"Sớm muộn gì cũng tới thôi, a, thật sự là đến rồi này." Một người đàn ông cao lớn đứng ở trước cửa, trên cánh tay màu lúa mì đang cầm một cây sào dài. Trên người anh mặc một mảnh vải thô có vài mảnh vá, một bên ống quần xắn lên một nửa, lộ ra cơ bắp săn chắc, anh tươi cười bước vào, vươn tay kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, còn tiện tay bế cậu con trai của thầy lang ôm vào lòng: “Tiểu Trụ Tử, muốn ăn cái gì nào?” Nhìn thấy Tiểu Trụ Tử cầm trong tay cái gì đó, anh bèn cố tình giật lấy để trêu ghẹo thằng nhỏ.
Tiểu Trụ Tử dường như rất thích anh, nó bèn giơ cái bàn tay ngắn ngủn của mình ra, hét vào mặt anh trai Đông Tử đang cầm chặt viên kẹo trong tay, hai người vừa cười vừa nghịch ngợm với nhau.
“Anh đã ăn gì chưa?” Vị thầy lang hỏi anh: “Tôi kêu thím của anh lấy cho anh một bát cơm nhé.” Nói xong liền hướng về phía phòng bên gọi vọng vào.
"Tôi đã ăn rồi." Người đàn ông vươn tay muốn nâng Tiểu Trụ Tử lên cao, lại hướng ánh mắt nhìn về phía Hoắc Sênh, nụ cười trên gương mặt liền nhanh chóng dập tắt, nhưng anh cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi lại đảo mắt chuyển sang hướng khác.
Hoắc Sênh cảm thấy khó hiểu, cô chắc chắn không quen biết gì với vị khách của thầy lang này, hơn nữa cô cũng không có ý định ở lại chỗ này quá lâu, giày cũng đã trả lại, thế là cô nói lại với thầy lang kia một tiếng rồi nhanh chóng rời đi ngay.
“Lát nữa nhớ thay thuốc nhé, đừng để tay của mình bị ướt.” Vị lang y kêu to yêu cầu Hoắc Sênh nhớ chú ý lời mình đã dặn.
Hoắc Sênh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cô cảm ơn rồi rời đi.
"Cái con bé này trông thật bận rộn, lúc nào cũng một lòng muốn quay lại thành phố, khao khát đến mức đến cái mạng cũng chẳng cần. May mà có anh lôi nó lên, nếu không một thanh niên trí thức cũng là một sinh viên đại học sẽ chết thảm, Tôn Kính Văn chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên đâu." Vị lang y húp một ngụm canh, hiện tại cái chuyện này đã gây xôn xao không nhỏ, ảnh hưởng đến xung quanh cũng không tốt, người trong thôn toàn nói lời ra tiếng vào, người này truyền tai người kia, thế là tin đồn nhanh chóng lan đi khắp nơi.
Tiểu Trúc Tử ngồi trong lòng người đàn ông cẩn thận xé bỏ lớp vỏ kẹo, nhét viên kẹo vào trong miệng, thằng bé không hiểu cha mình đang nói cái gì, chỉ cảm thấy viên kẹo trong miệng rất ngọt ngào, ăn ngon đến mức thằng bé liền ngậm miệng lại, dường như cậu nhóc không muốn để lộ vị ngọt trong miệng cho người khác biết.
"Ăn không được cũng là chuyện khiến bí thư chi xã đau đầu đấy." Người đàn ông kéo Tiểu Trụ Tử xuống, để thằng bé ngồi lên chiếc ghế đẩu, sau đó thản nhiên rút điếu thuốc trong túi ra, hút một hơi rồi đưa cho vị lang y: "Làm hay không làm, chỉ có trong lòng Tôn Kính Văn là hiểu rõ nhất."
"Tên nhóc thối, lấy ở đâu ra đấy?" Người trong thôn muốn hút thuốc đều phải tự trồng thuốc lá, vừa tiện lợi, vừa tiết kiệm, loại thuốc lá thu hoạch với tai lúa mì vẽ trên hộp thuốc lá là loại khá hiếm. Anh ta đưa tay nhận lấy, nhắm mắt đưa lên mũi ngửi, mùi này hơi khác với mùi thuốc lá khô. Anh ta hiếm khi nhét nó ra sau tai, thường hay đợi đến dịp lễ hội mới đem ra hút.
Người đàn ông mỉm cười, cũng không trả lời câu hỏi của anh ta, anh đốt điếu thuốc lá trên ngón tay bằng một que diêm, động tác của anh rất điêu luyện, trong miệng phả ra những làn khói xám, cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể anh: "Không cần phải quan tâm nó ở đâu ra."
"Mà này, sao vừa rồi anh không chào Hoắc Sênh một tiếng? Tôi thấy bộ dáng của cô gái đó hình như không biết là do anh đã cứu cô ấy đâu." Vị lang y đột nhiên nhớ tới vừa rồi hai người còn không liếc nhìn nhau nữa. Người phụ nữ này được Đông Tử cứu lấy, mặc dù tay của Hoắc Sênh bị gãy nhưng dù thế nào cô cũng nên cảm ơn anh một tiếng mới phải.
"Chào hỏi như thế nào đây? Tôi cũng đâu có quen biết gì cô ấy chứ. Tôi chán ghét nhất là mấy thanh niên trí thức thích ỏng ẽo nũng nịu trong thành phố. Đặc biệt là mấy cô nữ thanh niên trí thức, hôm đó tôi chỉ tiện tay cứu giúp thôi, cô ấy nhảy xuống sông khiến tôi phải vất vả lắm mới lôi lên được đấy."
Người đàn ông lắc lắc tàn thuốc trong tay, vốn dĩ anh không muốn dây dưa chút nào với cái cô thanh niên trí thức này.
Thức ăn trong nhà của mấy thanh niên tri thức vốn ăn không ngon, hơn nữa lại rất ít khi cho dầu ăn, Hoắc Sênh nghỉ ngơi mấy ngày, phát hiện cơ thể của mình có hơi hạ đường huyết, may mà cô có thủ sẵn một lọ mật ong, có thể khuấy vào trong nước uống đỡ, tạm thời có thể chống đỡ cho qua cơn. Những thứ cô có trong tay đa phần đều là nhu yếu phẩm hàng ngày, nhưng cô vẫn phải tranh thủ thời gian đi chợ từ xã để mua thêm một ít đồ thủ sẵn cho mình. ( truyện trên app T𝕪T )
Thanh niên có học thức lớn hơn Diệp Hồng Hà cũng định đi cùng cô, nhưng gần đây đội có quá nhiều công việc đồng áng nên phải mất một thời gian mới có thể đi được, thế là Hoắc Sênh quyết định khi nào có thời gian sẽ đi cùng cô ấy.
"Được, vậy chúng ta cùng nhau đi." Diệp Hồng Hà thấy được Hoắc Sênh đã nói nhiều hơn trước, mặc dù tính tình vẫn hay ít nói, nhưng đã hòa thuận hơn với mọi người xung quanh, cô ấy nhìn vào tay Hoắc Sênh, nói: "Cái tay này của cậu không tiện, cậu muốn mua cái gì, tớ giúp cậu xách cho."
"Không sao, mấy ngày nữa là có thể tháo băng rồi." Cũng không biết có phải là do ăn uống không đúng bữa hay không mà vết thương trên tay của Hoắc Sênh hồi phục chậm hơn so với dự kiến. Nhưng mấy ngày trước cô đi đến chỗ thầy lang để thăm khám, anh ta đã nói khoảng chừng vài ngày là đã có thể tháo bột ra rồi.
Khi cổ tay của Hoắc Sênh có thể được nới lỏng chút ít thì kết quả hạn ngạch quay lại thành phố cuối cùng cũng ra rồi, Hoắc Sênh nhìn Lý Trường Mỹ đang cười đến tít cả lông mày, khỏi phải nói cũng biết đáp án, bất kể quá trình như thế nào, kết quả đều giống như những gì được viết trong sách.
Hạn ngạch này thuộc về Lý Trường Mỹ, còn cô thì vẫn bị kẹt ở chỗ này.
Sau đó đích thân bí thư xã đã đến tìm Hoắc Sênh để làm công tác tư tưởng, Hoắc Sênh không cần nghĩ cũng biết ông ta định nói gì, chẳng qua hạn ngạch đã nộp lên trên rồi, ông ta đã điều tra qua, chuyện giữa Lý Trường Mỹ và Tôn Kính Văn chỉ là hiểu lầm, ngụ ý chuyện này cứ để như vậy cho qua như vậy đi, vừa phê bình vừa trấn an, làm như vậy cũng coi như đẹp lòng đôi bên.
Tôn Kính Văn dường như có quan hệ họ hàng xa gần nào đó với vị bí thư xã kia, bất kể chuyện này xảy ra như thế nào, Hoắc Sênh cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Rốt cuộc, suất trở lại thành phố của Tôn Kính Văn ngay từ đầu đã được trao cho người có động lực làm việc cao - Lý Trường Mỹ, chứ không phải trao cho Hoắc Sênh.
Bí thư xã nói hồi lâu, thấy Hoắc Sênh không trả lời, ông ta dừng lại, hớp một ngụm nước bốc khói trong bình, cô gái ở thành phố này có làn da trắng nõn thanh tú, thậm chí còn trắng hơn cả củ hành lá, thoạt nhìn có vẻ dịu dàng thanh tú, ở cái thôn Hà Câu này có rất nhiều thanh niên có học, nhưng không một ai xinh đẹp bằng cô. Ông ta im lặng một lúc, sau đó liền chuyển chủ đề: “Tôi nghe nói cha của cô — À không đúng, tôi đã đọc báo rồi, cô đã cắt đứt quan hệ với gia đình, hoàn cảnh gia đình sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ thành tích nào của cô, cô hãy nghiêm khắc với yêu cầu của bản thân và hãy tiếp tục tranh giành vị trí hạn ngạch trong năm tới nhé."
Tờ báo đã đưa thông tin về tình huống này, vài ngày trước Hoắc Sênh đã xem báo, bây giờ cô không còn liên quan gì đến nhà họ Hoắc, nếu vẫn còn quan hệ thì cô đã bị bắt đi từ lâu chứ không phải ở lại cái thôn Hạ Câu xa xôi hẻo lánh này.
Nếu như trong nguyên tác Hoắc Sênh là người có đầu óc, thì sau khi xem tờ báo chắc hẳn đã nắm được ngay ý đồ của nhà họ Hoắc. Bức thư được gửi cho cô lúc đầu không nói rõ lý do gì chẳng qua cũng chỉ là để tránh bị người khác bắt gặp, nhưng chỗ ghi người gửi bức thư lúc đó đã bị bôi đen rồi, tuy rằng sau này có biết được kết quả nhưng cũng không thể khỏa lấp nỗi uất hận trong lòng cô.
Cho nên vai nữ phụ chính là để bù đắp cho nữ chính.
Bí thư xã vừa động viên Hoắc Sênh vừa nhắc nhở đến cha mẹ của mình, Hoắc Sênh cũng nhanh chóng đưa ra hưởng ứng tích cực: "Nếu ông nói đã điều tra rõ thì có lẽ đó chỉ là hiểu lầm rồi, tôi đương nhiên sẽ tuân theo mọi sự sắp xếp của tổ chức, sẽ không có sai sót gì đâu, sau này tôi sẽ cố gắng biểu hiện thật tốt, sẽ nỗ lực tiến bộ nhiều hơn!"
Và cứ thế vấn đề của Lý Trường Mỹ cuối cùng đã đi đến hồi kết không thể nào bất ngờ hơn.
Bí thư xã chuẩn bị rổ thuyết phục nhưng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy. Ông ta vốn còn tưởng Hoắc Sênh sẽ kiếm cớ gây chuyện với mình, hơn nữa sau khi quan sát mấy ngày, ông ta còn nghĩ rằng Hoắc Sênh đã suy nghĩ thông suốt, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Thay vào đó quay sang châm biếm mỉa mai Tôn Kính Văn, cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, làm việc gì cũng không cẩn thận, hoặc là không làm, hoặc là làm, mà có làm thì cũng chỉ là “rửa mông cho sạch”. Nếu còn có lần sau, đội trưởng đội sản xuất của ông ta chắc cũng không thèm làm nữa, thà về nhà tự làm ruộng luôn.
Lý Trường Mỹ cực kỳ vui vẻ khi nhận được tin tức cô ta sẽ được trở lại thành phố. Cô ta bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình trong ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, thậm chí còn lấy một gói khoai lang khô mà cô ta không muốn ăn dưới đáy hộp rồi phân phát chúng cho những thanh niên trí thức khác trong ký túc xá. Cô ta đã sợ hãi nhiều ngày như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, sợ vấn đề hạn ngạch chuyển biến xấu, lúc này đây, cô ta mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bên này cô ta tràn ngập niềm vui, còn bên kia Hoắc Sênh vừa mới cùng bí thư xã nói chuyện xong, nhưng đột nhiên cô nghe thấy có người gọi to từ xa: "Chị à!"
《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT