Người ta đồn rằng căn bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì xuất hiện vào những năm đầu của trung học cơ sở, tức là thời kỳ dậy thì.
Ý thức của bản thân dần dần được hình thành pha trộn với những suy nghĩ ấu trĩ phi lý, chỉ có những người ngốc nghếch mới mắc căn bệnh này.
Hơn nữa những đứa ngốc này cuối cùng cũng có một ngày tỉnh ngộ, nửa đêm khuya khoắt đột nhiên đau khổ bởi vì bỗng dưng họ hồi tưởng lại những hành động xấu hổ mà mình đã làm.
Bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì!
Tôi đã từng mắc bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì!
Đúng thế, tôi đã từng mắc chứng hoang tưởng tuổi dậy thì!
Quả nhiên việc quan trọng vẫn phải nói ba lần!
Tôi trước kia ấy à...
Quả nhiên vẫn nên mời tôi của những năm trung học đó mặc kệ có chuyện gì thì cũng mau chóng đi chết giùm!
Tôi cẩn thận nghĩ lại bản thân tại sao lại mắc chứng hoang tưởng này, chắc là do khi đó xem anime và manga nhiều quá, thường nằm mơ thấy bản thân là siêu anh hùng.
Thế nên mới cảm thấy bản thân hình như không phải người thường!
Nói một cách dễ hiểu thì hậu quả chính là nhận thức về bản thân quá mức ảo tưởng, thi thoảng không phân được mơ với thật, cố chấp và mừng thầm cho rằng bản thân không phải người bình thường, trong cơ thể mình nhất định có một sức mạnh thần bí tiềm tàng.
Thậm chí có một lần tôi còn nghĩ rằng người bạn tốt nhất "Nghiêm Nghiệp Ba" của mình chết đi, bản thân chỉ cần hét lên một hồi...
"Aaaaaaa!!!"
Đồng thời làm động tác dồn lực như lúc đi vệ sinh là có thể nhân cái chết của bạn tốt kích thích tiềm lực sức mạnh chân chính trong cơ thể mình, từ đó chính thức thoát ra khỏi vỏ bọc "người bình thường."
Thực ra lúc đó tôi cũng đã từng suy nghĩ đến việc người thân chết có thể kích thích sức mạnh tiềm tàng của mình hay không, nhưng mà như vậy thì nhẫn tâm quá.
Để ba mẹ và em gái mình chết đi, đổi lấy việc sức mạnh bộc phát, trả giá quá lớn.
Nhưng nếu như là bạn tốt "Nghiêm Nghiệp Ba" của mình thì...
Ừ, đương nhiên là là không có vấn đề gì rồi.
Bây giờ nhớ lại ý nghĩ lúc đó của mình, tôi thật sự muốn nói lời xin lỗi đến bạn thân "Nghiêm Nghiệp Ba" của tôi.
Thật sự xin lỗi bạn hiền...
Tuy rằng lúc đó tôi thật sự rất hy vọng, ảo tưởng rằng có thể một ngày nào đó thế lực "ZERO" tà ác thần bí đột nhiên xuất hiện bắt cậu.
Bắt lấy cậu để làm tôi tức giận, sau khi chà đạp cậu rồi giết cậu ngay trước mặt tôi...
Xin lỗi, người bạn thân thiết của tôi...
Mặc dù trong lòng tôi không có cảm giác tội lỗi, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi cậu.
Năm lớp tám là năm chứng hoang tưởng tuổi dậy thì trở nên nghiêm trọng nhất, bởi vì cảm thấy cái tên "Lâm Trạch" quá quê mùa nên tôi đã tự đổi tên cho mình một cái tên: "Chết Yểu"
Tiện thể còn nhắc nhở mọi người xung quanh gọi tôi bằng cái tên "Chết Yểu" này.
Thậm chí bài kiểm tra cả học kỳ hai năm lớp tám, tôi cũng điền ở mục họ tên là "Chết Yểu".
Sau khi giáo viên phát hiện đương nhiên là mắng cho tôi một trận, nhưng tôi có chết cũng không hối cải, sau đó các thầy cô cũng đành bó tay mà bỏ qua cho tôi.
Do đó mới dẫn đến chuyện...
Tất cả các thầy cô giáo dạy tôi những năm cấp hai lúc chấm bài xong phát bài thi đều không gọi cái tên "Lâm Trạch" nữa.
Mà sẽ gọi thẳng "Chết Yểu" ngay trước mặt tất cả các bạn trong lớp lên nhận bài kiểm tra.
Lúc đó tôi còn coi vẻ mặt nhịn cười của thầy cô giáo thành sự khuất phục của họ với tôi.
Vì thế bản thân tôi đã đắc ý rất lâu, từ dạo đố bệnh hoang tưởng lại càng thêm trầm trọng.
Tôi thậm chí còn dùng bút xóa xóa hết tên "Lâm Trạch" trên thẻ học sinh hồi trung học của mình đi, sau đó dùng bút lông đen viết cái tên "Chết Yểu" đè lên.
Không những thế tôi còn đề vào thẻ học sinh một cái tên hoàn toàn mới mẻ! "Tên Thật"
"Tên Thật" là cái quần què gì? Tại sao lúc đó tôi lại cảm thấy cái tên "Tên Thật" này cool ngầu bá đạo được cơ chứ? Quả nhiên tôi của lúc đó vẫn nên đi chết thì hơn.
Lúc đó tôi thật sự rất muốn quát thẳng vào mặt mình và nói: “ĐI CHẾT ĐI!”
Không chỉ như thế, tôi còn tự cho là mình giống như nam chính của một bộ anime nào đó tên “Chó sói đất” lòng đầy “tình bạn chính nghĩa”, thấy chuyện bất bình là phải nhúng tay.
Bởi thế mà rước lấy cho bản thân một vết sẹo, đúng là ngu không thuốc chữa.
Rõ ràng chỉ cần lôi cái điện thoại ra báo cảnh sát là được rồi, cứ nhất quyết thấy mình đủ sức đủ ga để giải quyết được mọi chuyện.
A a a a, đúng là mất mặt chết đi được, lúc đó tại sao còn tự biên ra cho mình bài hát và lời thoại hành hiệp trượng nghĩa như phim nữa chứ?
Bởi vì không có nhạc đệm nên đoạn nhạc này là tự tôi thốt ra từ cổ họng của mình bằng trực giác.
Sau cái tràng nhạc mà tôi hát vừa khó nghe vừa mang tới cảm giác ảo diệu kia, tiếp đến tôi dùng chính miệng mình thốt ra cái loại lời thoại cũ rích.
“Thân ta sinh ra từ kiếm, máu ta là thép, tim ta là kính nung. Ta là kẻ bất bại trải qua bách chiến, chưa từng chiến bại, không một tri kỷ. Ta luôn cô độc một mình đứng trên mồ kiếm, bởi thế kiếp này là vô nghĩa.”
Đạo văn lời thoại của “Sói đất đỏ” chắc không sao đâu nhỉ?
Đặc biệt là sau khi tôi tự cho là ngầu diễn lại lời thoại này xong, bầu không khí lúc đó yên tĩnh đến khác thường. Bây giờ nghĩ lại nhất định là bọn họ đều bị sự mất não của tôi làm cho ngu người.
Lúc đó tôi cứ cho là bọn họ bị khí thế của tôi làm kinh sợ.
Lâm Trạch nằm nhớ lại chuyện cũ, nghĩ đến đây là bắt đầu lăn qua lộn lại trên giường, dùng cách này để giải tỏa cảm giác muốn đi chết cho xong trong lòng mình.
“Trời ơi mất mặt… mất mặt quá… mất mặt quá đi…”
Dường như làm vậy còn chưa đủ, Lâm Trạch lập tức ngồi bật dậy từ trên giường, dùng đầu mình đập vào tường liên hồi.
“Quên đi… quên đi… mau quên đi cho tôi!”
“Anh ơi, anh đang làm gì đấy. Đồ ăn trong tiệc chia tay đã chuẩn bị xong hết rồi. Với lại hôm nay còn là sinh nhật tuổi mười sáu của anh nữa, mau xuống đây đi.”
Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của em gái Lâm Trạch - Lâm Linh.
Chẳng qua, lúc này Lâm Trạch không có tâm trạng quan tâm đến cô em gái của mình, cậu vẫn đang dùng đầu mình tiếp xúc thân mật với mặt giường và vách tường.
Thấy Lâm Trạch không đáp, Lâm Linh lại gọi với vào trong phòng lần nữa.
“Mau xuống ăn cơm này, anh còn muốn để em gọi bao nhiêu lần nữa. À, đúng rồi, em nhớ rồi…”
Nói xong Lâm Linh hắng giọng, Lâm Trạch nghe thấy tiếng hắng giọng của Lâm Linh thì dường như nghĩ đến cái gì đó, toàn thân lập tức run lên.
“Bị phong ấn bởi ánh sáng hắc ám, a! Cánh cửa dục vọng…”
Cái con nhóc đáng ghét kia lại dám!
Lâm Trạch vội bật dậy từ trên giường, bước nhanh về phía cửa phòng mình.
Quả nhiên sinh vật như em gái luôn khiến người ta phải thống hận vô cùng.
Mấy người có tính “muội khống” chắc chắn không có đứa em gái ngu ngốc như thế này.
Tình cảm anh em này cũng giống như tình yêu vậy, khi chưa qua lại tìm hiểu, tình cảm đơn phương tựa như một giấc mơ, người trong mơ luôn luôn tốt đẹp hoàn mỹ.
Nhưng sau khi qua lại tìm hiểu rồi, đó chính là khoảnh khắc tỉnh mộng, mấy thứ ảo tưởng lần lượt tan nát.
Em gái chân chính không phải là sinh vật ngày nào cũng dịu dàng đáng yêu lại còn ngây thơ như trong tưởng tượng.
Mà nó là người quang minh chính đại cướp tiền tiêu vặt của bạn, còn lén lút dùng trộm máy tính của bạn thực hiện vài hành vi không để người khác biết. Cho nên em gái chính là sinh vật hung tàn không bị khống chế.
Lâm Trạch mở cửa phòng mình ra, cùng lúc đó Lâm Linh mặc đồng phục trên người xuất hiện trước mặt Lâm Trạch.
Lúc này Lâm Linh đã chải chuốt buộc gọn tóc đuôi ngựa.
Không thể không nói, về gương mặt của Lâm Linh thì Lâm Trạch vẫn phải khen.
Rõ ràng là anh em cùng cha cùng mẹ, tại sao chênh lệch lại lớn như thế chứ.
Ngũ quan của Lâm Linh thì tinh tế xinh đẹp, còn ngũ quan của mình chỉ bình thường.
Có lẽ là do trời cao chiếu cố.
Chuyện liên quan đến huyết thống, Lâm Trạch khẳng định Lâm Linh chính là em ruột mình. Nếu có ai hoài nghi người mẹ đi công tác lâu ngày ở nước ngoài của mình lén lút ngoại tình, Lâm Trạch chắc chắn sẽ nổi giận đùng đùng đánh cho cái kẻ hoài nghi lung tung kia một trận.
Nhìn thấy Lâm Trạch đã ra mở cửa, gương mặt Lâm Linh lộ vẻ vui mừng.
“Quả nhiên, em biết là cứ dùng “thần chú mở cửa Đồng Tỏa Áo Nghĩa” kia hiệu quả nhất mà. Vừa dùng đến “thần chú mở cửa Đồng Tỏa Áo Nghĩa” là gọi được anh trai ra ăn cơm ngay.”
Em gái mình vẫn là cái kiểu bụng dạ xấu xa, hệt như những gì Lâm Trạch đoán.
Không nói đến chuyện khác, chỉ việc cô em gái Lâm Linh của mình lặp lại “thần chú mở cửa Đồng Tỏa Áo Nghĩa” hai lần, còn dùng cái điệu cười đó với mình. Em gái chắc chắn là một người bụng dạ xấu xa.
Nhắc đến “thần chú mở cửa Đồng Tỏa Áo Nghĩa” kia, chuyện này khiến người ta phải xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, thực tế nó chính là sản phẩm của tôi hồi thời trẻ trâu.
Lúc đó, vì tôi sợ một thế lực hắc ám bí ẩn mà tôi tự tưởng tượng ra là “ZERO” đột nhiên tập kích mình nên mới thiết lập phòng hộ “kết giới Đồng Tỏa” lên phòng mình.
Chỉ cần tôi còn tồn tại thì phòng ngự “kết giới Đồng Tỏa” vẫn nguyên vẹn, tiếng động từ bên ngoài không thể nào truyền vào được bên trong, bởi vì “kết giới Đồng Tỏa” đã di chuyển căn phòng của tôi vào trong không gian khác.
Muốn để tiếng động bên ngoài có thể truyền vào được bên trong “kết giới Đồng Tỏa” thì nhất định phải đọc “câu thần chú mở cửa Đồng Tỏa Áo Nghĩa” mà tôi biên soạn.
Bây giờ nhớ về khi đó, sự trẻ trâu của tôi nào chỉ giới hạn ở mức độ như trong bảng báo cáo. Sự trẻ trâu của tôi đã san bằng cả châu Á, ra khỏi Địa Cầu này rồi.
"Không phải anh đã nói là không muốn em dùng 'mấy lời trù ẻo như vậy' để gọi anh ăn cơm rồi sao?" Lâm Trạch lập tức nhìn về phía em gái Lâm Linh của mình, lớn tiếng oán trách.
"Ai bảo lúc trước em gọi anh, anh lại không thèm phản ứng lại lời của em. Quả nhiên vẫn là dùng 'thần chú mở cửa Đồng Tỏa Áo Nghĩa' gọi anh ăn cơm là nhanh nhất." Khuôn mặt Lâm Linh mang theo nụ cười tủm tỉm, nhìn Lâm Trạch trả lời anh.
'Nói em gái mình thật sự là một người có bụng dạ đen tối, tuyệt đối không sai tí nào.' Trong lòng Lâm Trạch lại thêm một lần nữa khẳng định cái ý nghĩ này của bản thân: "Anh dọn dẹp phòng một chút rồi xuống ngay, anh biết sáng mai em sẽ chuyển đến trường trung học năm hai bên cạnh thành phố cho nên anh nhất định sẽ không xuống muộn đâu."
"Vâng, vậy thì anh nhanh lên một chút, dù sao thì bạn tốt 'Nghiên Nghiên Tương' của em cũng tới rồi. Em không muốn để người bạn thân đặc biệt đến tạm biệt mình lại phải đợi lâu đâu, biết chưa hả anh trai."
Đương nhiên Lâm Trạch biết ‘Nghiên Nghiên Tương’ trong lời em gái mình nói là ai. Đó là một cô gái có tên thật là Hứa Nghiên Nghiên. Hình như từ lúc bắt đầu học trung học cô ấy đã là bạn cùng lớp và chơi thân với em gái anh. Đứa nhỏ đó cũng hay đến nhà anh chơi nhưng Lâm Trạch và Hứa Nghiên Nghiên cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau. Vì vậy Lâm Trạch không biết quá nhiều về Hứa Thiên Thiên, chỉ biết con bé là bạn thân của em gái mình mà thôi. Còn về mặt tính cách của nó thì đây có vẻ là một cô bé ngoan, vô cùng dịu dàng và ít nói.
Nói với Lâm Trạch xong, Lâm Linh lập tức xoay người định xuống lầu.
"Đợi đã…" Đột nhiên Lâm Trạch gọi Lâm Linh lại.
"Có chuyện gì vậy anh?" Lâm Linh nghiêng đầu nhìn anh.
"Cái đó… cái đó, quà tạm biệt anh đưa cho em, em có thích không?"
"À, à, là cái đó hả! Anh thật là, em và cha chỉ là vì em học lên lớp nâng cao nên mới đến trường trung học cạnh thành phố dự thính nửa năm thôi mà. Cũng không phải sau này không gặp nhau nữa, thật sự mệt mỏi khi anh cứ suy nghĩ đến chuyện muốn đưa cho em quà tạm biệt."
Sau khi nói xong vài lời phàn nàn, Lâm Linh quay đầu đi xuống cầu thang. Lâm Trạch vừa suy nghĩ muốn nói một câu trách mắng lại nghe thấy tiếng Lâm Linh truyền đến: "Nhưng mà, cảm ơn anh nhé, anh trai!"
"Ừ! Em ấy, đến trường nhớ phải cố gắng học tập đó biết không?"
"Dạy bảo em ít thôi, khả năng học tập của em tốt hơn anh nhiều." Lâm Linh đảo mắt, trả lời anh xong thì nhanh chân đi xuống nhà. Lâm Trạch ở lại phía sau, bất đắc dĩ nhún vai một cái rồi xoay người lại, bắt tay vào việc dọn dẹp phòng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT