Trà Cúc Dưa Leo

Lý Tỉ cùng Ngụy Vũ định ra đánh cược, luôn miệng nói chính mình không can thiệp...... Đó là không có khả năng!

Con sâu gạo lòng dạ hiểm độc ngày hôm sau liền chạy tới trong cung, thỉnh chưởng sự ma ma  Thượng Phục cục cấp cho Lý Mộc Cẩn một kiện tân y phục, còn có nguyên bộ trang sức xứng đôi.

Sắp tới là lễ Thượng Tị, y muốn cho Lý Mộc Cẩn ăn mặc xinh xinh đẹp đẹp đi xem mắt một nam tử xuất thân gia thế, dung mạo tuấn tú, nếu nhanh chóng đính hôn, Ngụy Vũ sẽ thua! 

Ngụy Vũ thua thì sẽ dắt ngựa cho y!

Nuôi voi con!

Làm thư đồng!

Ngẫm lại liền nhiệt tình mười phần.

Ngày ba tháng ba, tết Thượng Tị*.

Lễ tình nhân hoặc lễ con gái.

Bá tánh Trường An tề tụ tại bờ sông, khúc thủy lưu thương, yến tiệc đạp thanh, lan canh tắm gội, trừ tà tránh ngạc, rất náo nhiệt!

Vào ngày này, nam nữ thanh niên sẽ ăn mặc rực rỡ, đi dạo bên bờ nước, làm thơ, nhìn vừa mắt liền ném túi thơm, đưa khăn tay, các trưởng bối sẽ không ngăn cản mà còn rất vui mừng.

Đương nhiên, tiền đề là nam nữ địa vị bình đẳng, môn đình tương đối.

Rất hiếm khi Lý Tỉ dậy sớm vào buổi sáng, xông thẳng vào phòng của Lý Mộc Cẩn, đem nàng kéo xuống giường.

Trong phòng nha hoàn cùng ma ma dở khóc dở cười: "Vương gia bao nhiêu tuổi rồi, còn lẻn vào trong phòng tỷ tỷ? Ngài đi nghỉ ngơi đi, để huyện chúa rửa mặt chải đầu một phen, không khiến ngài chậm trễ ra ngoài được đâu."

Lý Tỉ rung đùi đắc ý, "Ta phải tự mình nhìn chằm chằm, xác định a tỷ hôm nay đủ để diễm kinh bốn tòa, diễm áp hoa thơm cỏ lạ, diễm mỹ vô địch."

Lý Mộc Cẩn ngáp một cái, ném cho y một đôi mắt trắng lớn, "Đệ mau bỏ đi, lời này đối với Nhị tỷ tỷ nói còn được, giống như ta đây, nếu muốn diễm, diễm, diễm, kiếp sau đi!"

Lý Tỉ cầm lấy một chiếc kẹp tóc ngọc trai hướng tới đầu nàng cắm cắm, "Có chút tiền đồ đi có được hay không? Đệ còn trông cậy vào tỷ để thắng đó!"

Lý Mộc Cẩn tức khắc lấy lại tinh thần, "Thắng cái gì? Đệ lại cùng ai đánh cược hả? Lấy ta làm vật cược hả?"

"Không có không có, chỉ là tùy tiện nói mà thôi...... Vậy thì sao, a tỷ ngươi mau trang điểm, đệ đột nhiên nhớ tới phải đi vườn bách thú đi một vòng, không thể cùng tỷ đi rồi!" Lý Tỉ một bên nói một bên hướng cạnh cửa cọ.

Lý Mộc Cẩn gân cổ lên: "Không phải, đệ còn chưa nói đâu, đánh cược cái gì đó, thắng thì phân cho ta một nửa nghe chưa!"

Tóm lại chính là chỉ quan tâm lợi thế, hoàn toàn không thèm để ý việc bị tiểu đệ nhà mình lợi dụng.

Đúng là trái tim vĩ đại..

Thật ra, ngày đó Lý Tỉ cùng Ngụy Vũ "Đàm phán", Hồ Kiều đã chuyển cáo Lý Mộc Cẩn, Lý Mộc Cẩn không hề bận tâm, hết lòng tin tưởng Lý Tỉ.

Nhóm nữ sử doanh doanh mỉm cười, tháo chiếc trâm hạt mà Lý Tỉ cắm bừa bãi ra, đeo lại.

Phúc Lộc viện bên kia, Dương Hi Hi cũng ở ra sức trang điểm.

Ả bị bệnh mấy ngày, giả vờ thêm vài ngày nữa, cho đến khi kiếm đủ điểm thiện cảm, lúc này mới "Khỏi hẳn", vừa vặn theo kịp trước tết Thượng Tị.

Tết Thượng Tị phải bình luận mỹ nhân, còn có thể nhìn thấy người trong lòng tưởng niệm đã lâu, ả há sao thể chịu bỏ lỡ?

Dương Hi Hi sinh có ngũ quan thanh tú, dáng người thon thả, tuy mất vài phần diễm lệ, nhưng cũng thanh nhã dễ chịu, lại còn thích ôm đàn tỳ bà trong tư thế u sầu, phù hợp với sở thích của một số người thương hoa tiếc ngọc.

Chỉ là thiếu đi sự tự tin và tự do mà một người nữ tử quyền quý Đại Nghiệp nên có.

Hôm nay ả thay đổi phong cách giản dị tao nhã trước đây, đặc biệt mặc một bộ váy màu vàng nhạt, còn đeo trang sức lộng lẫy, không vì lý do gì khác ngoài việc so sánh với Lý Mộc Cẩn cả.

"Thêm chiếc trâm ngọc trai mẫu thân tặng này nữa, nhất định sẽ rất hoàn hảo."Nhìn khuôn mặt có phần giống Dương thị trong gương, Dương Hi Hi hài lòng cài chiếc trâm ngọc trai màu hồng nhạt vào.

Dương Liễu Nhi ngẩn ra, "Mẫu thân?"

"Nga, lỡ miệng, là cô mẫu." Dương Hi Hi nhìn mình trong gương , mỉm cười đầy ẩn ý.

Nhánh kênh Long Thủ Cừ cùng kênh Vĩnh An ở Vĩnh Hưng phường giao nhau chảy qua, vừa vặn đem Phúc Vương phủ chia làm bốn cái sân.

Định Vương phi Dương thị cùng Dương Hi Hi ở Phúc Lộc viện, Lý Mộc Cẩn ở Thọ Hỉ viện. Phúc Lộc viện cùng Thọ Hỉ viện được nối với nhau bằng một cây cầu treo bằng gỗ cổ kính.

Dương Hi Hi trang điểm xong, cố tình lảng vảng không ra ngoài, vì chính để cùng Lý Mộc Cẩn trên cầu tương ngộ, đem nàng so đi xuống.

Thật không ngờ, Lý Mộc Cẩn từ cổng mặt trăng đi ra, không chỉ những người hầu đi ngang qua, mà ngay cả những người giúp việc xung quanh Dương Hi Hi cũng phải kinh ngạc.

Thọ hỉ huyện chúa hôm nay thật đẹp!

Đặc biệt kia thân váy màu hồng đào, eo cao tay hẹp, váy hình lá sen, nếp gấp trang trí bằng vải thưa mỏng nhẹ trang trí hoa nhỏ, góc có tua tua, lấp lánh dưới ánh nắng ấm áp.

Nhìn kỹ liền sẽ phát hiện, đó không phải là một chiếc tua rua bình thường mà được làm bằng những hạt thủy tinh, nhỏ hơn hạt gạo, trong suốt và sáng lấp lánh.

Còn có chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai, cũng là màu hồng nhạt, nhưng hạt tròn hơn của Dương Hi Hi và to hơn của ả, cành vàng khảm hạt kéo dài thành từng sợi, rung rinh sống động như thật.

Dương Hi Hi tức giận xù lông, "Một thân này của Tam muội muội, tốn rất nhiều tiền đúng không?"

Lý Mộc Cẩn hừ một tiếng: "Tiểu đệ của ta có tiền, nguyện ý vì ta mà tiêu."

Dương Hi Hi tức giận đến xanh mặt.

Lý Mộc Cẩn vòng qua ả, múa may thể hiện.

Dương Hi Hi kéo chiếc trâm ngọc trai trên đầu xuống, oán hận mà nắm chặt ở trong tay.

Thua!

Lại thua rồi!

***

Thượng nguồn Khúc Giang có một đài khúc thủy, ngay cả vương tôn quý tộc cũng không được tùy ý vào.

Hôm nay đặc biệt là tết Thượng Tị, chỉ những người có tên trong "Danh sách mỹ nhân Trường An" mới có thể được đưa vào.

"Danh sách mỹ nhân Trường An" không phải là một danh sách mà là một nhóm, được chia thành "Mỹ nhân bảng", "Mỹ nam bảng", "Tài tử bảng" cùng "Giai nhân bảng", tiểu nương tử sau tuổi cập đều có thể tham bình, nhóm lang quân cần phải năm đủ 18 tuổi mới được.

Lý Tỉ năm nay mới mười sáu tuổi, phải đợi hai năm mới có thể có tên trong danh sách.

Y muốn đi khúc thủy đài chơi, lại không muốn bị người dẫn theo, dứt khoát từ Vườn Bách Thú đi qua, một mình vây quanh một nơi ở thượng nguồn, thỏa sức tung hoành.

Thời tiết ấm áp, nước sông đầy hơi ấm.

Tiểu lang quân các tiểu nương tử ngồi ở bên dòng nước, cởi giày vớ, ngâm lan kiếm vào nước, rửa chân cho ướt.

Lý Tỉ rất ghen tị, nhưng lại cố gắng chịu đựng.

Hôm nay y đặc biệt mặc quần áo đẹp, tết tóc theo phong cách mới lạ, chỉ để gây ấn tượng với ban giám khảo của "danh sách mỹ nhân" và phấn đấu lọt vào danh sách mỹ nam, còn phải là đứng đầu danh sách.

Đặng Hình vớt nước, hưng phấn nói: "A Lang, nô cũng giúp ngài cởi giày cùng vớ, ngâm chân vào nước nha!"

Lý Tỉ ra vẻ rụt rè: "Ta lớn rồi, còn có thể giống khi còn nhỏ tùy tiện cởi giày thoát vớ sao?"

Đặng Hình toét miệng, "Nước rất ấm, lan kiếm cũng rất thơm, đây chính là Nhị nương tử sáng sớm tự tay hái, gửi đến phủ chúng ta, chỉ để cho ngài ngâm mình trong nước, cầu cát tường."

"Nhị tỷ tỷ hái?" Lý Tỉ lập lập tức từ bỏ phản kháng, cởi tất, yên tâm xuống nước.

Đặng Hình che miệng cười xấu xa.

Liền biết, chủ tử nhà mình chỉ thiếu một cái cớ như vậy.

Lối vào khúc thủy đài, Lý Mộc Cẩn đã bị chặn lại.

Tuy bộ dạng ả xinh đẹp, nhưng ả thật sự không nằm trong hạng mười trong giới giàu có nhiều mỹ nhân của Trường An, càng không nói đến thơ ca, ca vũ nhạc khí càng không có nửa điểm thiên phú, cho nên cũng không có tên trong danh sách.

Tuy nhiên, khi Dương Hi Hi mười lăm tuổi, ả đã lọt vào "Giai nhân bảng" dựa vào một khúc tỳ bà diễm kinh bốn tòa, vừa vặn đứng ở vị trí thứ mười.

Lúc này, danh đệ thập đang giả bộ trêu chọc vị trí thứ mười một: "Tam muội muội đến đây không phải tới năm đầu tiên, sớm nên biết khúc thủy đài này không phải ai cũng có thể vào. Xảo, năm nay ta vừa vặn không dẫn người, muội muội nếu không chê, ta mang ngươi đi vào thì như thế nào?"

Lý Mộc Cẩn nhìn thấy khí chất phù phiếm của ả kia, không khách khí nói: "Ngươi không có mang theo người nào sao, hay là không ai muốn để ngươi dẫn theo? A, ta nhớ ra rồi, từ khi lần trước, những tiểu nương tử làm bạn với ngươi đã nhìn thấy bộ mặt thật của bạn, họ không muốn chơi với bạn nữa!"

Dương Hi Hi biến sắc, càng hiện nhu nhược, "Tam muội muội còn chuyện lần trước tức giận sao? Chẳng qua là tỷ muội ta keo kiệt trò chơi đánh cược với nhau, đùa giỡn hai lần, nhưng cũng đừng cố chấp, kẻo làm cho người ta nói nhà chúng ta keo kiệt."

Lý Mộc Cẩn nghe xong liền nổi giận, "Ai với ngươi là 'nhà chúng ta'? Ngươi ta họ Dương, ta họ Lý, ngươi đừng lẫn lộn."

Cách đó không xa, Sài Lam Lam người đã theo dõi toàn bộ quá trình, trợn tròn mắt, Lý Mộc Cẩn  ngu ngốc này, cãi nhau cũng cãi không đúng trọng tâm

Họ Dương rõ ràng là muốn đơn giản hóa gièm pha lần trước thành tỷ muội giận dỗi đùa giỡn, nhưng nàng không biết phản bác thế nào nên đã dại dột đụng vào!

Thật là...... Cùng nàng đoạt nam nhân, bản thân cũng cảm thấy mất mặt!

Quả nhiên, Dương Hi Hi lập tức hiện ra bộ dáng của bạch liên hoa, vừa nói liền rơi nước mắt: "Ta vốn là muốn mang tam muội muội vào, nhưng tam muội muội cảm thấy ta không đủ tư cách thì cự tuyệt là được rồi, vì sao dùng thân thể ép ta? Lời này ở trong nhà nói nói còn chưa tính, lúc này là ở bên ngoài, mong rằng Tam muội muội sẽ kiềm chế, để cô mẫu ta phát hiện ra sẽ không tức giận."

Lý Mộc Cẩn bị ả nói đến sửng sốt sửng sốt, "Ngươi đang nói cái quỷ gì? Ta khi nào ở trong nhà ——"

"Ai, sáng sớm liền nghe thấy tiếng quạ kêu trên cửa không ngừng, ồn ào quá."

Sài Lam Lam từ trên xe nhảy xuống, bá đạo mà đứng giữa hai người họ.

Lý Mộc Cẩn nhìn thấy kẻ thù, sắc mặt càng không tốt, "Nhà ngươi chiêu quạ đen, đó là nhân phẩm có vấn đề. Ngươi xem nhà ta, chiêu tất cả đều là hỉ thước a, hoàng oanh a, những con chim tốt như vậy."

Sài Lam Lam phe phẩy quạt tròn, cười như không cười mà xem xét mắt Dương Hi Hi, "Thật đúng là chim tốt!"

Dương Hi Hi sắc mặt biến đổi.

Bởi vì tiểu tâm tư nào đó không thể cho ai biết, ả ở trước mặt Sài Lam Lam luôn có chút nhược khí, cũng không dám coi nàng ta như Lý Mộc Cẩn.

Sài Lam Lam cũng không chịu nôi bộ dạng kia của ả.

Nàng ta trạc tuổi Lý Mộc Cẩn, từ nhỏ đã được trưởng đại công chúa nuôi nấng dưới gối, không chỉ có thi văn lễ nhạc học được tốt, kỹ năng cưỡi mã cầu còn là quý nữ đứng đầu Trường An thành, bộ dáng đẹp như mẫu đơn, không ít nhiều người theo đuổi viết thơ tán nàng.

Nếu không phải tình huống đặc thù của Sài gia, nàng ta cũng không đến mức 17 tuổi còn chưa có hẹn ước.

Sài Lam Lam mặc dù không hợp với Lý Mộc Cẩn không đối phó, nhưng không muốn nhìn thấy nàng bị sỉ nhục ở đây, "Đi thôi, ta mang ngươi đi vào."

Lý Mộc Cẩn cũng không cảm kích, "Không cần ngươi mang, ta có hẹn với người khác rồi."

"Người ngươi hẹn là Hạo Nguyệt tiên sinh đúng không?" Sài Lam Lam cười nhạo một tiếng, "Hắn sáng sớm đã đi vào rồi, ngươi không biết sao?"

Lý Mộc Cẩn thần sắc nhất thời khó xử.

Làm thế nào mà?

Không có khả năng!

Trong thư nàng cũng nhắn nói ở chỗ này chờ hắn, Hạo Nguyệt tiên sinh cũng cũng đồng ý rồi...... Nhưng mà, nàng cũng biết tính tình Sài Lam Lam, tuyệt không sẽ lấy loại chuyện này lừa nàng.

"Xin lỗi, để huyện chúa đợi lâu."

Đang lúc bối rối, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm đều, Lý Mộc Cẩn quay đầu lại, thấy một người ngoài ý muốn.

Ngụy Vũ chấp tay, nói: "Mẫn Chi huynh tạm thời không đi được, nhờ Ngụy mỗ mang huyện chúa đi vào."

Lý Mộc Cẩn ngơ ngác, "Nhị, nhị tỷ phu kêu ngươi tới?"

Ngụy Vũ mặt không đổi sắc nói dối: "Huyện chúa không phải cùng Mẫn Chi huynh hẹn ở chỗ này gặp mặt sao?"

"À đúng rồi, người ta hẹn là nhị ca! Nhị tỷ tỷ ang mang thai, không tiện tới đây nên nhờ nhị tỷ phu mang ta đi vào, sao vậy, nhị tỷ phu lại nhờ ngươi sao?"

Lý Mộc Cẩn nhanh chóng hiểu ra, "Làm phiền Ngụy Thiếu Khanh đi một chuyến này."

"Huyện chúa khách khí, Ngụy mỗ cùng Mẫn Chi huynh là chí giao hảo hữu, cũng thường được Phúc Ninh huyện chúa quan tâm." Ngụy Vũ làm động tác mời.

Lý Mộc Cẩn cười cười, cùng hắn vào cửa.

Hai người luôn giữ một khoảng cách thích hợp, không quá gần, không quá khách khí, không ai có thể phạm sai lầm.

Sài Lam Lam yên lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngụy Vũ bóng dáng, nắm chặt chiếc quạt tròn trong tay.

Vẻ mặt của Dương Hi Hi đã có thể xuất sắc, thực sự không biết nên vui hay nên giận.

Thẳng đến khi rời xa đám người, Lý Mộc Cẩn mới vừa rồi dừng bước chân lại, hướng Ngụy Vũ uốn gối, "Đa tạ Ngụy Thiếu Khanh vì ta giải vây."

Ngụy Vũ trả lại lễ, "Huyện chúa khách khí."

Hắn không hề có ý tứ ân cần lấy lòng, thậm chí lược hiện xa cách, gọi được Lý Mộc Cẩn nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu đệ đã nói với ta về vụ cá cược... Lòng ta đã có người, không xứng với Ngụy Thiếu Khanh. Nhưng yên tâm, ý tiểu đệ là ý của ta, Ngụy Thiếu Khanh chỉ lo đi làm chuyện nên làm, ta có thể phối hợp sẽ tận lực phối hợp."

"Như thế, liền đa tạ huyện chúa." Ngụy Vũ cảm kích nàng thông tình đạt lý, lại lần nữa chấp tay.

Lý Mộc Cẩn nở nụ cười, "Ngươi là bằng hữu của ta nhị ca, cũng coi như là khách của Phúc Vương phủ, ngươi cũng đừng khách khí như vậy. Hôm nay đa tạ ngươi, ta sẽ để đệ đệ của ta tiếp rượu ngươi."

Nói xong, liền tùy tiện mà phất phất tay, cười hì hì rời đi, không nhìn thấy bất kỳ sự oán giận hay cảm xúc đen tối nào về những gì vừa xảy ra.

Ngụy Vũ lắc đầu cười cười, khuôn mặt tươi cười của Lý Tỉ không khỏi hiện ra trước mắt hắn.

Chỉ nghĩ về nó như thế này, liền không khỏi khiến hắn nở nụ cười.

Hắn cùng huynh trưởng Sài Lam Lam Sài Dương có hẹn, nhìn mặt trời thì quả thật đã muộn nên dứt khoát đi đường tắt, dẫm lên rêu xanh hướng lên trên du tẩu.

Xoay người qua một tảng đá kỳ lạ, thình lình nhìn thấy một bóng người trắng nõn, mặc dù không chú ý đến nhưng mà Ngụy Vũ chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Đúng là vị Hạo Nguyệt tiên sinh bị vô số quý nhân truy phủng của Trường An thành kia.

Y vốn là một nhạc sư ở Bình Khang phường, cực có tài danh, xuất thân từ một gia đình thấp kém, sau lại được Đại hoàng tử thưởng thức, thành khách khanh Thụy Vương phủ.

Đại hoàng tử còn bỏ ra rất nhiều tiền để mua cho hắn một căn nhà ở Bình Khang Phường, quan danh "Hạo Nguyệt Tiểu Trúc", ngày thường người ra vào hầu hết đều là văn nhân, nho sĩ, Trường An thành rất nhiều quý nữ đều trộm thích y, trong đó cũng có Lý Mộc Cẩn.

Y vẫn luôn đứng ở chỗ này?

Không phải y đã nhìn thấy tranh chấp ở cửa rồi sao?

Thế nhưng không có một chút ý định giải cứu Lý Mộc Cẩn cả......

Ngụy Vũ nhíu nhíu mày.

Ánh mắt của Thọ Hỉ huyện chúa này, không tốt bằng Phúc Vương chút nào.

Khi lên đến thượng nguồn, trước khi Ngụy Vũ nhìn thấy bạn tốt, đảo trước nhìn thấy Tiểu Kim Trùng Trùng kia đang vui vẻ chạy trong làn nước róc rách.

Văn nhân nhã sĩ chuyền chén rượu xuôi theo dòng nước, yến tiệc làm thơ, còn y ở thượng du...... Ngâm chân? !

Ngụy Vũ dở khóc dở cười.

Lý Tỉ cũng nhìn thấy hắn, bịch bịch chạy tới, "Nào, chúng ta cùng nhau ngâm—— a!"

Chạy trốn quá nhanh, không cẩn thận trượt chân.

Lý trí của Ngụy Vũ còn chưa có quay trở lại, thân thể đã bay tới, đem y ôm vào trong ngực.

Ôm thật chặt.

Quần chúng vây xem: Oa ~

Trà Cúc Dưa Leo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play