Sau khi tiễn Hứa Nghiên Nghiên trở về, Lâm Trạch đóng cửa lớn lại, rồi quay trở về phòng ngủ.
Lâm Trạch đứng bên cạnh giường mình.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này!
Trước tiên, Lâm Trạch quyết định sắp xếp lại các sự việc xảy ra vào thời điểm đó.
Đầu tiên là anh phát hiện ‘túi của Hứa Nghiên Nghiên’, sau đó Hứa Nghiên Nghiên tới đây lấy túi, rồi tiếp theo đến lượt ‘cuộc gọi của Đường Nhân’, và cuối cùng là anh tiễn Hứa Nghiên Nghiên về.
Điều mấu chốt trong thời điểm đó, chẳng hạn như vị trí đặt ‘túi của Hứa Nghiên Nghiên’, còn cả thời gian ‘cuộc gọi của Đường Nhân’ xuất hiện cũng không khác so với trí nhớ của anh là bao.
Mà điểm quan trọng nhất đó chính là sự xuất hiện của Hứa Nghiên Nghiên giống y hệt như trong ký ức của Lâm Trạch.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất, chính là lần này anh đã đưa ra lựa chọn khác, cho nên dẫn tới kết quả cũng khác.
Trong trí nhớ anh không hề trả lại chiếc túi cho Hứa Nghiên Nghiên, mà chọn cách treo chiếc túi ở trong phòng khách nhà mình sau khi cô bé rời đi.
Không giống như trong trí nhớ của Lâm Trạch, lần này, ngay lúc Hứa Nghiên Nghiên tới, anh đã thuận lợi trả lại chiếc túi cho cô bé.
Liệu rằng những ký ức ấy của anh có phải là đến từ ‘giấc mơ tiên tri’ trong truyền thuyết mà chỉ có những ‘nhà tiên tri’ hay ‘ngôn sứ’ mới có thể mơ thấy hay không?
Giấc mơ chân thực ấy đã nói cho Lâm Trạch biết, trong tương lai có thể anh sẽ bị Hứa Nghiên Nghiên giết chết…
Không đúng, không đúng.
Lâm Trạch vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn, trong tiềm thức luôn nói với Lâm Trạch rằng những gì xảy ra trước đó không phải là giấc mơ.
Không hiểu sao Lâm Trạch lại bất chợt nghĩ tới một năng lực trong truyền thuyết, đó chính là khả năng ‘hồi sinh từ cõi chết’. Sau khi chết, thời gian sẽ quay ngược về một thời điểm nào đó ở trong quá khứ.
Lâm Trạch chợt cảm thấy mình đúng thật là ngu ngốc quá đi mất, mình vốn là một người bình thường, làm sao có thể sở hữu siêu năng lực như vậy cơ chứ.
Đầu tiên, Lâm Trạch véo mạnh vào khuôn mặt mình để chắc chắn rằng mình không phải đang ở trong mơ.
Như vậy, trên tiền đề đây không phải là một giấc mơ, thì muốn xác định xem liệu anh có năng lực ‘hồi sinh từ cõi chết’ hay không thật sự là quá đơn giản, ít nhất thì bản thân Lâm Trạch cho là như thế.
Chỉ cần anh tự sát một lần, nếu như anh có thể quay trở lại thời điểm trước khi chết, như vậy có thể lập tức biết được anh có năng lực ‘hồi sinh từ cõi chết’, chứ không phải là ‘giấc mơ tiên tri’.
Thế nhưng tự sát - phương thức kiểm tra này thực sự là Lâm Trạch không thể làm được.
Ngộ nhỡ năng lực mà anh có được lại là ‘giấc mơ tiên tri’ chứ không phải là ‘hồi sinh từ cõi chết’, vậy thì chẳng phải là anh đã tự sát một cách uổng phí đầy ngu xuẩn hay sao?
Vả lại, trong thời kỳ ‘hội chứng tuổi dậy thì’ trước kia, Lâm Trạch đã sưu tầm một vài cuốn sách của Anh Quốc có ghi chép về ‘ma pháp Hắc Ám’, cũng có ma pháp tương tự như ‘hồi sinh từ cõi chết’.
Nó có thể giúp cho linh hồn của con người tạm thời thoát khỏi lòng bàn tay của Thần Chết, đồng thời làm sai lệch nhân quả của thời gian, khiến cho linh hồn có thể mang theo ký ức trở lại cơ thể trước đó.
Cấp bậc của loại ma pháp này có thể coi là ngang cấp với ma pháp ‘câu thần chú cấm kỵ bị phong ấn’ trong truyền thuyết với sức mạnh đủ để phá hủy đất trời.
Không, thậm chí cấp bậc của nó còn trên cả “câu thần chú cấm kỵ bị phong ấn”.
Bởi vì loại năng lực ‘hồi sinh từ cõi chết’ này vốn là hoàn toàn đi ngược lại với quy luật của tự nhiên, chối bỏ yếu tố cấu thành thời gian, phủ định cơ sở tồn tại của các sinh vật trong thế giới hiện thực.
Thế nên dù Lâm Trạch có thật sự xác định được là mình có khả năng ‘hồi sinh từ cõi chết’, anh cũng sẽ không sử dụng năng lực này một cách tùy tiện.
Trên đời này không có cái gì là không phải trả giá, ít nhất thì Lâm Trạch cho là như vậy.
Vạn vật trên thế giới này đều ở trong trạng thái cân bằng theo quy luật của tự nhiên.
Có được cái này, thì ắt sẽ phải mất đi cái khác.
Cho nên ngay cả khi Lâm Trạch đã chắc chắn rằng bản thân anh sở hữu khả năng này, nhưng ít nhất là cho đến khi nắm rõ được tác dụng phụ và cái giá phải trả của năng lực ấy, Lâm Trạch không muốn sử dụng khả năng này một cách bừa bãi.
Vả lại, nói không chừng khả năng ‘hồi sinh từ cõi chết’ này chỉ có thể sử dụng một lần duy nhất.
Đã được thần linh châm chước cho một lần, nếu như tiếp tục sử dụng, e rằng anh sẽ phải đối mặt với cái chết thực sự.
Tuy nhiên, cho dù những ký ức của anh có được là nhờ ‘giấc mơ tiên tri’ hay là ‘hồi sinh từ cõi chết’ thì có một điều sẽ không thay đổi, đó chính là dựa theo trình tự thời gian, anh sẽ bị Hứa Nghiên Nghiên giết chết.
Nhưng vì sao Hứa Nghiên Nghiên lại muốn giết anh cơ chứ? Lâm Trạch vô cùng khó hiểu.
Lâm Trạch ngồi trên giường suy nghĩ rất lâu, nhưng anh vẫn không nghĩ ra được lí do.
Dù sao thì giết người cũng không phải là chuyện đùa.
Để xác nhận lại một lần nữa xem giấc mơ là thật hay giả, Lâm Trạch cầm điện thoại lên gọi cho Đường Nhân.
Giả sử như mục đích Đường Nhân tìm anh cũng giống y hệt với những gì đã xảy ra trong ký ức của anh, như vậy Lâm Trạch có thể tin tưởng và thừa nhận tính chính xác trong trí nhớ của mình.
Những ký ức này cũng không phải là anh nổi điên sinh ra ảo giác hay là do tự anh tưởng tượng ra.
Cứ coi như là trùng hợp nằm mơ, thì cũng không thể nào trùng khớp nhiều đến thế.
Nói đoạn, Lâm Trạch lập tức mở khóa điện thoại di động, nhanh chóng gọi lại cho Đường Nhân.
Thế nhưng cuộc gọi vừa mới kết nối, Lâm Trạch phát hiện Đường Nhân đã ngay lập tức cúp máy.
Tốt xấu gì cũng là thanh mai trúc mã của nhau, tất nhiên là Lâm Trạch hiểu được tại sao Đường Nhân lại làm như vậy. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vậy thì Đường Nhân hẳn là đang giận dỗi anh.
Lâm Trạch gọi lại cho Đường Nhân một cuộc điện thoại nữa, lần này Đường Nhân đã nhấc máy.
“Cậu gọi cho tớ có việc gì?”
Giọng nói của Đường Nhân truyền tới từ đầu dây bên kia.
Lúc này, trong lòng Lâm Trạch vô cùng lo lắng, cho nên anh không muốn lòng vòng với Đường Nhân.
“Tớ nói này Đường Nhân, hôm nay có phải là cậu định rủ tớ cuối tuần này đi xem phim không?”
Lâm Trạch hỏi thẳng Đường Nhân.
Đường Nhân ở đầu dây bên kia có vẻ hơi bối rối khi nghe thấy Lâm Trạch hỏi vậy.
“Làm, làm gì có chuyện đấy. Tớ mới không thèm rủ cậu đi xem phim làm gì.”
“Xin cậu, tớ đang hỏi rất nghiêm túc đấy.”
Lâm Trạch nghiêm túc nói với Đường Nhân.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó, Lâm Trạch nghe thấy Đường Nhân trả lời:
“Thực ra hôm nay tớ gọi điện cho cậu, chỉ là muốn hỏi cậu xem cuối tuần có rảnh không thôi. Vốn dĩ là tớ đã hẹn với bạn học rồi, chỉ là cậu ấy có việc đột xuất vào cuối tuần này, cho nên tớ mới định hỏi xem cậu có thời gian hay không thôi… Thế nên không phải là tớ cố ý rủ cậu, thật ra nếu như cậu không có thời gian thì cũng không sao hết… Nhưng mà, nếu như cậu rảnh, tớ cũng không ngại đi xem một bộ phim cùng với cậu đâu…”
Càng về sau, giọng nói của Đường Nhân càng bé dần.
Thật ư, quả nhiên là thế.
Lâm Trạch bất giác cau mày.
“Mà này làm sao mà cậu đoán được ra là tớ muốn rủ cậu cuối tuần đi xem phim thế?”
Bỗng nhiên, Đường Nhân hỏi lại Lâm Trạch.
“Có lẽ đây chính là sự ăn ý giữa thanh mai trúc mã đấy, cũng giống như cậu, tớ cũng muốn rủ cậu đi xem phim từ lâu rồi.”
Lâm Trạch thuận miệng bịa ra một lý do.
“Thì ra là như vậy.”
Giọng của Đường Nhân ở bên kia điện thoại dường như có phần phấn khích.
Lâm Trạch vốn đang lo lắng về việc liệu Đường Nhân có tin tưởng lý do mình bịa ra hay không, nhưng trước mắt xem ra là đã lừa được cô ấy.
Tiếp tục tán gẫu vài câu với Đường Nhân rồi Lâm Trạch kiếm cớ cúp điện thoại.
Bởi vì tất cả các manh mối hiện tại đều xác nhận rằng ký ức của anh là đúng, Lâm Trạch cảm thấy tiếp theo mình cần phải điều tra Hứa Nghiên Nghiên một cách cẩn thận mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT