Sau khi về đến nhà, Lâm Trạch đi tắm như thường lệ, tắm xong thì anh nhảy lên nằm trên giường của mình. Lâm Trạch đã đợi rất lâu nhưng cũng không nhận được một cuộc điện thoại nào của Hứa Nghiên Nghiên. Anh suy đoán dựa theo thời gian ngày hôm qua thì đáng ra bây giờ Hứa Nghiên Nghiên phải về đến nhà rồi chứ.

Từ góc độ của một người quan tâm lo lắng cho Hứa Nghiên Nghiên, Lâm Trạch quyết định sẽ gửi cho Hứa Nghiên Nghiên một dòng tin nhắn ngắn.

Nội dung: 'Nghiên Nghiên Tương, em về đến nhà chưa?'

Sau đó anh nhấn nút gửi và thế là tin nhắn đã được gửi đi.

Lâm Trạch vừa mới tự hỏi không biết phải mất bao lâu mới nhận được tin nhắn trả lời thì ngay sau đó rất nhanh đã nhận được một tin nhắn hồi âm lại. Người gửi là Hứa Nghiên Nghiên với nội dung: 'Em đã về đến nhà rồi.'

Nhìn thấy dòng tin nhắn hồi âm này, Lâm Trạch cũng lập tức cảm thấy yên tâm hơn. Dù sao thì Hứa Nghiên Nghiên cũng là một cô bé mỏng manh yếu đuối, nếu như cô không gửi lại cho anh một tin nhắn báo đã về đến nhà an toàn rồi thì anh sẽ cứ lo lắng không yên.

Lâm Trạch cũng thuận tay gửi lại cho Hứa Nghiên Nghiên một tin nhắn ngắn. Nội dung: 'Vậy thì tốt, nhanh làm xong bài tập rồi nghỉ ngơi đi. Ngủ ngon nhé, Nghiên Nghiên Tương.'

Rất nhanh Hứa Nghiên Nghiên đã gửi lại một tin nhắn. Nội dung: 'Hôm nay anh nói có một số 'chuyện tốt' đã xảy ra, có phải cái 'chuyện tốt' này chính là lý do khiến anh từ chối lời mời của em đúng không?'

Sau khi đọc tin nhắn này, Lâm Trạch cảm thấy điều mà Hứa Nghiên Nghiên suy đoán cũng rất đúng. Nếu như không phải vì có thêm Hàn Oánh tham gia thì ngày mai anh cũng sẽ không có chuyện gì phải thảo luận với Nghiêm Nghiệp Ba. Vì vậy Lâm Trạch cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, lập tức gửi tin nhắn trả lời một cách ngắn gọn câu hỏi của Hứa Nghiên Nghiên. Nội dung: 'Đúng vậy!'

Tin nhắn vừa được gửi đi không lâu thì điện thoại di động của Lâm Trạch cũng rung lên một cái, trong khung chat truyền đến câu trả lời của Hứa Nghiên Nghiên: 'Quả nhiên… Là thật vậy sao?'

Đọc xong tin nhắn không rõ nghĩa này của cô bé, Lâm Trạch có hơi mơ hồ không hiểu rốt cuộc Hứa Nghiên Nghiên đang muốn nói điều gì. 'Chắc là do mình từ chối đi cùng Nghiên Nghiên Tương vào ngày mai nên bây giờ em ấy có thể đang cảm thấy hơi cô đơn buồn bã nhỉ?' Trong lòng Lâm Trạch lúc này cảm thấy hơi áy náy, vì vậy anh dự định thứ Hai tuần tới sẽ chủ động mời lại Hứa Nghiên Nghiên. Nhưng Lâm Trạch cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này nữa, anh đã lập tức đem tất cả những chuyện về Hứa Nghiên Nghiên tạm thời đặt sang một bên.

Lâm Trạch cầm máy tính bảng bên cạnh giường lên, bắt đầu truy cập vào internet. Anh truy cập vào một trang web mua sắm trực tuyến nổi tiếng của Trung Quốc, bắt đầu tìm kiếm và so sánh loại công cụ vẽ máy tính cơ bản là 'bảng vẽ Wacom'. Đồng thời anh cũng lên mạng bắt đầu tìm kiếm một số thương hiệu bảng vẽ điện tử được đề cử nhiều nhất cùng với một số lưu ý khi chọn mua bảng vẽ điện tử. Vậy mà đến cuối cùng, suốt tối hôm đó Lâm Trạch vẫn chưa quyết định được sẽ mua loại bảng điện tử nào. Nhưng dù sao hôm nay Lâm Trạch cũng đến nhà Nghiêm Nghiệp Ba nên anh nghĩ là có thể đợi tham khảo một chút ý kiến từ người bạn thân của mình.

Bởi vì tối hôm qua Lâm Trạch đọc đủ các thể loại bài viết khác nhau đến tận mười hai giờ đêm mới ngủ cho nên sáng hôm nay, sau khi phải rời giường lúc sáu giờ sáng, trông anh không có nhiều năng lượng và tinh thần cũng không tốt lắm. Đến trường rồi mà anh vẫn còn cảm thấy khá mệt mỏi.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Lâm Trạch uể oải ngáp dài một cái.

"Sao thế, tối qua cậu làm gì vậy?" Lúc này Nghiêm Nghiệp Ba đi tới phía bên phải Lâm Trạch, cậu ta còn dùng tay vỗ mạnh một cái vào lưng Lâm Trạch.

"Chẳng làm gì cả, chỉ là lên mạng lướt web hơi lâu thôi." Lâm Trạch cứ thế mà trả lời câu hỏi của Nghiêm Nghiệp Ba.

Buổi học hôm nay kết thúc rất sớm, vì muốn để cho Hàn Oánh biết rõ thành ý của mình nên Lâm Trạch tranh thủ hôm nay được nghỉ sớm, có thời gian rảnh lập tức kéo Hàn Oánh ra ngoài nói chuyện. Anh một mực bám lấy Hàn Oánh đến tận khi tan học.

Sau khi tan học, Nghiêm Nghiệp Ba đã về nhà trước, cậu ta nói là muốn về trước dọn dẹp nhà cửa một chút sẵn nhân tiện đi mua ít đồ ăn ngon chiêu đãi Lâm Trạch. Vì thế nên lúc này Lâm Trạch đang ở cùng Hàn Oánh. Hai người họ trông giống như một đôi tình nhân cùng nhau đi ra từ giữa lớp học rồi lại cùng nhau đi về phía cổng trường. Trong tay Lâm Trạch bây giờ đang xách cả hai chiếc balo.

"Được rồi, cũng đến cổng trường rồi, cậu có thể trả cặp sách lại cho tớ được rồi đấy." Hàn Oánh quay sang nhìn Lâm Trạch, cậu ta nói bằng giọng trách cứ.

"Tuân lệnh!" Lâm Trạch vừa nói vừa lập tức đem cặp sách đang cầm trên tay trả lại cho Hàn Oánh.

"Hàn Oánh, hy vọng sau khi về nhà cậu sẽ suy nghĩ kỹ về lời mời của tớ nha."

"Tớ biết rồi! Tớ đã nghe câu này cả ngày hôm nay rồi, tớ cũng cảm nhận được cậu hoàn toàn nghiêm túc và thật sự muốn làm chuyện này. Nhưng mà cụ thể như thế nào thì tớ vẫn còn phải kiểm tra cậu thêm một lần nữa thì mới chắc chắn được. Tớ cũng không hy vọng phải vẽ manga với hai con gà mờ. Vậy nên ít nhất là bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày các cậu phải bỏ ra ba tiếng để vẽ theo thật cẩn thận những bức tranh mà tớ đưa cho các cậu. Còn tớ cũng sẽ bắt đầu phụ đạo cho các cậu những kiến thức cơ bản về hội họa."

"Vô cùng cảm ơn cậu!"

"Không cần phải cảm ơn, tớ còn phải kiểm tra các cậu có thiên phú vẽ tranh hay không đã. Nếu như không có thì chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian của nhau nữa."

Đối mặt với giọng nói có phần nghiêm khắc của Hàn Oánh thế mà Lâm Trạch lại không hề cảm thấy tức giận chút nào, ngược lại anh còn vô cùng cảm ơn Hàn Oánh.

"Không, tớ vẫn phải cảm ơn cậu. Tóm lại nếu như không có cậu tham gia cùng thì ước mơ của bọn tớ đã chết từ trong trứng nước rồi." Lâm Trạch nói với Hàn Oánh như vậy.

"… Ước mơ ư?" Hàn Oánh dùng giọng nói hơi phức tạp nhẹ giọng nói ra những lời này, sau đó cậu ta quay người rời đi.

Sau khi tạm biệt Hàn Oánh ở sau cổng trường, nhìn bóng lưng Hàn Oánh đang bước đi xa dần rồi xa dần, Lâm Trạch khẽ thở dài một hơi, quay người đi về hướng nhà Nghiêm Nghiệp Ba.

Mặc dù Lâm Trạch không biết hành động của mình ngày hôm nay đối với Hàn Oánh là đúng hay sai nhưng mà ít nhất anh cũng đã khiến cho Hàn Oánh có thể cảm nhận được thành ý của mình, chỉ cần một điều này thôi cũng là đủ lắm rồi.

Đường đi đến nhà Nghiêm Nghiệp Ba nhất định phải đi qua ngã tư đường phía trên kia nhưng cũng may ở đây cũng không có quá đông người qua lại. Lâm Trạch đứng bên cạnh cây cột điện, đang chuẩn bị băng qua đường thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nho nhỏ bên tai.

"Đúng là kẻ dối trá."

Đột nhiên Lâm Trạch cảm thấy lạnh ở bụng, cảm giác cứ như thể là có thứ gì rất lạnh lẽo đang dễ dàng xâm nhập vào cơ thể mình vậy. Cơ thể anh cũng vì vậy mà không tự chủ được lập tức đứng lại một chút. Lúc này, Lâm Trạch nhìn về phía sau của cây cột điện thì thấy Hứa Nghiên Nghiên đang đứng đó. Hứa Nghiên Nghiên đứng trước mắt anh, trên môi cô bé nở nụ cười vui vẻ nhưng trong ánh mắt kia lại xuất hiện một vẻ điên cuồng đáng sợ.

Chỉ cần là người bình thường cũng đều có thể nhận ra biểu cảm trong nụ cười vui vẻ này của cô bé, trông giống như là đang gặp chuyện gì rất thích thú vậy. Nhưng mà lúc này trên tay phải của Hứa Nghiên Nghiên, đúng vậy, trên tay phải của Hứa Nghiên Nghiên đang cầm một lưỡi lê kiểu mới, loại chuyên được sử dụng trong quân đội. Ngay khoảnh khắc này, lưỡi lê trên tay cô bé nhuốm đầy máu tươi, dòng máu đó còn đang chảy dọc theo lưỡi dao rồi rơi xuống đất từng giọt một. Tay trái của cô bé chạm vào lưỡi dao, à không, nói đúng hơn là chạm vào những giọt máu ấm áp trên đó.

Lâm Trạch cảm thấy đầu óc mình bây giờ đột nhiên trở nên choáng váng. Chỗ trên bụng mà vừa mới lúc nãy anh còn cảm nhận được nó lạnh băng bây giờ lại đột nhiên có cảm giác nóng hừng hực. Anh đưa tay đặt lên chỗ đó ở trên bụng mình, đôi bàn tay lập tức cảm thấy rất ấm áp và nhanh chóng thấm màu chất dịch đỏ tươi. Cảm giác đau đớn lúc này đang dần truyền tới não của Lâm Trạch. Bởi vì cơn đau đột nhiên xuất hiện cuốn lấy anh khiến anh ngay lập tức lùi về phía sau vài bước sau đó ngã lăn quay trên mặt đất.

Hứa Nghiên Nghiên hạ mắt từ trên cao nhìn xuống Lâm Trạch ngã trên mặt đất đang cố đè chặt vết thương không ngừng chảy máu, giãy dụa đau đớn.

"Nếu như Lâm Trạch không thể trở thành vật sở hữu của riêng em thế thì em cũng không cần Lâm Trạch nữa." Lúc này Hứa Nghiên Nghiên mở miệng nói như vậy với Lâm Trạch.

Bây giờ cơn đau khủng khiếp từ vết thương trên bụng đang xâm nhập vào tâm trí Lâm Trạch, khiến anh dần tiến vào trạng thái đau đến ngất đi, vốn dĩ không thể nghe rõ dù chỉ là một chút những điều mà Hứa Nghiên Nghiên đang nói.

Tuy nhiên vẫn có một điều mà Lâm Trạch vô cùng chắc chắn, đó là bản thân không biết lý do vì sao mà Hứa Nghiên Nghiên lại đột nhiên muốn giết hại mình. Trong cơn đau, anh nghĩ rằng nếu như bản thân không nói một lời nào thì mạng sống của mình sẽ trở nên rất nguy hiểm.

"Cứu mạng… Cứu mạng…"

Đầu óc Lâm Trạch lúc này vô cùng hỗn loạn, chỉ có thể dựa vào bản năng mà gồng hết sức lực toàn thân bắt đầu cất tiếng kêu cứu. Sau đó anh dùng cả tay và chân để kéo lê thân thể chầm chậm lùi lại phía sau trên mặt đất, thực sự bây giờ anh chỉ muốn cách xa Hứa Nghiên Nghiên nhiều nhất có thể.

'Đùa gì thế, mình không thể chết ở đây được!' Đến giờ phút này Lâm Trạch cũng chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân nữa, nước miếng, nước mũi và nước mắt toàn bộ đều đã chảy hết ra ngoài. Máu đỏ trên mặt đất hình thành một vệt dài màu đỏ trông vô cùng bắt mắt và nổi bật.

"Lâm Trạch, anh đi chết đi!" Đây là câu nói sau cùng trong trí nhớ của Lâm Trạch. Anh chỉ nghe được Hứa Nghiên Nghiên nói một câu như vậy, sau đó dường như là có vật gì đó lạnh buốt như băng cứa qua cổ mình. Nếu như cảm nhận của Lâm Trạch là đúng thì cảm giác này biểu thị cho việc đầu của anh đã hoàn toàn bị chặt đứt.

Sau đó suy nghĩ của Lâm Trạch cũng lập tức chấm dứt, không còn sợ hãi cũng chẳng còn cảm thấy đau đớn nữa. Bóng tối bất tận và sự yên lặng đáng sợ dần dần bao trùm lên tất cả thế giới xung quanh Lâm Trạch… Anh không còn cảm nhận được bất cứ điều gì nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play