Chỗ Hoắc Sênh ở là thôn Hà Câu hẻo lánh, thuộc về một đại đội sản xuất trong công xã Chính Hồng, trong đại đội nam nữ già trẻ thanh niên trí thức cộng lại không nhiều lắm, chỉ có tám người, vì chuyện danh ngạch trở về thành phố này, cô và đội trưởng Tôn Kính Văn náo loạn, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ là một vấn đề, cô cũng không muốn đi theo con đường cũ của nguyên chủ, chuyện nam chính nữ chính không liên quan đến cô, vai phụ cũng có cách sống của vai phụ.
Hoắc Sênh vừa nghĩ vừa lau mặt, không khống chế được lực đạo, khuôn mặt trắng nõn thật sự bị lau ra màu đỏ nhàn nhạt, trên mặt nước trong chậu tráng men phản chiếu bộ dáng lúc này của cô, ngược lại không khác cô lúc trước là bao, chỉ là gầy đi một chút, hơn nữa lăn qua lăn lại, thần sắc trên mặt mệt mỏi.
Chờ cô bưng chậu đi tới cửa ký túc xá, trong cửa khép hờ truyền ra tiếng nói chuyện rất nhỏ, Hoắc Sênh đứng tại chỗ nghe vài phút, đẩy cửa đi vào.
Tiếng nói chuyện trong ký túc xá lập tức dừng lại.
Chuyện danh ngạch trở về thành náo loạn cũng không nhỏ, nếu thật sự giống như Hoắc Sênh nói, Lý Trường Mỹ cùng Tôn Kính Văn làm ra hành động kia, mọi người đều có chút không tin, Tôn đội trưởng nhìn không giống dạng người đấy, bình thường cười ha ha, đối với ai cũng rất hiền lành, hơn nữa trong nhà có vợ có con, Lý Trường Mỹ còn có bạn trai.
Lúc này, nhóm nữ thanh niên trí thức làm xong việc trở về thấy đương sự Hoắc Sênh và Lý Trường Mỹ đều không có ở đây, liền tán gẫu, thanh âm đè xuống rất thấp, kết quả không nghĩ tới cửa vừa vang lên, Hoắc Sênh liền xuất hiện ở cửa, các cô ấy đều sợ hãi.
"Hoắc Sênh, sức khỏe của cậu thế nào rồi?" Diệp Hồng Hà phá vỡ bầu không khí xấu hổ, cô ấy nhìn cánh tay Hoắc Sênh hành động bất tiện hỏi, trong lòng hồ nghi, không phải nói nhảy sông sao? Sao tay lại bị thương?
"Ừ, không có việc gì." Bình thường Hoắc Sênh tính cách cao ngạo lạnh lùng, mang theo vài phần thanh cao, ngoại trừ Lý Trường Mỹ, cũng không quen biết nữ thanh niên trí thức khác trong ký túc xá, cô trả lời một câu cũng không biết kế tiếp nói cái gì, vì thế đặt chậu, xốc chăn trên giường lên, nhét chân vào.
Đại đội làm việc đồng áng nặng nề, nhóm thanh niên trí thức trong ký túc xá đều mệt chết đi được, nhìn nhau vài lần cũng không nói nữa.
Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, Hoắc Sênh lại bị thương, bí thư chi bộ công xã cố ý đến trấn an cô tạm thời không cần đi làm việc, một mặt dưỡng bệnh, mặt khác chờ chuyện danh ngạch, những thanh niên trí thức khác đều là buổi sáng trời còn chưa sáng đã bị kêu đi làm việc, Lý Trường Mỹ ngược lại không muốn đi làm việc, hiện tại cô ta đi đâu cũng bị người ta nghị luận, nhưng không còn biện pháp, cô ta hai tay hai chân tốt, việc nên làm vẫn phải làm, hơn nữa cô ta phải làm thật tốt, để lãnh đạo nhìn thấy biểu hiện của cô ta.
Chỉ cần rời khỏi nơi rừng hoang núi thẳm này, hết thảy đều sẽ bắt đầu lại từ đầu, không ai sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Có một nữ thanh niên trí thức nghĩ Hoắc Sênh và Lý Trường Mỹ cãi nhau, trước khi ra khỏi cửa liền nói chuyện với Hoắc Sênh.
"Hoắc Sênh, tay cậu có phải nên nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng không?"
Hoắc Sênh đang rót nước vào vại sứ, nghe vậy theo bản năng trả lời: "Ừ, phải nghỉ vài ngày."
"Một mình cậu cũng không tiện, không bằng tớ ở lại chăm sóc em cậu?"
Nhóm thanh niên trí thức làm việc đều là làm thợ xay, đặc biệt là nữ thanh niên trí thức nếu có thể không làm việc thì sẽ không làm việc, Hoắc Sênh hiểu ý của người này, cô cười cười: "Không cần, sao tớ không biết xấu hổ lại gây thêm gánh nặng cho đội, lao động là vinh quang nhất, cậu đi làm việc đi, tớ có thể chăm sóc bản thân."
Nữ thanh niên trí thức này có chút không được tự nhiên, cô ấy còn tưởng rằng có thể thừa dịp chiếu cố Hoắc Sênh mà trốn tránh.
"Đi thôi, buổi tối làm thêm sẽ muộn." Diệp Hồng Hà gọi người trong ký túc xá đi, nữ thanh niên trí thức kia không tình không nguyện đi theo.
Trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Hoắc Sênh , cô cầm bát sứ đi căn tin lấy nửa bát ăn, cháo gạo bao ngũ cốc bốc hơi nóng, nhưng một hạt gạo cũng không thấy, đều là bao ngũ cốc cam vàng, vật tư thập niên bảy mươi thiếu thốn, gạo, mì trắng những thứ này đều là thực phẩm xa xỉ, đồ ăn của thanh niên trí thức lại càng không ngon, bình thường lăn qua lộn lại đều là những thứ này.
"Ừng ực" vài cái đã uống xong nửa bát cháo, Hoắc Sênh bắt đầu uống đồ của mình, cô biết nguyên chủ có không ít đồ, trước mặt người khác trong ký túc xá cô không tiện tìm kiếm, lúc này mọi người đều đi làm việc, ngược lại có thể tìm thật tốt. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nửa ngày sau, cô lật rương tìm túi, cuối cùng cũng tìm được thư, giấy viết thư gấp rất chỉnh tề, Hoắc Sênh mở ra nhìn lướt qua vài lần, không do dự, xé thư.
Trước khi ba Hoắc không xảy ra chuyện, chức vị ở bệnh viện không thấp, sau khi Hoắc Sênh xuống nông thôn, thường thường sẽ có đồ gửi cho cô, đều là đồ ăn cùng đồ dùng sinh hoạt.
Hoắc Sênh kiểm kê đồ đạc của mình, có đường, hoa quả, mật ong, cao tuyết hoa, phần lớn đều là đồ dùng hàng ngày, cô bóc ra một viên đường hoa quả ném vào trong miệng mình, mùi vị ngọt ngào khuếch tán trên đầu lưỡi, ăn ngon thật.
Cuối cùng Hoắc Sênh thậm chí còn lấy ra năm tệ. Năm tệ này Hoắc Sênh cầm trong tay nhìn một hồi, cẩn thận cất kỹ.
Sau khi uống xong, Hoắc Sênh cầm đôi giày vải hình vuông mượn ở chỗ bác sĩ, định đi trả lại.
Chỗ bác sĩ cách ký túc xá thanh niên trí thức không gần, Hoắc Sênh mất không nhiều hơn một giờ mới đến, lúc đến, một nhà ba người bác sĩ đang ăn cơm, mấy cái bánh bao nhân thịt đơn giản đặt ở trong bát lớn, phối hợp với dưa muối cùng một bát canh rau dại, trong phòng mùi thuốc nước trộn lẫn mùi vị thức ăn.
"Thanh niên Hoắc, ăn chưa?" Vợ bác sĩ chân trần nhìn thấy cô, đặt đũa xuống, bảo con trai mình mang ghế tới.
"Ăn rồi, em tới trả giày mà chị cho mượn, làm phiền mọi người rồi ạ." Hoắc Sênh đưa túi đựng giày trong tay qua.
Vợ bác sĩ nhận lấy, mở ra thấy mặt giày đã được rửa sạch, ngoài miệng chị nói: "Ai nha, em nhìn xem, giặt như thế nào, tay em không tiện, không thể hoạt động nhiều."
"Điều nên làm ạ."
Vợ bác sĩ cảm thấy thanh niên Hoắc này vẫn rất hiểu chuyện, cũng không có không khí trầm lặng như ngày nhảy sông, ngược lại tinh thần tốt lên không ít, trên mặt chị mang theo nụ cười, mời Hoắc Sênh ngồi, đi vào phòng trong cất giày.
Hoắc Sênh không có ý định ở lâu, cô nhìn con trai bác sĩ chuyển cái ghế cho nhóc, đứa bé cao bằng hạt đậu nhỏ, gầy gò, vì thế từ trong túi lấy ra kẹo trái cây mang theo trước khi ra cửa đưa cho cậu, sau đó sờ sờ đầu cậu.
Bác sĩ trong miệng đang nhai gạo lứt bánh bao đen, vừa định để cho con trai nhà mình đừng loạn cầm đồ vật, liền nhìn thấy cửa chợt xuất hiện một người, anh cất cao giọng nói: "Đông tử, sao lại tới?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT