Biệt thự riêng của Phí Chung Hằng. Bây giờ là tám giờ tối.

Cả đám đều lần lượt xuất hiện. Chỉ vì muốn thấy Trương Kỷ Ninh. Lúc này, Trương Kỷ Ninh đã yên phận ngồi sau Cao Anh Hào.

Phí Chung Hằng nằm trên giường,để mặc An Linh lau mặt cho anh.

Bọn Nguyễn Đăng Hoàng thì ra ngoài xung quanh biệt thự, nhiệm vụ là bảo vệ an toàn cho ngôi nhà.

Lê Thanh Biệt nghe điện thoại xong đi vào.

- Tôi mới nhận được một tin hot. Ai muốn nghe nào?

Hoàng Đỉnh lườm anh:

- Nói thì nói lẹ lên, không thấy bọn này chờ sao?

Lê Thanh Biệt hừ hừ ngồi xuống sô pha, nhìn Trương Kỷ Ninh nói:

- Ninh à, chúc mừng em. Từ hôm nay trở đi, cả cái thành phố A này sẽ có nhiều người theo đuổi em.

Cao Anh Hào:

- Nói đàng hoàng xem nào.

Trương Kỷ Ninh nhỏ giọng hỏi:

- Bọn họ đã biết tôi rồi ư?

Lê Thanh Biệt gật đầu. Phí Chung Hằng mở máy tính ra, hai bàn tay nhanh nhảu vút trên bàn phím. Một lát sau, anh cười nói:

- Tôi mới mua căn biệt thự này định cùng An Linh sinh sống nhưng có vẻ ở đây không hợp phong thủy rồi.

Hoàng Đỉnh chen vào:

- Anh ở đâu mà hợp, chỗ nào cũng trái ý trời.

Huỳnh Lỗi cười hòa vào đám người. Anh lấy điện thoại ra đưa cho mọi người xem một tấm ảnh.

- Ai biết người này không?

Cả đám đang suy nghĩ thì bất ngờ Trương Kỷ Ninh lên tiếng:

- Đây là Lăng Thanh Phong, người có tiếng trong giới ở thành phố B đây mà?

Mọi người đều nhìn cô:

- Cô biết anh ta sao?

Trương Kỷ Ninh cười cười:

- Tôi trước đây từng là người làm việc cho nhà họ Lăng nên biết.

An Linh chăm chú nhìn bức ảnh, không biết tại sao cô lại cảm thấy thân thuộc.

- Huỳnh Lỗi, anh gửi qua zalo cho tôi tấm hình này nhé.

Phí Chung Hằng không vui.

- Em muốn hình này làm gì? Ngắm anh ta?

Nói rồi đưa tay xua xua trước mặt Huỳnh Lỗi:

- Không được gửi.

Lê Thanh Biệt liếc anh:

- Vừa phải thôi, có tấm ảnh thôi mà, anh đừng có lúc nào cũng ủ chua như vậy được không?

Hoàng Đỉnh tự nhiên suy nghĩ, nếu Lê Kim nói với anh như vậy thì sao nhỉ …? …À thì chắc cũng không được rồi, có cái gì hay ho đâu mà nhìn chứ?

An Linh tức giận đập vào tay anh:

- Phí Chung Hằng, đừng vô duyên như thế nhá, em cũng cần sự riêng tư.

Phí Chung Hằng mặc kệ cô. Anh lấy điện thoại gửi cho cô hơn mười tấm ảnh của mình.

- Đây. Muốn ngắm thì chỉ được ngắm anh.

Cả đám đối diện lắc đầu ngao ngán. Lê Thanh Biệt cảm thán:

- Ngày trước Phí Chung Hằng không hề như thế này. Đúng là con người ta khi bị quỷ tình yêu nhập sẽ biến đổi thế này đây.

Huỳnh Lỗi âm thầm gửi ảnh qua Facebook cho cô. Anh nói:

- Hiện tại, bên An Lâm đang tìm cô Ninh. Chắc hẳn mấy ngày nữa chúng ta không giấu nổi, phải tìm cách đưa cô ấy đi về thành phố H thôi.

Cao Anh Hào gật đầu rồi nhìn Trương Kỷ Ninh:

- Cô có muốn đi cùng chúng tôi không?

Trương Kỷ Ninh lúc này rối rắm, lẽ ra cô không nên đánh giá thấp nhà họ An. Nếu bây giờ mà bị tóm được chắc chắn chỉ có con đường chết.

- Nhưng… tôi có thể quay về thành phố B không?

Hoàng Đỉnh:

- Cô không biết mối quan hệ giữa họ An và họ Lăng rồi. Trước kia xung đột rất lớn, mấy năm nay coi như yên ổn, nước sông không phạm nước giếng. Vậy mà cô, người của họ Lăng lại đi giết người cầm quyền họ An. Cô nói xem Lăng Thanh Phong sẽ để yên cho cô?

Trương Kỷ Ninh mặt trắng bệch. Cô biết Lăng Thanh Phong là người thế nào. Anh ta sẽ cho cô biết địa ngục đáng sợ ra sao.

Phí Chung Hằng vỗ nhẹ lên vết thương của mình, trầm giọng nói:

- Cô Ninh, không biết vì sao Cao Anh Hào bạn tôi lại có ý bảo vệ cho cô, nhưng cô biết đấy, dù cô là người làm tôi bị thương đi nữa chỉ cần bạn bè của tôi lên tiếng, Phí Chung Hằng này sẽ không bao giờ nề hà.

Không khí có vẻ căng thẳng, mọi người chờ anh tiếp tục.

- Mặc dù tôi không phải nhân vật phong vân gì, nhưng ở thành phố X, tên của Phí Chung Hằng tôi không hề lu mờ. Nếu cô đến thành phố X, tôi có thể đảm bảo cho cô an toàn tám mươi phần trăm. Thấy thế nào?

Trương Kỷ Ninh không hề do dự, cô đồng ý nhưng lại sợ hãi nói:

- Tôi đi thì được rồi, chỉ sợ người nhà ở thành phố B bị liên lụy. Tôi còn người dì và em trai đang bị bệnh nặng. Đang chờ tôi mang tiền về.

Nói đến đây, ai cũng hiểu lý do mà cô gái này bất chấp để làm nhiệm vụ cho bằng được.

- Em cô bị bệnh gì?

Cao Anh Hào lên tiếng:

- Ung…thư xương…

Hai mắt cô đỏ hoe làm cả đám im lặng đi mấy phút. Phí Chung Hằng nói:

- Như này đi, ngày mai cô theo tôi về thành phố X, Huỳnh Lỗi, Hoàng Đỉnh có thể đến thành phố B để xem xét tình hình. Nếu người nhà cô gặp bất lợi, hãy đón đi.

An Linh thật cũng muốn đến thành phố B một chuyến, cô xen vào:

- Em sẽ đi với hai người.

- Tại sao?

Phí Chung Hằng bất ngờ hỏi. Cô giải thích:

- Anh nghĩ hai người đàn ông thì sẽ gây chú ý hay không? Thêm một người phụ nữ sẽ làm giảm thiểu khả năng này. Với lại, em có thể bảo vệ mình.

Lê Thanh Biệt cũng tán thành:

- Đúng đấy, An Linh đi theo đi.

Hoàng Đỉnh và Huỳnh Lỗi cũng đồng ý, Phí Chung Hằng suy nghĩ một chút liền nói:

- Làm nhanh rồi về, có những việc anh không thể kè kè theo em nhưng nhớ cẩn thận.

Rồi lại nói với hai người đàn ông kia:

- Bảo vệ vợ tôi thật tốt nghe chưa, cô ấy mất sợi tóc nào tôi sẽ cạo hết lông trên người các anh đấy.



Trong phòng ngủ, Phí Chung Hằng nhìn An Linh đang gói đồ đạc vào vali.

- Sao thế? Nhìn em hoài là muốn nói gì?

- Anh không muốn để em đi tí nào, tại sao anh lại bị thương ngay lúc này chứ?

An Linh đi đến ôm lấy anh:

- Em không tệ đến vậy đâu anh đừng lo nữa, mấy ngày sau sẽ về thôi.

Phí Chung Hằng ôm lại cô rất chặt:

- Bản lĩnh cao hay thấp còn phải thua chữ may. Nhớ về sớm với anh nghe chưa?

- Được rồi.

- Còn nữa …Không được đi tìm tên Lăng Thanh Phong gì đó nữa, biết hay không?

An Linh cười:

- Đồ ghen tuông vớ vẩn.

Sau đó, anh đẩy cô ngã xuống giường.

- Anh làm gì vậy, vết thương không đau nữa à?

- Đau. Nhưng cái đau này anh thích.

Nói rồi liền cúi xuống hôn cô.



Trời vừa chớm sáng, cả đám tập trung ngoài sân, xe hơi đã chẩn bị sẵn sàng.

An Linh nhìn bọn người kia lên xe, cô nhìn thấy Phí Chung Hằng đang nhìn cô, rất quyến luyến.

- Mau đi đi anh.

Phí Chung Hằng gật đầu.

- Nhớ giữ liên lạc.

Xe lăn bánh. Chỉ còn lại ba người. Huỳnh Lỗi và Hoàng Đỉnh cũng vừa cất điện thoại xong.

- Đi thôi.

An Linh giục. Hai người đàn ông nhanh chóng vào xe rồi khởi động.



Biệt thự nhà họ Hoàng. Hoàng Chữ nhìn vào những tư liệu mà người của ông gửi đến, sảng khoái cười:

- Ha Ha, thật không ngờ kế của con hay tuyệt, coi như lần này cha cũng trả thù xong, bớt được cục tức này rồi.

Hoàng Đương không quan tâm, anh cầm tấm vé máy bay trên tay, nói:

- Từ đây trở đi nhà họ Lăng và họ An sẽ như nước với lửa. Họ sẽ không có thời gian để nhìn vào thành phố H. Tên An Lâm kia cũng may mắn thật đấy.

Nhưng cha, ngày mai con phải đi rồi. Chỉ giúp cha tới đây thôi, còn lại cha phải tự làm rồi.

Hoàng Chữ vẫn vui vẻ:

- Không sao, chờ con trở lại thì cái thành phố H này cha sẽ nắm trong tay, cả cái gia tài của họ Hoàng này nữa.

Thằng An Lâm đó nó dám bẻ hợp đồng, chung phe với bọn trẻ trâu kia, chờ cha chắc ở đây sẽ quay lại thành phố X cho Phí Chung Hằng biết mặt.



Biệt thự An gia.

Trên bàn để đầy tài liệu, An Lâm đang suy tư bên cửa sổ, gương mặt anh bị làn khói trắng che khuất nhưng đôi mắt vẫn sáng như sao.

An Tường nhìn anh không nói chuyện.

- Điều tra được cô gái đó ở đâu chưa?

- Camera đã phát hiện từ lúc Cao Anh Hào đuổi theo cô ta đến nay thì trong đám người của Phí Chung Hằng nhiều hơn một cô gái. Chắc chắn là ả. Nhưng em không biết vì sao bọn họ lại đi cùng nhau?

- Vậy còn An Linh thế nào?

- Dạ, sáng nay ở trạm xăng có người phát hiện An Linh đi cùng hai người đàn ông đi về phía thành phố B. Hình như là Hoàng Đỉnh.

An Lâm dập tắt điếu thuốc rồi quay lại bàn làm việc. Anh nhìn những bức ảnh trên bàn rồi lấy ra một bức.

Một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang chơi cùng một đứa trẻ trong bệnh viện.

Anh nói:

- Chuẩn bị tới thành phố B thôi, cũng phải đòi chút tiền lãi chứ? Còn về phía bắt người, giao cho đám bên dưới đi.

An Tường gật đầu:

- Dạ…



Đám người của Lê Thanh Biệt đã đổi xe và chuyển hướng đi đường tắt về thành phố X. Chiếc xe du lịch mười sáu chỗ bình thường hòa vào dòng người.

Trong xe, Lê Thanh Biệt đang xem định vị và vị trí trong bản đồ. Hiện tại xe đang tiến vào đường đồi vắng.

Lê Kim ngó trước sau một lượt dò hỏi:

- Anh hai, chúng ta có thể đi đường lộ lớn, cần gì đi đường này, vắng vẻ quá làm em thấy sợ.

Lê Thanh Biệt cười:

- Đường này vắng nhưng ngắn hơn, đi đường lộ vừa kẹt xe vừa phiền hà. Còn chút là tới rồi, đừng sốt ruột.

Lê Huệ Huệ cũng sợ như thế, vắng vẻ thường hay bị cướp. Cũng may trên xe đám người Nguyễn Đăng Hoàng và Trần Thừa đều là đàn ông, cô thoáng thấy đỡ sợ hơn.

Phí Chung Hằng yên ổn bên ghế cuối xe, Cao Anh Hào và Trương Kỷ Ninh ngồi hai bên, giống như vệ sĩ.

- Không biết bên kia thế nào rồi?

Lê Kim chợt nói, hồi sáng tách hai nhóm, cô và Lê Huệ Huệ đi trước mua đồ ăn uống và những thứ cần thiết nên không tạm biệt được An Linh.

Lê Thanh Biệt:

- Bọn họ chưa tới đâu …

Anh chưa kịp nói hết câu đã nghe tiếng xe phanh lại, sau đó cả người ụp xuống sàn.

Trước sự ngỡ ngàng của nhóm người trong xe, trước đầu xe có nhóm người lạ mặt chặn lại.

Lê Thanh Biệt vội vàng điều chỉnh lại, anh nói:ư

- Tất cả chuẩn bị, mục tiêu của chúng là Trương Kỷ Ninh, hãy cẩn thận.

Ê

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play