Tới ngày đi huyện, cả Hoắc Sênh và Diệp Hồng Hà đều dậy rất sớm, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đợi ở lối vào thôn ngay trước bình minh, họ đi nhờ xe miễn phí nên đương nhiên phải đến sớm một chút, như vậy sẽ tiết kiệm được tiền vé xe khi quay về.
Hai người nói chuyện rôm rả một hồi, cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe "bin bin bin" vang lên, một chiếc xe máy kéo chạy tới, Diệp Hồng Hà nhanh chóng kéo Hoắc Sênh lên xe.
Bình thường khi lên huyện, họ sẽ ngồi xe bò kéo, sau đó chuyển sang xe ô tô, nhưng các thành viên trong đội hai lại muốn đến huyện mua thêm nông cụ nên đã báo cáo lên bí thư chi bộ công xã cho đăng ký ngồi xe máy kéo.
Trên xe máy kéo có khá nhiều người, hầu hết đều là thanh niên trí thức từ đội hai đến huyện mua nông cụ. Hoắc Sênh và Diệp Hồng Hà ngồi trên chiếc ghế trống ở hàng ghế sau. Diệp Hồng Hà là chị đại trong đội, cho nên cô ấy quen biết khá nhiều thanh niên trí thức trong đội hai, còn Hoắc Sênh là người vào sau lại không quen biết ai, thế là cô chỉ cười chào hỏi qua rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Diệp Hồng Hà.
"Này, thanh niên Hoắc." Một người từ phía xa đi tới ngồi ngay cạnh Hoắc Sênh, người đó nở nụ cười với cô: "Cô cũng đi huyện sao?" Người vừa mở miệng chính là Chu Bình, Chu Bình cũng là thanh niên trí thức trong đội hai. Hoắc Sênh đã đến đội hai vài lần, cho nên cũng quen biết khá rõ cái người tên Chu Bình này.
Chu Bình mang theo một túi vải lớn, trên tay cô ấy còn cầm một tờ giấy ghi rất nhiều thứ mà lẽ ra đồng đội cô ấy phải mang theo.
"Ừm, tôi muốn đi xem một chút, đội trưởng của các cô hôm nay không đi cùng sao?" Hoắc Sênh nhìn thấy phía sau có rất nhiều người ngồi, phía trước chỉ có Chu Bình và người tài xế, nhưng nhìn mãi lại không thấy người đội trưởng đã từng vớt cô từ dưới sông lên, cho nên cô liền hỏi Chu Bình.
"Hả? À, cô đang nói đến đội trưởng Triệu có phải không? Anh ấy có đi chứ, chắc lát nữa anh ấy sẽ tới thôi." Chuyện đi mua nông cụ này thông thường các đội trưởng sẽ đi theo để theo dõi kiểm kê. Chu Bình biết Hoắc Sênh muốn đích thân cảm ơn đội trưởng của họ, nhưng nói gì thì cũng là một sự trùng hợp quá mức phi lý, lần nào mà Hoắc Sênh đi là lần đó lại không thấy bóng dáng anh đâu.
Nếu hôm nay không thấy anh, Hoắc Sênh dự tính sẽ mua một miếng thịt lợn và nhờ Chu Bình đưa cho anh.
Sau đó, chiếc xe máy kéo đón thêm vài người nữa, khi hàng ghế sau gần như chật kín, lúc này Hoắc Sênh mới thấy một người đàn ông nhảy lên xe.
Mọi người trong xe niềm nở cất tiếng chào anh và gọi anh là đội trưởng Triệu.
Đây không phải là người đàn ông mà cô đã gặp qua ở chỗ thầy lang sao? Hoắc Sênh nhất thời sững sờ, không thể tin vào mắt mình, cô không thể ngờ anh chính là đội trưởng đội hai Triệu Vệ Đông?
Triệu Vệ Đông cũng nhìn thấy Hoắc Sênh, hai người cùng nhìn nhau, khi anh gật đầu với cô, cô mới chợt tỉnh táo lại, theo mấy thanh niên trí thức bên cạnh gọi anh một tiếng đội trưởng Triệu. Thật khó trách Hoắc Sênh lại ngạc nhiên đến vậy, bởi vì hầu hết các đội trưởng trong thôn đều cỡ tuổi nhau, đều ở độ tuổi 30 hoặc 40, độ tuổi được coi là trưởng thành và điềm tĩnh hơn để chấn chỉnh mọi người trong đội. Nhưng người đàn ông trước mặt này nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, trông vẫn còn non nớt và khá trẻ trung.
Mọi người đều đã tập hợp đông đủ, mấy chỗ phía sau gần như không còn ghế trống, Triệu Vệ Đông liếc nhìn một hồi, anh định đi lên phía trước để chen chung chỗ ngồi với tài xế Từ Lực Tranh, nhưng người phía trước dường như hiểu được ý đồ của anh liền nói to: "Chu Bình, em tới ngồi phía trước đi, Đông Tử, anh đừng qua đây, hai người chúng ta mà ngồi chen chúc nhau thì tôi không thể lái xe được đâu."
Chu Bình và Từ Lực Tranh đang hẹn hò với nhau, bây giờ Từ Lực Tranh lại nói mấy lời như vậy khiến Chu Bình cảm thấy xấu hổ không thôi, cả khuôn mặt đều ngượng chín cả.
"Tay của anh mềm hay chân của anh mềm vậy? Không lái được nữa thì cút ra chỗ khác đi, tôi thay người khác lái." Triệu Vệ Đông đi tới trước, vừa cười vừa chửi anh ấy, cố ý không để Chu Bình ra ngồi phía trước với anh ấy. Nhưng không biết hai người đó nói to nói nhỏ cái gì mà một lúc sau lại thấy Triệu Vệ Đông trở lại dãy ghế phía sau, còn Từ Lực Tranh ngồi phía trước lại gọi to tên của Chu Bình: "Chu Bình, em mau lên đây đi."
Trong tiếng cười chọc ghẹo của mọi người, Chu Bình đành xách túi vải chạy lên ngồi cùng với Từ Lực Tranh, ghế phía trước đủ rộng cho hai người ngồi chung với nhau. Lúc Chu Bình đến thôn Hà Câu, anh chàng Từ Lực Tranh này đã sớm nảy sinh tình cảm với cô ấy, không bao lâu sau hai người nhanh chóng trở thành một cặp yêu nhau, điều này khiến Từ Lực Tranh hạnh phúc không thôi.
Chàng trai trẻ Từ Lực Tranh là một người đàn ông chân lấm tay bùn, còn Chu Bình là một nữ thanh niên trí thức, cũng chính vì điều này khiến anh chàng luôn có cảm giác bản thân như nhặt được báu vật vậy.
Triệu Vệ Đông ngồi xuống vị trí Chu Bình vừa ngồi, ngay khi anh vừa ngồi xuống, đám người ngồi gần Hoắc Sênh liền nhanh chóng lùi về phía Diệp Hồng Hà, mà Diệp Hồng Hà cũng rất thông cảm cho Hoắc Sênh, cô ấy rất tự giác lui lại vài ghế để chừa không gian cho cô và Triệu Vệ Đông.
Xe máy kéo mắt đầu phát ra tiếng kêu "tu tu tu", mấy thanh niên trí thức ngồi ghế sau bắt đầu trò chuyện với nhau. Diệp Hồng Hà quen biết rất nhiều người, nói chuyện một hồi với mấy thanh niên trí thức trên xe, cô ấy liếc mắt nhìn thấy thân thể mảnh khảnh của Hoắc Sênh suýt chút nữa bị đội trưởng Triệu to lớn ngồi bên ép dẹp. Cô ấy rất muốn chừa thêm không gian cho Hoắc Sênh, nhưng thật sự không còn chỗ nữa rồi.
Sau khi Triệu Vệ Đông ngồi xuống, anh cũng không hề nhúc nhích, thậm chí còn ngồi vững vàng như núi Thái Sơn, và khi anh bắt đầu nói chuyện với người ngồi phía trên, chủ đề chính là đại đội muốn cung cấp bao nhiêu loại thực phẩm cho công xã.
Hoắc Sênh đang định nói lời cám ơn với anh, nhưng lúc này nụ cười trên khuôn mặt người đàn ông đã biến mất, vẻ mặt cứng ngắc trông khá dữ tợn khiến cô không dám mở miệng bắt chuyện.
Một lúc sau, Triệu Vệ Đông cuối cùng cũng chịu cử động, vai của hai người rất gần nhau, vải quần áo cọ vào nhau. Theo chuyển động này, đùi của Triệu Vệ Đông va vào đùi của Hoắc Sênh, Hoắc Sênh thấy thế bèn lặng lẽ di chuyển chân của mình.
Cứ qua lại như vậy, tới khi chiếc xe máy kéo đi trên con đường gập ghềnh đầy sỏi đá và ổ gà, cuối cùng Hoắc Sênh cảm thấy cả người mình sắp bị người ta đè chết tới nơi, cặp đùi săn chắc của Triệu Vệ Đông dán chặt vào đùi cô, cô cắn môi một hồi mới chịu mở miệng.
"Anh đang ép tôi đấy." Giọng nói vô cùng mềm mại, phải nói là mềm còn hơn cả bánh bao, hơn nữa còn nói bằng giọng rất nhỏ, nhưng không biết vì sao cái giọng nói vô cùng trong trẻo và mềm mại ấy lại bị tất cả mọi người trong xe nghe thấy. Giọng nói ồn ào của mọi người bỗng chốc dừng lại, thậm chí cả đám còn đồng loạt đưa mắt về phía Hoắc Sênh và vị đội trưởng Triệu ngồi bên. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cả người Triệu Vệ Đông rõ ràng cứng ngắc ngay lập tức, đùi của anh di chuyển nhanh như tên lửa, anh liếc mắt nhìn sang Hoắc Sênh, sau đó liền quay đầu sang người ngồi kế bên mình, dõng dạc nói: "Qua bên kia ngồi đi!"
Nhưng phía sau đã ngồi chật kín cả chỗ thế kia, dù có nhích đi được cũng chẳng nhích được bao nhiêu, thế là người ngồi cạnh Triệu Vệ Đông liền mếu máo lên tiếng: "Đội trưởng Triệu à, không nhích được nữa đâu, nhích thêm chút nữa là tôi lọt đất luôn đấy."
Triệu Vệ Đông quay đầu lại nhìn Hoắc Sênh, giọng nói rõ ràng không tốt, dường như rất không thích Hoắc Sênh làm phiền: "Còn chật sao?"
Hoắc Sênh nhanh chóng lắc đầu.
Bởi vì những gì Hoắc Sênh vừa nói khiến những người ngồi phía sau đều nhìn cô chằm chằm, bọn họ cảm thấy đội trưởng Triệu của họ thực sự quá mức cứng rắn, không ngờ anh lại có thể dùng giọng điệu hung dữ như vậy nói chuyện với một cô gái mềm yếu như búp bê.
Nhìn Hoắc Sênh đẹp như hoa như trăng, dáng vẻ vô cùng trong trắng, vừa nhìn là biết từ nhỏ đã được cưng chiều. Mọi người không khỏi nghĩ tới việc cô mới nhảy xuống sông không lâu trước đây, một cô gái thành thị thanh tú như vậy sao có thể chịu nổi cuộc sống khổ cực ở thôn Hạ Câu chứ!
Khi cô còn ở trong nhà nhiều bộ quần áo của Hoắc Sênh đều được đặt mua trước, một vài trong số đó còn là do cha Hoắc mang về khi ông đi công tác nước ngoài, so với những người khác thích theo đuổi thời trang, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi vải trơn và một chiếc váy màu xanh nhạt có in một số hoa văn nhỏ, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc vỏ, cả người đều toát lên vẻ lạnh lùng nhưng những lời cô vừa nói đều thật nhẹ nhàng.
Ngay cả những nữ thanh niên trí thức cũng cảm thấy rất ưng ý và vừa mắt, huống chi là mấy nam thanh niên trí thức, bọn họ chỉ dám liếc mắt nhìn sang một chút chứ cũng không dám nhìn quá lộ liễu.
Hoắc Sênh hơi ngồi dậy, tranh thủ chuyện vừa rồi liền lên tiếng trước: "Đội trưởng Triệu, cảm ơn vì chuyện lần trước."
Triệu Vệ Đông nhẹ nhàng nói: "Hôm đó tôi chỉ tình cờ đi ngang qua cổng thôn, tính ra cũng chỉ tiện tay vớt cô lên thôi." Nói xong, anh tiếp tục nói lảng sang chuyện khác với mấy người ngồi bên cạnh.
Dường như Hoắc Sênh cũng không để bụng lắm, vốn còn muốn nói thêm mấy câu cảm ơn, nhưng mới nãy nói rồi nên cô cũng không nói thêm nữa.
Khi máy kéo đến huyện, những người từ đội thứ hai phải đến chỗ công xã trước, còn những người quá giang xe sau khi đi xuống liền đến những nơi mình cần. Hoắc Sênh và Diệp Hồng Hà là những người cuối cùng xuống xe, hai người hỏi Từ Lực Tranh máy kéo sẽ dừng ở đâu và khi nào sẽ rời đi.
Từ Lực Tranh nói với họ rằng xe máy kéo không thể tùy ý rời đi, chỉ có thể dừng lại ở chỗ này, còn bảo họ nhớ để ý thời gian, đừng về quá muộn, bởi vì anh ấy không thể đợi bất cứ ai được.
Có rất nhiều người trong huyện, khi Hoắc Sênh và Diệp Hồng Hà đến lối vào của hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, phía bên ngoài đã xếp thành hàng dài, chỉ nhìn thấy đuôi mà chẳng thấy đầu đâu.
"Đến muộn mất tiêu rồi." Diệp Hồng Hà kiễng chân lên nhìn xung quanh, đông người khủng khiếp, phỏng chừng phải đứng chờ mất một hai tiếng mới đến được lượt bọn họ, mà cho tới khi đến lượt cũng không biết còn lại bao nhiêu, không biết còn sót lại đồ tốt không nữa. Hôm nay Hoắc Sênh mang theo rất nhiều tem thực phẩm và tem thịt, cô muốn mua một vài thứ ngon để dành: "Lần sau còn đi nữa, tốt hơn là nên đi xe bò chuyển sang ô tô. Nếu đến sớm hơn chút nữa, chúng ta không cần phải xếp hàng dài chờ đợi mà còn đỡ được tiền vé xe."
Mặt trời đã lên nhưng nắng vẫn còn hơi độc, trước cổng hợp tác xã cung ứng và tiếp thị có treo khẩu hiệu “Phát triển kinh tế, đảm bảo nguồn cung”, nhưng cái đám đông khổng lồ này gần như nhấn chìm mất cái khẩu hiệu luôn rồi!
Sau khi đứng đó một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt Hoắc Sênh và những người khác, hợp tác xã cung ứng và tiếp thị vô cùng sạch sẽ, nền gạch xanh kèm hoa văn vô cùng sặc sỡ bắt mắt, hèn gì mà ồn ào náo nhiệt như vậy.
Hoắc Sênh lấy phiếu thịt ra, hét với người ở cửa sổ bên trong: "Đồng chí à, cắt cho tôi một— à không hai cân thịt lợn nhé."
Người bán hàng cột hai miếng thịt nạc vào một cái cân dài một cách gọn gàng rồi đưa cho Hoắc Sênh.
"Này, khoan đã, Hoắc Sênh, đây là thịt nạc, không có chút mỡ nào cả."
Thịt mỡ ngon hơn thịt nạc, thường thì rất ít người mua thịt nạc.
Diệp Hồng Hà vội vàng nhắc nhở Hoắc Sênh nhìn cho rõ, hai miếng thịt đó trong khá mỏng manh.
"Không có thịt mỡ, bây giờ chỉ còn hai miếng thịt nạc thôi, thế này còn đòi hỏi gì nữa." Thái độ của nhân viên bán hàng không tốt, anh ta đưa tay quay chiếc bàn tính trên thớt.
Trên thớt bày mấy cái bàn tính sổ sách, phần thịt còn lại không nhiều, chủ yếu là thịt nạc và một ít nội tạng lợn.
Thế nhưng, ở góc thớt có một miếng thịt nhiều mỡ và thịt nạc, người bán hàng trố mắt nói bâng quơ, còn cố tình nói láo rằng phần thịt này được người thân đặt mua hoặc để dành cho mình. Hoắc Sênh đếm phiếu thịt đưa cho nhân viên bán hàng: "Tôi sẽ lấy phần thịt nạc."
Diệp Hồng Hà nghĩ cái nhà ăn này dành cho thanh niên trí thức mà ngay cả dầu ăn cũng chẳng có, lần nào đi tới đây cũng chỉ còn nhiêu đó, Hoắc Sênh là người thành phố, cô chỉ muốn ăn thịt cho thỏa cơn thèm nên mới mua thôi, không được phần thịt mỡ cũng không sao.
Nhìn vào những gì còn sót lại trong hộp, Diệp Hồng Hà lấy một số khúc xương lớn và nội tạng lợn còn sót lại.
Hai người bưng thịt ra ngoài, đến tạp hóa mua thêm vài thứ khác, Hoắc Sênh mua hai túi bột mì giàu mạnh* và một số gia vị tạo mùi, tiêu tốn hết khoảng 20 cân phiếu thực phẩm. Diệp Hồng Hà nói cô không nên tính toán như vậy, mấy thứ bột này đều là dạng hạt mịn, mọi người ở đây đều chỉ mua một túi bột giàu mạnh và một chút bột tạo khối để trộn vào sử dụng, nhưng điều đó sẽ không làm thay đổi quá nhiều hương vị của món ăn.
*Bột mì giàu mạnh (富强粉) dùng để chỉ một loại bột có hàm lượng gluten cao, tương đối mịn, hàm lượng gluten cao, ít tạp chất, trắng hơn và tương tự như bột tinh chế. Trước năm 1949, bột mì Trung Quốc được chia thành bột mì số 1, 2, 3 và 4, phần lớn là bột mì số 2, được bán khắp cả nước với nhiều nhãn hiệu khác nhau.
Hoắc Sênh nghĩ lần sau cô cũng sẽ thử một chút, dù sao bây giờ cô không có nguồn thu nhập chính, phải dựa vào việc kiếm công điểm để nuôi sống bản thân, mặc dù cô có rất nhiều phiếu thực phẩm và tiền mặt, chẳng qua ngồi không núi vàng ăn cũng hết, không thể cứ ngồi không mãi mà không làm gì, nhưng chuyện này còn chưa là gì, quan trọng nhất chính là công điểm kiếm được bao nhiêu còn chưa biết nữa.
Trên đường đi, Hoắc Sênh nhìn thấy quả mơ vàng cam trong rất ngon nên mua về một ít, người trong huyện bán trái này rất nhiều, Hoắc Sênh mua cả rổ mơ xong liền quay lại, nhưng Diệp Hồng Hà đi theo cô từ nãy giờ lại biến đi đâu mất.
Trong đám đông ồn ào náo nhiệt, Hoắc Sênh tìm nửa ngày trời mà không thấy bóng dáng của cô ấy đâu, cô không quen đường đi trong huyện. Theo như trong nguyên tác, Hoắc Sênh đã đến chỗ này mấy lần, nhưng sau khi chui vào trong cuốn sách này, cô lại thành người mới đến lần đầu. Không biết từ lúc nào Hoắc Sênh đã đi đến một con đường khá vắng vẻ. Nhưng hai bên đường vẫn bày bán đồ, tìm không thấy Diệp Hồng Hà, trong tay lại đang xách túi bột mì giàu mạnh khá nặng, Hoắc Sênh định đến chỗ xe máy kéo đợi cô ấy quay lại, nhưng khóe mắt chợt nhìn thấy một bóng người đứng ngay chỗ khóc khuất, đó không phải là Triệu Vệ Đông sao? Anh ấy ở chỗ này làm gì?