Trà Cúc Dưa Leo
Lý Tỉ mang theo Ngụy Vũ đến một bụi cây để khoe con voi mới của mình.
"Là Lĩnh Nam[1] tiến cống, ngự thú uyển của thánh nhân đã có một đôi, ta nơi này không có, liền đưa cho ta đó!"
"Còn rất nhỏ, chỉ có một tuổi, ngươi xem nó nha còn chưa có lớn lắm."
"Nhưng cái mũi lại rất có lực, có thể đem ta cuốn lên trời."
Lý Tỉ một bên nói, một bên vui vẻ chạy đến bên con voi nhỏ, định cho Ngụy Vũ biểu diễn một màn "Cái mũi cuốn sâu gạo".
Không ngờ, chú voi con đang uống nước, thấy y "Vẻ mặt cười xấu xa" mà chạy tới, còn tưởng rằng y muốn cùng mình đoạt vũng nước, tức khắc giơ lên cái mũi, phun hết cả người y.
Lý Tỉ: "......"
Không thể giữ chút thể diện cho tao sao?
Người nuôi voi cùng với con voi nhỏ đến từ Lĩnh Nam, không biết tính khí của Lý Tỉ tính tình, nên vội vàng giải thích: "Vương gia đừng nóng giận, voi chỉ vẩy nước quý lên người mà nó cho phép mà thôi, thỉnh Vương gia ngàn vạn không nên trách nó."
Lý Tỉ so với hắn còn muốn vội vàng hơn, ba ba về phía Ngụy Vũ cường điệu: "Nghe được không? Bì bì phun ta không phải không thích ta, mà là quá thích...... A!"
Lời nói còn chưa nói xong, voi nhỏ liền đôn đôn đôn mà chạy tới, dùng cái mũi hất y một cái, ném hắn đi, giải thích phá sân khấu có ý nghĩa gì*!
*cái đoạn này nó bị lỗi chữ hay sao á không biết giải nghĩa như nào.
Mắt thấy Lý Tỉ sắp ngã chổng mông, Ngụy Vũ mau chóng tiến lên, đem y tiếp được.
Lý Tỉ dựa vào trong lòng ngực hắn, ủy khuất ba ba mà nhìn về phía con voi nhỏ đan diễu võ dương oai.
Quá mất mặt......
Người giữ voi sợ hãi suýt chết khiếp, dưới tình thế cấp bách vung roi, nhẫn tâm đánh trên người voi.
Con voi nhỏ đau đớn, hếch mũi lên kêu một tiếng, thanh âm mềm mại trong trẻo, trong đôi mắt trong sáng lộ ra vẻ bất bình.
Lý Tỉ trong lòng giật giật, hiện tại y thật sự tức giận: "Ngươi làm cái gì? Ai cho phép ngươi đánh nó?!"
Người nuôi voi quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin: "Vương gia muốn giết cứ giết nô, Bì Bì không hiểu chuyện, thuần một chút là được....."
Lý Tỉ nhíu mày, "Nếu ngươi nguyện ý vì nó mà chết, vì sao không đối đãi tử tế?"
Người chăn voi đã sớm bị dọa choáng váng, không thể nói hay hiểu rõ về tiếng Trường An, cũng nghe không hiểu lắm, chỉ là liên tiếp cầu tình.
Lý Tỉ cũng là đại tâm, đoán không ra ý tứ hắn, y chỉ cảm thấy người này phiền toái, muốn đuổi hắn đi.
Ngụy Vũ nhìn ra suy nghĩ của y, giải thích nói: "Người đàn ông này là một người nuôi voi, không phải là một người huấn luyện voi. Hắn thực sự yêu voi và coi chúng như những vị thần phụng dưỡng...... Sở dĩ hắn quất voi có lẽ là vì hắn lo lắng ngươi dưới sự giận dữ muốn giết voi, lúc này mới dẫn đầu ra tay giáo huấn."
Voi nhỏ rất có linh tính, nhìn thấy người nuôi voi quỳ trên mặt đất, tức khắc an tĩnh lại, lấy cái mũi nhẹ nhàng cọ đầu gối hắn, dùng phương thức của mình an ủi hắn.
Người nuôi voi thực sự được an ủi, cố gắng giải thích bằng thổ ngữ Trường An tồi tệ: "Trước đây, có những con voi trong tộc được đưa cho các quý nhân, nhưng nếu chúng làm phiền các quý nhân, chúng sẽ bị giết...... Bì Bì còn nhỏ, thuần, thuần một chút liền nghe lời."
Nói đến hợp lý, trước đây Lý Tỉ luôn đến đây sau khi voi con ăn no, khi đó Bì Bì nhất dịu ngoan, muốn làm gì thì làm. Hôm nay không chỉ có đói bụng, mà chỉ mới uống nước, khó tránh khỏi đem Lý Tỉ trở thành kẻ xâm lấn.
Lý Tỉ cũng tỉnh táo lại, hào phóng khoát khoát tay, "Quên đi, ngươi chỉ cần chiếu cố nó thật tốt là được, có thiếu sót gì thì nói với quản sự một tiếng — với lại ngươi cần phải luyện tập phương ngữ Trường An cho tốt."
Người nuôi voi liên tục nói vâng.
Trong lòng thầm nghĩ, hắn ở trong trại dạy tiếng Trường An là người nói giỏi nhất, nếu không hắn đã không được chọn đến Trường An...
Tiếp tục thầm nghĩ: Trường An thật là tốt, Phù Vương cũng vậy, hắn cùng Bì Bì có thể ở Trường An Chỉ cần bén rễ thôi...
Ngụy Vũ cũng cảm thấy Lý Tỉ không tồi.
Thậm chí có thể nói, rất giật mình.
Hắn đã tận mắt chứng kiến cách Đại hoàng tử đối xử với một con chó ngao như thế nào.
Con chó này là vật cống nạp của Thống lĩnh phủ An Khê, nó cao lớn hung dữ, được Đại hoàng tử vô cùng cưng chiều, vì thua Hải Đông Khánh của Nhị hoàng tử trong một lần đi săn nên bị lột da, còn người nuôi dưỡng của con chó đã bị giết.
Ngay cả một người ctiêu sái hào khí như Nhị hoàng tử cũng sẽ đánh hoặc giết một con chim ưng nuối dưỡng không thuần.
Lý Tỉ bị voi lăn lộn dập tới dập lui, lại còn mất mặt trước mặt mình là người ngoài, chẳng những không tức giận mà suy nghĩ đầu tiên chính là nói với người nuôi voi không được đánh voi......
Ngụy Vũ trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
Nếu thượng vị giả có thể đối đãi với thần dân bằng tấm lòng này, thì có thể coi là bậc quân vương nhân từ của một thế hệ.
Đỉnh đầu Lý Tỉ ướt một mảng, trong lòng xấu hổ chịu không được, trên mặt còn phải chết chống, dẫn Ngụy Vũ đi khắp nơi, cố gắng tẩy não hắn, khiến hắn quên mất chuyện 囧 vừa mới phát sinh.
Ngụy Vũ ngậm cười, phối hợp mà làm bộ cái gì cũng không có phát sinh. Mãi cho đến khi xoay non nửa vòng, mới không dấu vết mà nhắc tới: "Ngụy mỗ cáo tội thay quần áo, Vương gia chớ trách."
Lý Tỉ ánh mắt sáng lên, "Ừ ừ, không trách không trách, mau đi đi, ta ở chỗ này chờ ngươi, trở về mời ngươi ăn thịt nướng Tiểu Hồ Tiêu nhà ta đích thân làm!"
"Ngụy mỗ đi trước cảm tạ." Ngụy Vũ cười cười, mang theo lộ tôi tớ đi cung phòng.
Bóng dáng hắn mới vừa biến mất, Lý Tỉ lại đột nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng xông vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi cởi bỏ y phục ướt, lau tóc bằng chục chiếc khăn vải, rồi giấu những sợi tóc xoăn nhỏ vào chỏm tóc không chút dấu vết.
Mãi cho đến khi trở lại thành tiểu vương gia hoa lệ lệ sáng long lanh tinh xảo kia, hắn mới chạy trở về chỗ cũ, cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp, giả vờ buồn chán chờ đợi Ngụy Vũ xuất hiện.
Xong rồi còn vẻ mặt bất đắc dĩ mà oán giận: "Nếu ngươi còn không trở lại, ta liền đi theo con kiến về nhà ăn tết."
Ngụy Vũ nhìn phát quan mới trên đầu hắn, cười nói: "Thỉnh cầu Vương gia gửi lời nhắn qua cho con kiến, qua một năm rồi hẳn đón ngài."
"Ha ha ha ha...... Nói như là đón tiểu tức phụ về nhà mẹ đẻ vậy!"
Ngụy Vũ nhướng mày.
Lý Tỉ cứng đờ.
Một cái cây!
Một cái cây!
Một cái cây!
Y đang nói cái cái quỷ gì vậy!
Đầu tiên là mất mặt, lúc sau lại mất mặt thêm Tiểu Phúc Vương thanh thanh giọng nói, mạnh mẽ nói sang chuyện khác: "Đi ăn...... Thịt xiên?"
"Được." Ngụy Thiếu Khanh trong mắt người khác ít khi nói cười, mà khi cười, nụ cười còn đẹp hơn cả mùa xuân tháng hai.
Lý Tỉ lơ đãng nhìn liếc mắt một cái, đỏ ửng lén lút bò lên trên vành tai......
Bầu không khí khi ăn thị xiên khá tốt.
Hồ Kiều mỗi lần phân cho Lý Tỉ hai xiên thịt, lại phân cho Ngụy Vũ một xâu cà tím, bất công đến đúng lý hợp tình.
Lý Tỉ cười hì hì khuyên: "Tiểu Hồ Tiêu, đừng keo kiệt như vậy, thịt chúng ta nhiều như vậy, không mời Ngụy Thiếu Khanh ăn cũng hỏng mất."
Ngụy Vũ nỗ lực bảo trì mỉm cười.
Hồ Kiều lúc này mới miễn cưỡng đưa cho hắn một xâu, nhưng nó vẫn vô tình bị cháy, không yên tâm để Lý Tỉ ăn.
Ngụy Vũ tiếp tục bảo trì mỉm cười.
Không khí thật...... Rất không tồi.
Trà Cúc Dưa Leo
Lúc ăn đến gần hết, Ngụy Vũ buông cành liễu hồng xuống, dùng khăn lau khô tay, chủ động mở miệng: "Vương gia kêu Ngụy mỗ tới, là có chuyện muốn nói đúng không!"
"Ngươi đã sớm biết?" Lý Tỉ nhai một miếng thịt lớn, thanh âm mơ mơ màng màng, "Ngươi làm sao thông minh như vậy? Có phải mỗi ngày lúc lâm triều cãi nhau, người khác cãi không được ngươi hay không?"
Ngụy Vũ: "......"
"Ta xác thật tìm ngươi có việc, vốn dĩ là lời này không nên cùng ngươi nói, nhưng ta cảm thấy co người ngươi không tồi, xin lỗi vì đã lừa ngươi, nên là nói ra thì tốt hơn......" Lý Tỉ lười biếng mà dựa vào ngồi trên giường, blah blah nói một hồi.
Ngụy Vũ không thèm nghe lấy một chữ, trong đầu chỉ toàn là hạt tiêu dính quanh miệng kia.
Hắn muốn lau cho y!
Nhưng mà không thích hợp!
Lại không thể bỏ qua nó!
Ngay cả quay mặt đi cũng không được!
Trong đầu vẫn còn hình ảnh!
Cuối cùng nhịn không được, lấy khăn tay ra, cúi người, bóp cằm, lau.
Còn lau đi lau lại hai lần để chắc chắn rằng không còn hạt tiêu, lúc này hắn mới thả lỏng người, từ từ gấp chiếc khăn lại.
Lý Tỉ chớp chớp mắt, ngơ ngác mà nhìn hắn.
Ngụy Vũ ra vẻ trấn định, "Vương gia vừa mới nói đến chỗ nào rồi?"
"Ngươi giống như mẫu thân ta vậy!" Lý Tỉ buột miệng thốt ra.
Ngụy Vũ: "......"
"Không đúng, mẫu thân ta chưa bao giờ lau miệng cho ta, ngươi giống bà vú của ta vậy!"
Ngụy Vũ: Ha hả.
"Ta nói cho ngươi biết, bà vú của ta đối với ta rất tốt. Từ nhỏ ta đã ——" "
"Vương gia kêu Ngụy mỗ tới, là muốn nói về hôn sự của Thọ Hỉ huyện chúa đúng không!" Ngụy Vũ cắt ngang lời nói huyên thuyên của hắn.
Lý Tỉ tặc lưỡi, nói: "Có lời nói nhất định sẽ tổn thương tình cảm...... Nhưng là, chúng ta không có tình cảm, cho nên ta cứ nói thẳng."
Ngụy Vũ câu môi, "Vương gia không nói cũng không sao."
"Theo hôn sự của a tỷ ta đi, dù sao thì ta là nam đinh duy nhất trong nhà, tông tộc bên kia tóm lại ta ý kiến...... Nếu a tỷ ta ái mộ ngươi, ta cũng không thèm để ý dòng dõi, tiền đề là, việc hôn nhân này không thể là giao dịch của ngươi cùng thánh nhân được."
Ngụy Vũ vô thức xoa vết sẹo trên kẽ tay ngón trỏ, trong lòng dạng khởi vi ba —— hắn đã sớm biết, vị Tiểu Phúc Vương này không giống vẻ ngoài không rành thế sự như vậy.
Hắn không nói những lời đường hoàng như "Hoàng mệnh khó làm" linh tinh, mà là thản ngôn nói: "Thánh nhân muốn lấy Ngụy mỗ làm đao, Ngụy mỗ chỉ có thể phối hợp, đương nhiên, cũng vui phối hợp. Đây là thánh nhân cho Ngụy mỗ cơ hội."
"Vậy chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, ta phải phải lấy 'thớt' của ngươi rút ra, cây đao ngươi này vẫn là chém nơi khác đi thôi!" Lý Tỉ bắt lấy cành liễu hồng,đưa lên miệng, một đống thịt bay vào miệng.
Xung quanh môi lại có thêm một vòng hạt tiêu, Ngụy Vũ rũ xuống mắt, không đi lau.
Lý Tỉ nhai viên thịt nhỏ, buồn bã thở dài: "Ta biết ngươi cũng rất không dễ dàng, ta cũng vậy, cũng không thể không màng nửa đời sau tỷ của ta, trừ phi ngươi có thể khiến nàng thật sự thích ngươi, ta đây tuyệt không hai lời."
Ngụy Vũ ngước mắt: "Vương gia tính làm cái gì?"
Lý Tỉ cười xấu xa: "Chuyện đó ta không thể nói cho ngươi biết."
Ngụy Vũ cũng cười một chút, "Sao chúng ta không đánh cược đi?"
"Nói thử xem."
"Trong vòng một tháng, sự tình sẽ được giải quyết. Ta sẽ không cùng Thọ Hỉ huyện chúa đính hôn, huyện chúa cũng sẽ không hứa gả cho bất luận một nhà môn phiệt nào."
"Nếu tỷ của ta có lang quân như ý, lại vừa lúc là vị thế gia tử thì sao?"
"Thì ta thua."
Lý Tỉ khó hiểu, "Ngươi vì sao lại muốn cùng ta đánh cược?"
Ngụy Vũ thản ngôn: "Ngụy mỗ thỉnh cầu Vương gia tạm thời không cần rút ' thớt ' đi, Ngụy mỗ cầu Phúc Vương phủ cái cờ hiệu này."
Lý Tỉ tùy ý lau miệng: "Bây giờ ngươi đã có thánh nhân chống lưng, tỷ lệ thắng rất cao, không cần thương lượng điều kiện với ta."
Ngụy Vũ mạnh mẽ dời mắt, không nhìn bàn tay lau tùy tiện kia, "Vương gia rõ ràng có thể tại án tình thượng gian lận, không phải cũng thả ta một con ngựa sao?"
Lý Tỉ tự luyến nói: "Ta thấy ánh mắt ngươi quả nhiên không kém, ngươi người này còn rất giảng đạo nghĩa! Một tháng thì một tháng, nếu ngươi thua thì làm sao bây giờ?"
"Mặc cho Vương gia xử trí."
"Để ngươi dẫn ngựa cho ta cũng được?"
"Đương nhiên muốn làm gì cũng được."
"Nuôi voi cũng có thể sao?"
"Có thể."
"Làm tiểu...... tiểu thư đồng cho ta?"
"Được."
Lý Tỉ cười rộ lên, đem móng vuốt nhỏ đặt trên vai hắn, "Một lời đã định, trong một tháng, ta sẽ không quấy rối ngươi, ngươi cũng đừng hố tỷ của ta. Bằng không, cho dù việc hôn nhân này bị ngươi tính kế đi nữa, ta cũng có bản lĩnh đem nó thất bại."
Ngụy Vũ dùng khăn lót, đem tay y cầm xuống dưới.
Lý Tỉ cười xấu xa, đem đôi tay chà lên.
Đột nhiên trước ngực Ngụy Vũ tức khắc nhiều hơn hai dấu tay.
Hắn nghiến răng, dùng khăn dùng sức lau —— dường như sắp mất bình tĩnh.
Cố tình Lý Tỉ còn cố ý trêu chọc hắn, sờ lên nốt lệ chí trên đuôi lông mày hắn.
"Lý! Tỉ!" Chứng thói ở sạch của Đại Lý Tự thiếu khanh rốt cuộc bạo phát, dồn khí ở đan điền, trung khí mười phần.
Tiểu Phúc Vương cười ha ha: "Lớn mật! Ngươi cư nhiên gọi bổn đại danh của bổn vương!"
Ngụy Vũ cười lạnh, hắn không chỉ dám gọi tên của Vương gia, còn dám lôi y tới đánh một trận!
Lý Tỉ nhảy chân chạy trốn, vừa chạy vừa cười: "Ngươi dĩ hạ phạm thượng, nhốt, nhốt ba năm, phạt bạc 500 quan!"
Ngụy Vũ hừ lạnh: "Vương gia tự đi cáo trạng ta đi, Đại Lý Tự có rất nhiều người muốn kéo ta xuống ngựa."
Lý Tỉ cười xóa khí, ngã vào trên cỏ, lăn tại chỗ một cái, tiếp tục cười.
Ngụy Vũ vừa đi một bên cởi áo ngoài dính dầu mỡ xuống, ném nó đi rồi ngăn chặn tiểu kim trùng kia lại, báo thù.
Những con vật nhỏ vây quanh họ, thoăn thoắt ngược xuôi.
Cảnh xuân minh diễm, nắng ấm vừa phải.
Mọi thứ đều có sự sắp xếp tốt nhất.
-----------------
Nếu bạn nào biết nhiều về sử chắc sẽ từng nghe qua hoặc biết về nơi này. Lĩnh Nam là một khu vực được cai trị bởi nước Nam Việt (người dân đa số là thuộc tộc Bách Việt, người cai trị là người Hán xem người Bách Việt là man di) là cương vực tương ứng với một phần lãnh thổ của Việt Nam- Trung Quốc ngày nay.
Mọi người xem hình sẽ hiểu.