên kịch. Khả năng kể chuyện xưa rất lợi hại."

"Có thật không?" Tiếu Gia Thụ hoàn toàn không ý thức được đối phương đang trào phúng mình, trái lại còn vuốt cằm nói: "Thì ra em còn có loại tiềm lực này. Quả nhiên người cần rèn luyện, bằng không sẽ không biết mình giỏi khoản nào, cực hạn ở đâu."

Quý Miện: "..." Sau một lát trầm mặc, hắn nói tiếp: "Cậu là nông dân, Lý Giai Nhi là rắn độc?"

Tiếu Gia Thụ đặt nĩa xuống, kiên định lắc đầu: "Em cũng không ngu như vậy." Dứt lời giơ giơ cằm lên đầy tính ám chỉ, ý là: Nếu tôi không phong sát cô ta, hai người mới là nông dân bị cắn chết kia.

Quý Miện không dễ tin tưởng bất cứ một ai, vì lẽ đó hắn đã cẩn thận điều tra Lý Giai Nhi, cũng đã gặp mẹ và bạn bè của cô, bỏ ra mấy tháng để quan sát nhân cách đối phương. So với vị thiếu gia công tử bột có bối cảnh vẫn còn là câu đố này, đương nhiên hắn càng thiên về Lý Giai Nhi. Nhưng xem tình huống trước mắt mà nói, tựa hồ vị thiếu gia này cũng không định giải thích nguyên nhân. Lại nói, y là dạng không lo ăn mặc, là cậu ấm cao cao tại thượng, sao lại hiểu cảm xúc của những người ở tầng dưới chót. Y chỉ biết - mình không thích, người đó có thể biến mất.

Nói thêm nữa cũng không phải giải thích cho Lý Giai Nhi mà là kéo cừu hận cho cô. Quý Miện thẳng thắng cắt đứt cuộc trò chuyện: "Tôi ăn xong rồi, Tiếu trợ lý từ từ dùng bữa." Dứt lời đặt nĩa, lấy khăn ăn xuống, gật đầu rời đi.

Phương Khôn cười cười hai cái, cũng đi theo.

Rốt cuộc cũng không cần miễn cưỡng nhai nuốt trước mặt ông chủ, Tiếu Gia Thụ thở dài một hơi. Y cũng không muốn kể cố sự dài dòng như vậy, nhưng không kể thì phải ăn đồ ăn... Cho nên đành chọn cố sự. Tiếu Gia Thụ vẫy tay gọi phục vụ, thấp giọng nói: "Cho tôi một phần súp bí đỏ."

"Vâng ạ, xin ngài chờ một chút." Phục vụ nghiêm túc viết ghi chú.


Mười người đứng đầu SUPER thế hệ mới lục tục tìm được ông chủ, mà tổng quán quân Lý Giai Nhi lại chậm chạp không tin tức, thậm chí cả buổi fanmeeting cũng không thể tham dự, làm nhiều người quan tâm. Có người suy đoán cô đang làm chuyện lớn, có lẽ vì ông chủ quá trâu bò, tìm được ngày hoàng đạo mới công bố, thuận tiện tổ chức buổi lễ kí kết, rộng rãi mời truyền thông đến. Bằng độ hot hiện tại của Lý Giai Nhi, làm vậy cũng không có gì khoa trương.

Nhìn đủ loại tin tức liên quan tới mình, Lý Giai Nhi cảm thấy rất khó chịu. Hằng ngày cô phải gặp tổng giám đốc Chu Nam bàn chuyện hợp đồng, cũng đi thử vai nữ chính trong《 Tiếu vương phi thái tử lãnh khốc》, vì kĩ xảo diễn xuất tinh tế mà được đạo diễn tán thưởng.

Trước khi đi đạo diễn còn nói với cô: "Cô có thể đến khiến tôi phải thở phào nhẹ nhõm, đoàn làm phim chúng tôi hầu như không mời được diễn viên có danh tiếng nào, kinh phí cũng có hạn, toàn bộ đều phải dựa vào cô chống đỡ. Cô cũng thấy đó, ngay cả trang phục đàng hoàng chúng tôi cũng không mua nổi, tất cả đều nhờ vào bạn bè tổng giám đốc may thủ công, mỹ phẩm thì nhờ diễn viên tự mang tới, chuyên viên trang điểm cũng không đủ dùng, nếu kĩ thuật trang điểm của cô không tồi, đến lúc đó có thể giúp các diễn viên nam một chút."

Lý Giai Nhi nghiêm túc nghe, sau đó đáp lại từng cái, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện rất được nhiều người yêu thích. Đạo diễn có ấn tượng với cô vô cùng tốt, diễn thử xong liền quyết định cô làm nữ chính số một, còn gọi điện cho Chu Nam, thổi phồng một trận. Chu Nam cũng rất hài lòng, thoải mái mở rộng điều khoản hợp đồng, sau đó gửi cho bạn tốt một tin nhắn, nói đã làm thỏa đáng mọi chuyện.

Lúc này Quý Miện mới yên lòng, ngày mai phải đi núi Vũ Di quay vài cảnh trong bộ phim thần tiên IP. Bây giờ hắn đã chầm chậm lui xuống vị trí hậu trường, rất ít khi nhận vai chính, lần này chỉ là cameo, vài câu lời thoại, mấy cảnh là xong. Đợi trong đoàn phim ba ngày, hoàn thành cảnh của mình xong, đêm đó Quý Miện ngồi xe suốt đêm quay về thành phố, sau đó lại đi máy bay về lại thủ đô, nhưng không may trên đường gặp phải một chuyện kì quái.

"Anh Quý, anh nhìn cái chấm sáng trên trời kìa, giống đĩa bay không?" Trợ lý sinh hoạt chỉ ra ngoài cửa xe.

"Ở đâu?" Quý Miện nghiêng người ra ngoài, quả nhiên thấy được giữa bầu trời có một chùm sáng đang di chuyển tốc độ chậm, nhưng chớp mắt đã đến gần bên.

"Không xong, nó rơi xuống!" Trợ lý vừa dứt lời, cục sắt lớn nặng nề từ trên giáng xuống, vừa vặn đâm vào chiếc xe đang phóng đi. Xe lao khỏi rào chắn rơi xuống sườn núi, lăn lộn vài vòng xong kẹt giữa hai cây cổ thụ. Trợ lý sinh hoạt và tài xế bị va chạm mạnh đã mất đi tri giác, Quý Miện trọng thương gần chết xuyên qua đôi mắt đầy máu, thấy được sinh vật hình người nhỏ gầy đầu to chậm rãi tới gần mình. Nó đi tới một bên cửa sổ đã bị đập nát, duỗi đầu ngón tay ra, điểm lên trán hắn, một trận đau nhức đột nhiên kéo đến mang Quý Miện vào cơn hôn mê.

Nói rõ, vẫn là con người, không phi thăng, không hồn xuyên, chỉ là muốn viết không giống lúc trước một chút. Sảng vẫn là sảng, ngọt vẫn là ngọt, nhưng có thể tiết tấu hơi chậm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play