Phí Chung Hằng từng tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến một chuyện nào tưởng chừng như chỉ có trong phim hay trong sách như chuyện của Bạch Mộng Linh.
Mượn xác hoàn hồn ư? Hay phải gọi bằng gì? Hoang đường biết bao nhiêu, vậy mà nó có thật.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc anh được An Lâm thả về. Dường như lúc này thân xác anh và đầu óc như trống rỗng.
Bạch Mộng Linh…cũng đi rồi. Sau khi cô ấy nói ra sự thật đó, An Lâm đã dẫn cô đi.
Lúc đó Phí Chung Hằng đã hỏi cô:
- Là sự thực sao?
An Linh mắt ươn ướt nhìn anh gật đầu:
- Đúng vậy. Em không phải là Bạch Mộng Linh. Em tên An Linh. Kiều Nhược Linh.
- Vậy …còn chúng ta?
An Linh khẽ nói xin lỗi, sau đó cô ấy quay đi về phía những người đó, chỉ nhắn nhủ thêm vài câu. Lại cũng là xin lỗi.
Huỳnh Lỗi một lúc sau tìm thấy họ và rồi Cao Anh Hào cũng đến. Anh ta đưa người bị thương đến bệnh viện. Sau đó, Phí Chung Hằng không nhớ nữa. Trong đầu anh toàn là bóng cô gái đã lạnh lùng quay lưng đi kia.
Cửa phòng mở, là ông bà Phí. Bà Phí đem cho anh một ít thức ăn. Ông Phí trầm ngâm một hồi cũng lên tiếng:
- Chuyện đã đến nước này rồi, chờ con bình phục chúng ta lại đến Bạch Gia nói chuyện rõ ràng.
Phí Chung Hằng hơi động:
- Nói gì cơ?
Bà Phí đưa anh chén cơm nói:
- Thì còn chuyện gì ngoài chuyện từ hôn? Con bé kia nếu đã không phải là tiểu thư nhà họ Bạch thì các con có quan hệ gì nữa?
- Nhưng con…
Không đợi anh nói hết, ông Phí đã xen vào:
- Lúc này đừng nghĩ ngợi nhiều. Lo sức khỏe cho tốt đã. Còn chuyện Phí Thành thì con định thế nào? Cha mẹ đã bán hết cổ phần của mình. Bây giờ công ty Phí Thị đó với chúng ta đã không còn liên quan nữa.
Phí Chung Hằng cười:
- Con không bận tâm chuyện công ty nhưng chú với con có món nợ phải trả. Con sẽ lập một công ty khác đối đầu với ông ta. Con muốn ông ta biết rằng điều hành công ty không phải muốn là được.
Ông Phí thở dài khẽ nói:
- Được rồi, tùy con. Có kẹt tiền thì nói mẹ mày, bà ấy giữ tiền bán cổ phần đấy.
…
Bạch Gia. Ông bà Bạch lúc này vô cùng đau lòng, chuyện của con gái thật không tài nào tin được. Thế nhưng con bé lại bỏ đi.
Bạch Mộng Lam an ủi bà.Cô cũng bất ngờ lắm. Ba Bạch rít hết một hơi dài rồi quăng điếu thuốc xuống gạt tàn.
- Ngày mai chúng ta đến thành phố A một chuyến, bà chuẩn bị đi.
Bà Bạch khẽ gật đầu rồi cùng Bạch Mộng Lam trở về phòng thu dọn.
…
Đồi Hoàng Hoa, một buổi chiều tĩnh lặng. Hoàng Đỉnh ngồi ở đó nhìn những vệt đỏ bị những đám mây che khuất.
Hoàng hôn hôm nay chỉ còn màu đỏ, màu của máu…
Khói thuốc vẫn bay lên hòa vào không khí, không vì nỗi buồn của chủ nhân mà dừng lại.
Huỳnh Lỗi kể lại hết cho Hoàng Đỉnh nghe những gì anh biết, tang lễ cũng đã kết thúc lâu rồi.
- Mày tin rằng ông nội sẽ mất vì lý do đó sao?
Hoàng Đỉnh nói. Huỳnh Lỗi nhìn anh lắc đầu:
- Tao không dám nói gì, dù gì tao lại không nghe thấy có gì bất thường.
- Ồ. Nhưng tao không tin.
Hoàng Đỉnh chắc chắn. Lúc anh trở về, Hoàng Chữ đã đưa một số luật sư đến gặp anh. Nhìn vào những xấp tài liệu, Hoàng Đỉnh chỉ biết đó là di chúc của ông mình.
Phần của anh là đồi Hoàng Hoa, căn nhà gia phả dòng họ và một số tiền mặt.
Nghe có vẻ hợp lý đó, nhưng lúc trước chính ông nội đã nói sẽ để lại cho anh một nửa sản nghiệp của gia đình. Mà bây giờ…?
Cái chết của ông nhất định có mờ ám. Hoàng Đỉnh vô cùng hối hận vì đã để lỡ thời gian bên ông.
Huỳnh Lỗi vỗ vai:
- Mày nghỉ ngơi trước đã, chuyện này từ từ sẽ rõ. Đừng để cảm xúc khống chế.
- Được thôi.
…
Thành phố A. Nhà họ Kiều. An Linh ngồi đó, nhìn ba người kia có chút ngượng.
Ông bà Bạch nhìn cô, cũng có chút khó mở miệng. Bạch Mộng Lam cầm tay cô hỏi nhỏ:
- Linh à, chuyện …gì đó có phải thật không? Em thật không phải là em gái chị sao?
An Linh:
- Vâng. Em không phải.
Sau đó cô quỳ xuống bên cạnh ông bà Bạch:
- Cháu thật sự xin lỗi, cháu không phải cố ý muốn giành chỗ con gái hai người đâu, khi đó cháu cũng vừa bị tai nạn giao thông. Lại chẳng không biết vì sao khi tỉnh lại lại trở thành Bạch Mộng Linh nữa.
Bà Bạch vô cùng đau đớn:
- Nếu cháu ở trong thân xác nó thì linh hồn nó ở đâu? Có phải vì cháu đã chiếm lấy cơ thể nó rồi thì linh hồn con bé sẽ bơ vơ không? Làm sao…Làm sao nó trở về đây hả …???
An Linh lắc đầu không biết. Cô sợ nhất là chuyện này. Không biết câu trả lời. Đang lúc khổ sở thì An Lâm bước đến, trên tay cầm một xấp tài liệu đưa cho ông Bạch.
- Bà trách em gái tôi những chuyện vô lý như vậy mà không tìm hiểu nguyên nhân sao?
Bạch Mộng Lam nhìn anh:
- Ý anh là sao?
- Mời ba người xem qua rồi hãy nói. Bởi vì kẻ gây chuyện chính là người nhà các người. Bạch Mộng Linh. Cô ta là người đụng chết em gái của tôi đấy.
Ba người mặt tái mét cầm vội xấp giấy kia đọc. Còn kèm theo cả hình ảnh. Chứng cứ từ cảnh sát giao thông và bệnh viện được An Lâm đem đến rõ ràng.
Ông bà Bạch lúc này mới hốt hoảng. An Linh không tin được. Hóa ra lý do vì sao cô lại trở thành Bạch Mộng Linh lại dễ hiểu đến thế.
Qua một lúc, mọi chuyện đều giải quyết xong. An Lâm tiễn khách ra về.
- Em đừng nghĩ nhiều. Chúng ta không sai.
- Vâng.
An Lâm ôm chầm lấy An Linh. Anh quyết định sẽ không để cô đi nữa. Một khắc sinh tử kia đã giúp anh nhận ra tình cảm của mình đối với cô. Nó không phải là tình anh em gì hết. Mà là yêu.
Bởi giữa họ không phải là anh em ruột thịt.
…
Nửa tháng sau. Phí Chung Hằng nhìn thành quả của mình vất vả tạo ra, công ty Tân Phí. Kể từ ngày mai, anh sẽ lấy nó để mà gạ gục những kẻ kia.
Món nợ mất nhà, mất vợ anh sẽ đòi từng người một. Lê Thanh Biệt và Hoàng Đỉnh, Huỳnh Lỗi, Cao Anh Hào cũng góp vốn.
Lần này, bọn họ sẽ là người một nhà. Tất nhiên, bọn Trần Thừa, Nguyễn Đăng Hoàng, Lê Kim, Lê Huệ Huệ cũng tham gia vào bộ máy quan trọng.
Quán Bar Ảo Vọng. Trong phòng riêng. Tiếng nhạc xập xình, lẫn tiếng hát, tiếng reo hò vang lên khuấy động không gian.
Lê Thanh Biệt nốc thêm vài ly rượu mạnh, hai bên anh là vài cô gái nóng bỏng chen chúc.
- Buồn cái gì, không có An Linh thì tìm cái gì…Linh cũng được mà, cớ gì âu sầu ủ rũ? Anh đừng bày ra bộ dáng thất bại như thế, chán lắm.
Phí Chung Hằng cười nhạt:
- Ồ, vậy đêm nay tôi sẽ nghe lời anh, không cần cái gì Linh, tôi sẽ gọi Lê Kim đến bên tôi vậy. Được chứ?
Mặt Hoàng Đỉnh sựng lại:
- Đồ khốn, anh dám?
- Hừ, đã không giúp gì thì đừng phá tôi. Cút về bên kia nhanh.
Hoàng Đỉnh hừ hừ đi ngay. Quay về chỗ Lê Kim vậy.Lê Thanh Biệt cười ha hả:
- Nhìn các anh kìa, sao mà thằng nào cũng bị gái nắm đầu vậy? Nhìn tôi mà học hỏi đi. Trái phải em nào cũng có, cô nào cũng là của tôi.
Vừa dứt lời, cửa phòng liền mở ra. Tiếng giày cao gót lộp cộp tiếng vào. Khi trông thấy người, tự nhiên lông tơ cả người Lê Thanh Biệt dựng lên hết.
Đường Liễu nhìn anh bằng đôi mắt tóe lửa. Lê Thanh Biệt vội vã thu tay về, không dám làm loạn.
- Ôi, nhìn giám đốc Lê yêu đời chưa kìa, trái ôm phải ấp làm tôi ghen tỵ đấy. Không biết anh đã chuẩn bị thực hiện lời hứa của mình với tôi chưa mà có thời gian dư dả như thế nhỉ?
Lê Thanh Biệt chợt nhớ lời hứa của mình lúc trước. Hận không thể tự cắn lưỡi mà rút về liền cười hà hà qua chuyện.
- Đường tiểu thư thật coi trọng tôi, nhớ rõ ràng đến thế.
Lại quay sang Phí Chung Hằng hỏi tội:
- Có phải anh gọi cô ấy đến không?
Phí Chung Hằng gật đầu không giấu giếm.
- Anh…
Phí Chung Hằng mặc kệ Lê Thanh Biệt, anh đứng dậy ra ngoài.
Trên dãy hành lang vắng sau lối thoát hiểm, Phí Chung Hằng dừng lại hút thuốc. Làn khói trắng tỏa ra khắp nơi bao lấy nửa thân trên của anh, không có ý bay đi.
Phí Chung Hằng dựa lưng vào tường, nhắm mắt lại. Mọi suy nghĩ đều gửi đến nơi xa.
Đã gần một tháng không thấy người. Trái tim cô đơn biết mấy. Vậy mà không có một cuộc điện thoại nào gọi đến. Phí Chung Hằng tức giận ném đầu lọc đi.
- Buông tay thật sự sao? Bạch Mộng Linh?
Tâm trạng buồn bực, Phí Chung Hằng trở lại phòng tiếp tục uống rượu. Bên cạnh sớm đã còn lại hai người. Còn hàng ghế trước không thiếu ai.
Lê Thanh Biệt bị Đường Liễu bắt uống biết bao nhiêu là rượu. Bây giờ cả người anh đều mềm như sợi bún vậy.
- Cô định hại chết người à?
Phí Chung Hằng nhìn người đàn ông dở khóc dở cười. Đường Liễu cười tủm tỉm:
- Có gan chọc tức tôi thì phải có gan chịu. Anh đừng bênh anh ta.
- Cô làm vậy riết cậu ta sẽ trốn cô cho mà xem.
Đường Liễu mặt không cảm xúc:
- Trốn tôi? người mà Đường Liễu này muốn thì sẽ có cách không để anh ta thoát được.
Nói xong liền lôi kéo Lê Thanh Biệt ra ngoài. Lê Kim đang định giúp thì Hoàng Đỉnh đã ngăn lại.
- Đừng xen vào chuyện người ta.
- Nhưng …
Cô quay sang Lê Huệ Huệ ngồi gần đó:
- Bỏ mặc anh ấy thật sao?
Lê Huệ Huệ gật đầu:
- Nhìn anh ấy chán mắt lắm rồi, phải để người khác trị chứ.
Nói xong tiếp tục hòa mình vào không khí sôi nổi. Mấy tên đàn ông thì ai làm gì được chứa? Nếu là Lê Thanh Biệt thì bị làm một chút thì có sao?
Thế là Lê Huệ Huệ và Lê Kim không nghĩ gì tới nữa, bỏ mặc Lê Thanh Biệt bị người ta khiên ra ngoài. Lần này chắc chắn lành ít dữ nhiều rồi.
Phí Chung Hằng hoàn toàn không để tâm. Anh tiếp tục uống rượu. Đêm này, chắc là chỉ có anh là vắng vẻ mà thôi. Phí Chung Hằng quyết định vài ngày nữa sẽ đến thành phố A.
Anh không muốn mất vợ dễ dàng đến thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT