Nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng, quần áo lót ——

Mấy nữ thanh niên trí thức tôi nhìn cô cô nhìn tôi, vội vàng đi lục lọi đồ đạc của mình, vừa rồi chỉ chú ý tiền phiếu và những vật có giá trị khác, cũng không kiểm tra quần áo, còn trộm cả loại quần áo này, sợ là biến thái trong xó xỉnh nào đó rồi.

Một ít quần áo lót của Hoắc Sênh đều được cô để cùng một chỗ, ban đầu cô không để ý, tưởng mình đã mang đi giặt, kết quả nhòm ra cửa sổ chỗ phơi quần áo nhìn một vòng, khẳng định mình không có giặt, không phải chỉ mất một cái, mà mất tận ba bộ.

Cả khuôn mặt Triệu Vệ Đông từ ngơ ngác, đến có chút không được tự nhiên, sau đó đen như đáy nồi, xoay người đi về phía cửa: “Đi hỏi một chút xem, hôm nay có những ai đã tới ký túc xá thanh niên trí thức, tay chân không sạch sẽ, dám đến đội của tôi ăn trộm, để tôi bắt được tôi sẽ bẻ gãy móng vuốt của hắn! Còn các người nữa nhìn cái gì mà nhìn, đâu phải mấy người mất đồ, không có nào nhiệt gì đâu mà hóng, tất cả đều giải tán hết đi, đừng có mà tụ tập một đống ở đây.”

Chu Bình nghe Hoắc Sênh bị mất quần áo, cũng bị dọa, đi kiểm tra quần áo của mình, đếm từng cái một, ngược lại vẫn còn nguyên, không thiếu cái nào, những người khác cũng vậy, như vậy xem ra chỉ có mình Hoắc Sênh bị mất quần áo.

Mọi người ngẫm lại đều thấy tội nghiệp cho Hoắc Sênh, trộm tiền không tính lại còn lấy cả quần áo lót, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm.

Triệu Vệ Đông một mực đứng ở cửa ký túc xá thanh niên trí thức, giống như một pho tượng thần giữ của.

“Hai ngày nay cô đừng đi ra ngoài một mình, có việc gì thì tìm người đi cùng.” Lời này là nói với Hoắc Sênh, sau đó nói với những nữ thanh niên trí thức khác: “Các cô cũng chú ý một chút, trời tối thì đừng ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, đừng đi đến chỗ không có người.”

Xảy ra chuyện này, Hoắc Sênh nhận được đủ loại đồng cảm, hơn nữa cả ký túc xá thanh niên trí thức còn chỉ có mình cô bị mất, cô đem tất cả quần áo của mình ra ngoài, không biết có bị bọn chúng sờ vào không, tính toán đem đi giặt hết.

Triệu Vệ Đông buông xuống một câu: “Hai ngày nữa tôi sẽ bắt được người, các cô cứ an tâm, đừng tự mình dọa mình.”

Hai ngày trôi qua, Triệu Vệ Đông bắt được tên trộm đó, nhưng chỉ là kẻ trộm quần áo, không phải kẻ trộm tiền, tên trộm quần áo là Trịnh Ma trong thôn, khi còn bé đã mắc một loại bệnh, mặt bị rỗ lồi lõm gồ ghề, người trong thôn đều gọi hắn là mặt ma, người này có lúc bình thường có khi lại giống như một người điên, cụ thể cũng không biết là điên thật hay điên giả, tóm lại mọi người trong thôn đều nói hắn bị điên, vừa nghèo vừa lôi thôi, cả ngày cứ lởn vởn khắp mấy ngõ ngách trong thôn, hơn nữa mỗi khi nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp, hai mắt lại bốc lên ánh sáng xanh, một số cô gái lúc nửa đêm đi trên đường, sẽ bị tên mặt rỗ này không biết từ đâu chui ra ôm lấy, sờ soạng sàm sỡ.

Lúc trước bởi vì sàm sỡ phụ nữ trong thôn, bị bắt được rồi bị lôi lên huyện cho đi lao động cải tạo, nhưng tên này là một kẻ điên, bắt lao động cải tạo một khoảng thời gian rồi lại được thả về thôn, giống như một khối u ác tính sống ở thôn Hà Câu.

Lúc Triệu Vệ Đông đi bắt người, bắt trộm bắt được cả bằng trứng, thật sự nhìn thấy vài bộ quần áo, vung tay đá chân đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, tên mặt rỗ ban đầu còn giả điên giả ngốc, nhưng Triệu Vệ Đông xuống tay rất nặng, không lâu sau đã bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Cô gái nhỏ thanh tú, thật xinh đẹp, quần áo màu hồng phấn cũng rất xinh đẹp.”

Tên mặt rỗ bị đánh một trận, mặt mũi bầm dập, Triệu Vệ Đông muốn lôi người đến công xã trên huyện, người này điên điên khùng, liền hát lên.

Không ít người đến xem náo nhiệt, Hoắc Sênh và những nữ thanh niên trí thức cũng tới đây, nhìn xem rốt cuộc thứ cặn bã kinh tởm nào, kết quả lại là tên mặt rỗ.

“Thiếu đánh à!” Triệu Vệ Đông nắm chặt nắm đấm nghênh đón.

Triệu Vệ Đông đánh rất dữ dội, vốn lúc bắt được người, anh đã ra tay dạy dỗ một trận, hiện tại nếu đánh tiếp sợ là sẽ chết người, đồng đội Từ Lực Tranh chạy tới ngăn cản.

“Đông Tử, đủ rồi, đừng đánh nữa, đánh tiếp sẽ mất mạng người đấy.”

Hai người áp giải tên mặt rỗ lên xe, chạy tới công xã trên huyện, trên đường Triệu Vệ Đông âm trầm đột nhiên giẫm lên đũng quần tên mặt rỗ: “Nếu dám đến đội của tao gây chuyện, tao sẽ giết mày đấy.”

Từ Lực Tranh bên cạnh thấy thế cũng kinh hãi: “Này này, khoan dung tí đi, nếu đánh chết thật, vì một tên điên này cậu phải đền mạng đấy.”

Triệu Vệ Đông lấy một điếu thuốc từ trong túi ra châm lửa, ngữ khí nhàn nhạt: “Liên quan gì đến tôi, tên mặt rỗ này trộm đồ, lúc tôi bắt hắn, hắn còn phản kháng, tôi vì tự vệ nên mới ra tay với hắn, tôi là đánh trả, chứ không phải cố ý đánh.”

Từ Lục Tranh: “...”

Sau khi tên mặt rỗ bị bắt đi, ngày hôm sau nhóm Triệu Vệ Đông trở về, Hoắc Sênh mới biết được, quần áo là do tên mặt rỗ trộm, nhưng tên đó không trộm tiền, tên mặt rỗ thấy Hoắc Sênh xinh đẹp, bình thường mặc quần áo bó sát lộ ra eo nhỏ tinh tế, thoạt nhìn là một cô gái non nớt xinh đẹp, thường xuyên đi dạo bên cạnh ký túc xá thanh niên trí thức đội 2, kết quả một ngày nọ tới đây, nhìn thấy cánh cửa ký túc xá của Nữ thanh niên trí thức vốn nên đóng lại mở ra, trong lòng hắn vừa động, liền lẻn vào phòng, nhìn thấy trên giường Hoắc Sênh có chiếc váy dài màu xanh biếc mà hắn nhìn thấy cách đây không lâu. Liền đoán ra được cái giường này là của nữ thanh niên trí thức non nớt có thể nhéo ra nước kia, vì thế liền trộm mấy bộ quần áo của Hoắc Sênh rồi bỏ chạy.

Về phần người trộm tiền là ai, khiến cho tất cả mọi người có chút kinh ngạc, không ngờ tới lại là Lí Trường Mỹ của đội 3, không biết sao cô ta lại lấy được công cụ sửa máy móc trong nhà kho của đội ba, cạy cửa ký túc xá thanh niên trí thức đội 2, cầm tiền chạy khỏi thôn Hà Câu.

Cách đây không lâu đội 3 đã chọn đội trưởng đội sản xuất mới, lúc trước là Triệu Vệ Đông hỗ trợ quản lý, cũng không biết có phải là do có người mới nhậm chức hay không, quản lý còn có sơ hở, để cho Lý Trường Mỹ luồn lách qua sơ hở đó, gây ra vụ trộm tiền.

Lí Trường Mỹ đây là cá chết lưới rách, một nữ thanh niên trí thức, người có văn hóa, cho dù bởi vì làm chuyện bẩn thỉu với Tôn Kính Văn không có ngày ngóc nổi đầu lên, mỗi ngày đều bị chỉ trích, nhưng cứ trộm tiền rồi chạy đi như vậy, xem ra cô ta cũng chẳng tiếc gì nữa, sau khi chạy trốn ngay cả cha mẹ cô ta cũng không biết cô ta chạy đi đâu.

Cô ta là một thanh niên trí thức mà lại đi ăn trộm, thật sự đã bôi nhọ phẩm chất của tất cả thanh niên trí thức, người dân thôn Hà Câu vốn đã có thành kiến với nhóm thanh niên trí thức ở nông thôn, gây ra chuyện như vậy, tuy rằng không trộm đồ của người trong thôn, nhưng cũng ảnh hưởng không tốt, bởi vì việc này Bí thư công xã còn cố ý triệu tập tất cả thanh niên trí thức mở cuộc họp, tiến hành giáo dục cảnh tỉnh.

Lý Trường Mỹ từng qua lại với Hoắc Sênh một khoảng thời gian, đương nhiên biết bình thường Hoắc Sênh đều đem những đồ vật đáng giá đặt trong cái rương nhỏ tinh xảo kia, trách không được Hoắc Sênh luôn cảm thấy không thích hợp, tuy rằng cô giấu đồ rất kín, nhưng rõ ràng tên trộm cố ý nhắm vào cái rương nhỏ này, hóa ra lại là người quen, ngẫm lại cũng đúng, nhiều đội sản xuất như vậy, đội khác không trộm, lại chỉ trộm đội 2, chỉ sợ từ đầu đến cuối mục tiêu chính là tiền của Hoắc Sênh. Hoắc Sênh lấy cái rương nhỏ đó ra bỏ những thứ vụn vặt khác vào, không bỏ tiền vào đấy nữa.

Không bắt được Lý Trường Mỹ, cho dù có bắt được, đâu ai biết chuyện xảy ra lúc nào, mất tiền không công, Hoắc Sênh tức giận đến đau lòng, lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, trong số những người mất tiền thì cô bị mất nhiều nhất, có thể nói là một khoản tiền lớn.

Nhưng suy nghĩ theo hướng tích cực, cô mất nhiều tiền, nhưng hiện tại trên tay cô vẫn còn có không ít tiền và phiếu lương thực, mà những nữ thanh niên trí thức khác mất tiền, là mất toàn bộ tài sản.

Ở nông thôn, tiền và phiếu lương thực chính là huyết mạch, những thanh niên trí thức xuống nông thôn, đều là từ thành phố đến, nhưng không phải nhà ai cũng có điều kiện tốt.
( truyện trên app T𝕪T )
Chu Bình tức giận không ăn nổi cơm, lúc làm việc không có động lực cao như thường ngày, giống như cà tím phơi sương, bơ phờ không thể nâng cao tinh lực, không chỉ cô ấy, những thanh niên trí thức khác bị trộm tiền chẳng ai ở trong tình trạng tốt cả.

Từ Lực Tranh mang lương thực nhà gửi tới đến cho Chu Bình, một túi nhỏ đầy ắp, tuy rằng không phải là lương thực chất lượng gì, nhưng đối với gia đình làm nông mà nói, không nhiều nhưng cũng phải tích cóp vắt kiệt khẩu phần ăn của cả nhà mới được chút đó.

Sau khi Chu Bình nhìn thấy liền òa khóc nức nở, lúc trước cô ấy còn do dự có nên yêu đương với Từ Lực Tranh không, có thanh niên trí thức nào ở nông thôn mà lại không muốn trở về thành phố chứ. Cô và Từ Lực Tranh xác định quan hệ yêu đương cũng có nghĩa là phải cắm rễ định cư ở thôn Hà Câu hẻo lánh này. Cô ấy đọc sách nhiều năm như vậy khẳng định cũng từng có lúc cảm thấy không cam lòng, nhưng hiện tại cô ấy không hối hận, không về thành phố thôi mà chẳng có gì quan trọng cả, sớm muộn gì cô ấy cũng phải lập gia đình, gặp được một người đối xử tốt với mình cũng đáng. Nghĩ đến một số nữ thanh niên trí thức bị mất tiền, Triệu Vệ Đông đến chỗ Bí thư công xã trình báo, lăn qua lăn lại vài lần, cũng thuyết phục được Bí thư công xã đồng ý chia một phần lương thực công, cho những thanh niên trí thức mất tiền kia, coi như là trợ cấp.

Những Thanh niên trí thức mất tiền nhận được tin tức đều chạy đến cửa nhà ăn xếp hàng nhận lương thực, sợ đi trễ sẽ không còn, nhưng trên mặt không còn vẻ vui mừng như trước, bởi vì có thanh niên trí thức mất tất cả số tiền mà họ đã dành dụm nửa năm thậm chí là cả năm trời.

Hoắc Sênh vừa nghe được nhận lương thực, hai mắt cũng lóe sáng, vội vàng cầm túi nhỏ của mình lên nhà ăn nhận, mấy ngày nay cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vườn lá lau sậy trong thôn, một lòng một dạ tính toán làm thế nào để kiếm lại chỗ tiền đã mất, nghe được có thể nhận lương thực trợ cấp, đương nhiên là rất vui mừng, không quan tâm có phải lương thực chất lượng hay không, tóm lại đều là lương thực, có mà nhận cũng không tệ rồi.

Triệu Vệ Đông đứng đầu đội ngũ phát lương thực, liếc nhìn mấy người tới nhận lương thực vài vòng, một hồi lâu mới nhìn thấy Hoắc Sênh cầm túi nhỏ chạy tới.

Có sáu nữ thanh niên trí thức mất tiền, hàng người nhận lương thực di chuyển rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến phiên Hoắc Sênh.

Triệu Vệ Đông cầm cái thìa lớn, múc mấy thìa hạt lương thực “ào ào” đổ vào túi Hoắc Sênh, cuối cùng trực tiếp ném cái thìa lớn đi, đổ hết số còn lại vào túi Hoắc Sênh.

“Ngốc luôn rồi à?”

Cảm giác được túi nhỏ trở nên nặng trịch, Hoắc Sênh vội vàng kéo chặt miệng túi, phản ứng lại, chớp chớp mắt cười hướng Triệu Vệ Đông nói một tiếng cảm ơn.

Triệu Vệ Đông lại nói: “Số tiền cô mất rất lớn, bù cho cô nhiều hơn một chút.”

Hoắc Sênh buộc chặt miệng túi tiếp tục cảm ơn: “Cám ơn đội trưởng Triệu, sau này tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, không làm chậm tiến độ của đội ta.” Cô vừa mới gội đầu, tóc mới khô được một nửa, xõa tung, lúc nói chuyện khom lưng lộ ra một đoạn cổ trắng mịn, tóc đen bay lên, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt của xà phòng.

Triệu Vệ Đông cứng ngắc quay đầu đi, ngữ khí trở nên cứng rắn: “Tháng này cô tới nhà tôi.”

“...” Hoắc Sênh vừa mới xách túi lên, động tác dừng lại, vẻ mặt mờ mịt: “Cái, cái gì?”

“Tôi sẽ cung cấp đồ ăn cho cô trong vòng một tháng, nhiều hơn thì không đủ.”

《 Phật Hệ Nữ Phụ - Calantha》

Team dịch said: Mong mọi người ủng hộ team dịch nha nha, mọi người thấy hay hãy tim nhiệt tình ạ, bên team mình có page The Calantha mọi người có gì thắc mắc thì liên hệ, muốn đào bộ nào thì liên hệ thẳng với page hoặc cmt dưới bình luận nhé, còn thấy truyện hay xin cmt đánh giá 5 sao thiệt nhiều, tim nhiều nhen, cảm ơn lòng tốt của các thiên thần cuti.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play