“Trong nhà còn có phòng khác, tôi sẽ ngủ dưới sàn, nếu không tôi có thể ở đâu được? Tôi không thể ở cùng phòng với hai người bọn họ”. Triệu Vệ Đông nói rồi đem ấm ấm nước và cất nó đi. Kết quả vừa vào đến phóng nhìn người đang ngủ dưới đất ngây ngẩn cả người. Đúng rồi, nhân lúc trong phòng có người bị thương liền chiếm một cái giường những người còn lại chỉ có thể cùng nhau ngủ dưới sàn còn anh một mình một giường. Nếu hai người ngủ cùng nhau, nửa đêm sợ sẽ động vào vết thương.
“Đông Tử, chúng tôi ở đây, cậu có việc gì vậy?”. Trải đệm dưới đất thật ra cũng chỉ là tấm chăn mỏng lót bên dưới bởi vì không thừa mền chăn nên phải dùng quần áo chắp vá vào. Nhưng bây giờ chăn không đủ vậy Đông Tử phải làm sao? Anh xe dịch chỗ của mình ra một chút: “Nếu cậu không chê, cậu lại đây nằm với tôi, hai người đàn ông chen chúc một chút”.
“Không cần đâu, ngày mai các cậu còn phải ngồi xe lửa, nghỉ ngơi sớm đi khộng cần lo cho tôi”. Triệu Vệ Đông dặn họ nơi đặt ấm nước và cốc, bảo họ buổi tối tự mình uống nước sau đó yên lặng ra ngoài khép cửa phòng lại.
Hoắc Sênh vừa mới đứng ở bên ngoài không lâu, nhìn thấy người đi ra cô nhẹ giọng nói: “Ừm, anh, anh ngủ ở đâu?” Tứ hợp viện là nhà mới mua cũng chỉ có cô và Triệu Vệ Đông ở. Hoắc Sênh biết bây giờ trong nhà không còn thừa chăn, nếu người ngủ dưới sàn không có chăn thì sao chịu được. Trước đây hai người vẫn luôn sống trong vườn trái cây cũng không thường xuyên sống ở tứ hợp viện vậy nên bây giờ không có đủ đệm nằm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT