Cảnh tượng phát sinh lúc này chính là một bước ngoặt quan trọng trong nguyên tác, nam chính nữ chính và nữ phụ ba mặt một lời với nhau.

Lưu Thừa là nam nhân vật phụ bị ám ảnh bởi Hoắc Sênh đương nhiên biết cô đang nghĩ gì. Hơn nữa, tất cả những bức thư mà Hoắc Sênh viết cho Đàm Hạc Thanh đều do chính anh ta đưa cho, tuy nhiên Đàm Hạc Thanh đã vứt bỏ tất cả những bức thư đó mà không mở ra xem.

"Tôi rất khỏe, còn anh thì sao?"

Những lời Hoắc Sênh đáp lại khiến Lưu Thừa vô cùng ngạc nhiên, trước đây Hoắc Sênh rất coi thường anh ta. Anh ta là người không cha không mẹ, được nhà họ Đàm nhận nuôi, anh ta không có được dung mạo tuấn tú, không có gia thế hiển hách hay địa vị cao cả gì. Bình thường Hoắc Sênh không hay nói chuyện với anh ta, nhưng cho dù là vậy, Lưu Thừa vẫn luôn một lòng mê đắm Hoắc Sênh.

Anh ta dừng lại một chút, cảm thấy bối rối lấy tay xoa phía sau đầu: "Tôi...tôi vẫn khỏe." Lưu Thừa không ngờ Hoắc Sênh sẽ nói chuyện với anh ta, bình thường anh ta cũng không hay nói nhiều, cho nên hai người nhanh chóng rơi vào trầm mặc, nhưng Hoắc Sênh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Lưu Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đặc biệt là cánh tay đang bị thương của mình.

Vẻ bề ngoài của Lưu Thừa không đẹp trai bằng Đàm Hạc Thanh, dáng vẻ của anh cũng chỉ được coi là tạm ổn. Đây là người duy nhất trong nguyên tác vẫn hết lòng đối xử tốt với nữ phụ Hoắc Sênh khi cô bị mọi người coi thường. Trong những tình tiết tiếp theo, cô hoàn toàn lợi dụng tình cảm của Lưu Thừa, và buộc mọi người làm nhiều điều tồi tệ với nữ chính.

"Em cầm lấy những thứ này đi, tôi cũng không còn cái gì khác." Lưu Thừa lấy từ trong túi ra một xấp đồ và đưa cho Hoắc Sênh: "Nơi thung lũng xa xôi này sẽ luôn có cái gì đó hữu ích." Bọn họ đi ô tô đến đây, sau đó đi bằng xe bò, đường đi đầy ổ gà, vừa nhìn đã biết môi trường ở đây không tốt chút nào. Còn Hoắc Sênh là thanh niên có học ở đây, anh ta có thể tưởng tượng ra sự cực khổ vất vả mà cô đang phải chịu đựng, anh ta đã chuẩn bị những thứ này cho Hoắc Sênh từ sáng sớm, mang theo suốt cả chặng đường chỉ mong đưa được những thứ này cho cô.

Lưu Thừa đưa cho cô một chồng nhỏ, chỉ dày bằng nửa ngón tay, bên trong có rất nhiều tiền, Hoắc Sênh không dám tin vào mắt mình, anh ta thế mà lại đưa toàn bộ tài sản của mình cho cô.

"Mấy thứ này, tôi không thể lấy mấy thứ này được." Hoắc Sênh lùi lại một bước, cô cố ý cách xa anh, giơ ra gói đồ mà Hoắc San đã đưa cho cô trước đó: "Hoắc San đã đưa cho tôi một ít đồ, những thứ này đều là của anh, anh không cần đưa cho tôi, tôi cũng không cần những thứ này đâu, sẽ ảnh hưởng không tốt."

Kết quả là Lưu Thừa nhìn Hoắc Sênh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, điều này khiến Hoắc Sênh vô cùng xấu hổ.

Nhưng dưới sự chống cự của cô, cuối cùng Lưu Thừa đành phải lấy lại số tiền mà mình đã mang theo, anh do dự nói: "Em...Đàm Hạc Thanh đã ở chung với em gái của cô." Giọng nói của anh rất thấp, dường như rất sợ Hoắc Sênh sẽ sụp đổ, nhưng anh ta nhất định phải làm vậy, anh ta muốn cô chết tâm, nhưng tất cả cũng vì muốn tốt cho cô.

"Tôi biết rồi."

Lưu Thừa nghĩ rằng mình thật ngốc, bây giờ Hoắc Sênh có lẽ đang rất đau khổ, nhưng anh ta không biết làm thế nào để an ủi người khác, vì vậy anh ta chỉ có thể đưa ra một lời đảm bảo: "Em hãy kiên nhẫn, đợi khi nào chúng tôi ổn định mọi thứ suôn sẻ ở thành phố B, tôi nhất định sẽ tìm cách đưa em trở lại thành phố."

Cái gọi là suy nghĩ của anh ta nhất định cũng phải thông qua mối quan hệ của Đàm Hạc Thanh, Hoắc Sênh nhìn anh ta có chút đáng thương, nhưng trong chuyện tình cảm không thể so sánh công bằng, nhân vật bi thảm này theo như trong nguyên tác cả đời chưa bao giờ nhận được tình yêu từ Hoắc Sênh, tình yêu của anh ta chỉ là thứ tình yêu mù quáng trao đi nhưng lại không có kết quả.

“Không cần đâu, Lưu Thừa, tôi ở chỗ này vẫn rất tốt, anh...” Cô nhìn thẳng vào mắt Lưu Thừa, chân thành nói: “Tôi không thích anh, cũng không thích hợp với anh đâu.”

Lưu Thừa không ngờ rằng những cảm xúc mà anh luôn kìm nén trong lòng sẽ bị phát hiện. Anh vô xùng đau khổ, trong lòng cảm thấy Hoắc Sênh đang nói dối, dù sao Hoắc Sênh cũng bởi vì hạn ngạch trở về thành phố mà xém chút nữa mất mạng: "Tôi biết, tôi chưa xứng với em, nhưng em cứ yên tâm, khi nào về tới thành phố, tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đưa em rời khỏi đây."

"Lưu Thừa, tôi trở về thành phố không phải là điều tốt cho tất cả mọi người."

Lúc này Đàm Hạc Thanh và Hoắc San đi tới, sắc mặt Hoắc San vô cùng tái nhợt, bộ dạng trông như người hồn xiêu phách lạc, giọng cô ta vô cùng nặng nề: "Chị...em...em đã ở chung với Đàm Hạc Thanh, thật xin lỗi."

Hoắc San biết diễn biến tiếp theo của cốt truyện, Hoắc San bị Đàm Hạc Thanh ép buộc, bây giờ sự an toàn của cha Hoắc và mẹ Hoắc, cùng mọi thứ khác đều phụ thuộc vào Đàm Hạc Thanh.

Chẳng qua dưa hái còn non thì không bao giờ ngọt được.

"Em không cần phải lo lắng cho chị đến vậy, chị đã chia tay với anh ấy rồi. Hoắc San, Đàm Hạc Thanh là một người đàn ông tốt, hai người có thể ở chung được với nhau là tốt rồi." Hoắc Sênh nắm lấy gói đồ trong tay: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, mọi người mau đi nhanh lên, chị sẽ giữ lại những gì em cho chị, đến thành phố B cố gắng sống thật tốt nhé."

Cha Hoắc và mẹ Hoắc xuất hiện chỉ còn là vấn đề thời gian, đến lúc đó hai người già sẽ bình an vô sự, dù sao họ cũng là cha vợ và mẹ vợ của nam chính Đàm Hạc Thanh.

Sau đó, Đàm Hạc Thanh nhờ Lưu Thừa đưa Hoắc San đến chiếc xe bò đã đợi họ cả buổi sáng.

"Hoắc Sênh, hôm nay anh muốn nói thẳng với em, anh sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu San, em không cần phải lo lắng cho cha mẹ của mình, anh sẽ cố gắng hết sức để họ có được cuộc sống tốt hơn." Rất hiếm khi anh ta nhìn thấy Hoắc Sênh nghiêm túc nói chuyện với mình, anh ta đã ở bên Hoắc Sênh một thời gian, lúc đầu anh ta chỉ cảm thấy cô dịu dàng như nước và rất xinh đẹp. Nhưng tính khí của Hoắc Sênh quá nhỏ nhen và ích kỷ, có sắc đẹp nhưng lại không có tâm hồn, người phụ nữ có thể ở bên Đàm Hạc Thanh anh không thể là người như vậy.

Cho đến khi anh gặp được Hoắc San, cô gái si tình và tinh tế này rất đáng yêu, anh ta sẵn sàng trao cho cô ta tất cả mọi thứ của anh ta và mong muốn bảo vệ cô ta thật tốt.

Đàm Hạc Thanh đã dành cho Hoắc San tất cả sự dịu dàng của mình.

“Cảm ơn.” Hoắc Sênh cười vẫy tay với Hoắc San đang ngồi trên xe bò, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi. Cô biết mình đã mất cơ hội quay lại thành phố, trong nguyên tác, Hoắc Sênh đã phát hiện ra mối tình giữa Hoắc San và Đàm Hạc Thanh. Rất hiếm khi cô nói chuyện nhẹ nhàng như vậy với em gái mình, cho nên cô khăng khăng yêu cầu Hoắc San cầu xin Đàm Hạc Thanh đưa cô rời khỏi thôn Hà Câu và theo họ đến thành phố B.

Đến thành phố B, nữ phụ ác độc thích làm Bạch Liên Hoa Hoắc Sênh sẽ tìm mọi cách để chia rẽ Hoắc San và Đàm Hạc Thanh, khiến mọi thứ rời vào hỗn loạn. Thậm chí cô còn dùng thuốc mê đánh lén Đàm Hạc Thanh và leo lên giường của anh ta, nhưng cuối cùng cô lại bị đuổi ra khỏi nhà, chính vì điều này đã đưa đẩy Đàm Hạc Thanh và Hoắc San đến bên nhau.

Vào thời điểm đó, cô vẫn coi cốt truyện này như một cuốn tiểu thuyết.

Hiện tại cô chui vào trong cuốn sách và hóa thân thành Hoắc Sênh, bị kẹt bên trong cuốn sách, chỉ nghĩ đến thôi cô đã cảm thấy đau cả đầu, chỉ mong sao không phải đi đến thành phố B hỗn loạn kia, tránh xa nam chính nữ chính, nếu không ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ.

Hoắc Sênh bỗng dưng ăn ngay nói thẳng là chuyện không có trong ấn tượng của Đàm Hạc Thanh, trong ấn tượng của anh ta, Hoắc Sênh là một người đạo đức giả và hời hợt, rất biết dùng nước mắt để lấy lòng người khác, điều này hoàn toàn khác với Tiểu San của anh ta.

Bây giờ, cô đã biết tiến biết lùi, cũng thức thời hơn so với trước kia, Đàm Hạc Thanh đứng chôn chân tại chỗ, nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô cho đến khi khuất dạng mới lên xe bò rời khỏi nơi xa xôi hẻo lánh này.

Khi Hoắc Sênh trở lại ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, hầu hết mọi người trong ký túc xá đều đã nằm trên giường nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ngáy nhỏ và tiếng nghiến răng. Hoắc Sênh cố ý bước chân nhẹ nhàng, trong ký túc xá chỉ có thanh niên có học thức Diệp Hồng Hà đang ngồi bên giường, nương theo ánh sáng rọi từ bên ngoài cửa sổ, cô ấy đang vá lại quần áo bị rách để còn mặc đi làm, thấy Hoắc Sênh quay lại, cô ấy cố tình nói thật nhỏ: "Trở về rồi sao, tớ chờ cậu nãy giờ đấy, hai ngày nữa người của đội thứ hai sẽ đi huyện mua nông cụ, chúng ta sẽ cùng đi." Công việc đồng áng trong đội sắp hết, đội trưởng Tôn Kính Văn cho họ nghỉ vài ngày, tình cờ cùng Hoắc Sênh đi chợ thị trấn huyện mua ít đồ.

Hoắc Sênh giấu gói đồ của Hoắc San xuống dưới gầm giường, bên trong chứa đầy tem phiếu, số lượng rất lớn, đồ cô đặt cũng rất cẩn thận, nghe được lời nói của Diệp Hồng Hà, cô liền tới nói: "Hai đội sao?"

"Ừm, bọn họ đi cũng không ít đâu, đi theo bọn họ đi, như vậy chúng ta sẽ có bạn đồng hành, hơn nữa đội trưởng đội thứ hai là người đã cứu mạng cậu, vừa hay lần này cậu cũng nên đi cảm ơn người ta một tiếng đi."

Hoắc Sênh được vớt lên từ dưới sông, chỉ biết người cứu cô là đội trưởng đội sản xuất thứ hai, nhưng cô chưa từng gặp qua người đó. Cô đã từng đến đội hai để xem, nhưng lúc đó cô lại đi nhầm thời điểm nên không gặp được ai, bây giờ, sau khi nghe được những gì Diệp Hồng Hà nói, cô nghĩ đến việc có lẽ nên mang vài tem phiếu và vài đồng tiền theo mua thứ gì đó để bày tỏ lòng biết ơn.

"Được rồi, cậu đi nghỉ ngơi đi." Diệp Hồng Hà tiếp tục sửa chữa quần áo, hôm nay đi làm đồng không để ý, cổ tay áo bị cành cây cào xước. Bộ váy này cô ấy đã mấy lần không mặc, bây giờ ngồi vá lại vết rách vừa đau lòng vừa rất cẩn thận, nhưng nói đi nói lại quần áo rách vẫn sẽ để lại vết khâu, cô ấy thầm thở dài đầy tiếc nuối.

"Nếu cậu vá theo đường này thì đường khâu sẽ đẹp hơn đó." Hoắc Sênh chỉ vào cổ tay áo cho Diệp Hồng Hà xem, nhưng tới cuối cùng Hoắc Sênh lại trực tiếp khâu luôn vài mũi trên phần áo bị rách của cô ấy.

Diệp Hồng Hà cho rằng cô đến từ thành phố, mấy cái chuyện khâu vá này đương nhiên cô không thể nào thông thạo bằng cô ấy được, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy Hoắc Sênh khâu áo khéo tay như vậy, miệng vết rách từ từ đóng lại và khít chặt, các mũi khâu cũng vô cùng gọn gàng và chỉnh tề, không để ý kỹ thì không thể nào nhìn ra được đường khâu ở đâu cả.

"Cậu mà cũng biết làm mấy công việc may vá này nữa sao, cậu xem tớ làm may vá nhiều năm như vậy mà còn không làm đẹp bằng cậu nữa." Diệp Hồng Hà vuốt ve đường viền ở cổ tay áo, cô ấy vui vẻ nói, bây giờ quần áo của cô ấy dường như không hề có một vết rách nào. ( truyện trên app T𝕪T )

Hoắc Sênh cũng mỉm cười, đem kim chỉ trả lại cho cô ấy: "Mình cũng chỉ biết chút ít thêu thùa mà thôi, khâu áo nói chung cũng tạm được."

"Nghe nói hôm nay có mấy người tới cổng thôn, sau khi làm mấy trò lưu manh một hồi liền rời đi. Nhưng mà hình như không phải người trong thôn, trông có vẻ là người từ bên ngoài tới, các đội trưởng cũng không quan tâm, nhưng nếu để tớ nói, cho dù anh ta có phải là người ngoài hay không, lưu manh côn đồ là phải bị bắt đến trại cải tạo ngay lập tức." Diệp Hồng Hà phẫn nộ nói, cẩn thận cất kim chỉ vào hộp may vá, cô ấy là một trong những nhóm thanh niên trí thức đầu tiên đến thôn Hà Câu, cô ấy là người duy nhất trong ký túc xá thanh niên trí thức có hộp may vá. Cô ấy cũng rất coi trọng vật dụng của mọi người, bình thường cô ấy hay mượn mọi người và sẽ trả lại sau khi dùng xong.

Hoắc Sênh mơ hồ trả lời, nhưng không có đáp lại lời nói của Diệp Hồng Hà.

Lúc này Đàm Hạc Thanh đang ngồi trong xe, anh ta lấy áo khoác che lại tấm thân nhỏ nhắn của Hoắc San, di chuyển thân thể của cô ta để cô ta có thể ngủ thoải mái hơn. Cái cô gái nhỏ này ban ngày đã chảy nhiều nước mắt như vậy, bây giờ đôi mắt hơi sưng, Đàm Hạc Thanh nhìn cô ta hồi lâu mới chậm rãi mở miệng nói.

“Lưu Thừa, cậu dùng danh nghĩa của cha tớ đi chào hỏi bí thư chi bộ xã thôn Hợp Câu đi.” Lưu Thừa ngồi ở ghế sau, khi nghe nói là về thôn Hà Câu, anh ta theo bản năng ngồi thẳng lưng, khuôn mặt cũng không có biểu cảm gì, hỏi: "Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Yêu cầu đối với thanh niên trí thức trở lại thành phố chính là phải có lòng cầu thị. Ngẫm nghĩ kỹ thì những người đã đạt đến hạn ngạch như Hoắc Sênh có lẽ sẽ không thể đáp ứng yêu cầu trở lại thành phố, họ sẽ không có thể đóng góp được gì cho đất nước, cho nên hãy tìm cách hủy bỏ đi."

Lưu Thừa trầm mặc một lát: "... Còn Bộ trưởng Đàm thì sao?"

"Về phía cha của tớ, tôi sẽ cố gắng nói chuyện với ông ấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play