Triệu Vệ Đông từ hôn, em trai Tống Yến Tử là Tống Bảo Quốc đến tận cửa, đòi một lời giải thích.

Ở nông thôn nhà nào nhà nấy đều nằm sát nhau, gây ra động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm láng giềng nghe thấy tiếng ồn đều trèo lên đầu tường xem tình huống náo nhiệt nhà họ Triệu.

A bà mới nhặt được trứng gà trong ổ gà còn nóng hổi cất trong tạp dề, mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, cháu trai lớn của bà đến nhà người ta từ hôn? Chuyện xảy ra lúc nào, sao bà không biết gì.

Tối hôm qua Triệu Vệ Đông cũng không trở về, A Bà cho rằng anh ngủ trong kho hàng trên đại đội, vừa nhìn tư thế này của Tống Bảo Quốc, bà ném trứng gà trong túi vào trong đống cỏ trong nhà, quay người lại chống nạnh lớn tiếng nói: “Cậu là một tiểu bối, lại dám quát tháo tôi! Lão già nhà cậu nhìn thấy tôi cũng không dám càn rỡ như vậy, cậu ăn gan hùm mật gấu à mà dám đứng trước mặt tôi la lối như vậy?! Đông Tử không có ở đây, từ hôn thì từ, hai người với nhau, không hợp, không thể từ à? Hai đứa nó đã ký giấy chứng nhận kết hôn rồi à?” Không nói hai lời liền đánh tới cửa, trưởng bối nhà họ Tống không tới, liền để cho tiểu bối đến đây diễu võ dương oai, đúng là coi thường ăn hiếp cô nhi quả phụ nhà bọn họ!

Tống Bảo Quốc nhìn lão thái bà trước mắt, không khỏi lùi một bước, cậu ta vẫn có vài phần sợ hãi, trong thôn Hà Câu ai cũng biết lão thái bà này tính tình không tốt, nhưng cha cậu ta nói phải đòi bằng được một lời giải thích hẳn hoi, vì thế cậu ta cầm đòn gánh, đập cửa nhà họ Triệu “lạch cạch” vang lên, nhìn thấy lão thái bà trước mặt trong lòng vẫn hơi sợ hãi.

Vừa đập cửa vừa cãi nhau, động tĩnh náo loạn rất lớn, mấy hàng xóm trong thôn nghe thấy tiếng cãi nhau cũng nhao nhao lên.

“Bà, bà đừng quên, lúc trước Hổ Tử bị bệnh, trong thôn không ai chịu cho các người mượn tiền, là cha tôi lấy ra 20 đồng cứu người, nếu không Hổ Tử nhà bà sớm đã chết rồi, cỏ trên mộ cũng phải cao một trượng rồi! Cha tôi cũng không ghét bỏ xuất thân của Triệu Vệ Đông, thậm chí ông ấy còn khen ngược lại, nói từ liền từ, mặt mũi chị tôi phải giấu đi đâu hả, đồ lòng lang dạ sói! Bà kêu anh ta - ai ui!”

A Bà cầm cây gậy bên cạnh lên đánh tới: “Cỏ trên mộ cao hơn một trượng này! Có tin tôi xé rách cái miệng láo xược của cậu ra không hả! Nói hươu nói vượn cái gì đấy!”

Tống Bảo Quốc bị đập trúng đầu, cầm đòn gánh đánh lại, những người bên cạnh thấy bọn họ đánh nhau cũng không thể nhìn tiếp nữa, đều hô đừng đánh nữa, nhưng không có ai dám tiến lên cản họ lại.

Hổ Tử đang cạy ngô trong phòng, nghe thấy ở cửa có người gọi tên mình, cậu sợ hãi nằm sấp ở cửa, nhìn một lúc, ngó trái ngó phải, nhảy lên gác bếp vác con dao phay băm cỏ ta, vọt tới trước mặt A bà: “Anh dám ăn hiếp A Bà nhà tôi! Đi ra ngoài, đây là nhà tôi! Nếu không tôi đánh anh đấy!”

Hổ Tử nhanh như chớp xông tới, A bà không sợ Tống Bảo Quốc, nhưng thấy Hổ Tử cầm dao sợ cậu lại chém linh tinh, chả may lại tự chém vào tay mình, vội vàng cướp lấy con dao, nói: “Hổ Tử, đi vào mau.”

Tống Bảo Quốc không dám đánh A bà nhà họ Triệu, cũng đánh không lại con hổ cái như bà, nhưng chẳng lẽ cậu ta lại không dám động đến tên nhóc ốm yếu này? Cậu ta nâng đòn gánh muốn đánh tới, đòn gánh vung lên nhưng không hạ xuống.

“Tống Bảo Quốc, cậu tới nơi này náo loạn cái gì đấy, những gì nên nói tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng rồi.” Triệu Vệ Đông ở phía sau cậu ta vừa lạnh mặt vừa cứng rắn nắm lấy một đầu đòn gánh, vẻ mặt hung ác, nhìn mà rùng mình, anh kéo một đầu đòn gánh lôi Tống Bảo Quốc ra ngoài, nhấc chân đá cho cậu ta một cước.

“Hổ Tử, đi vào nhà với A bà.” Triệu Vệ Đông quay người mỉm cười sờ tóc Hổ Tử: “Nghe lời.”

A Bà nhìn anh, muốn hỏi một đống chuyện, nhưng cuối cùng lại không nói gì, lấy tay che lỗ tai Hổ Tử ôm người vào phòng.

“Triệu Vệ Đông, anh, anh.” Tống Bảo Quốc thật vất vả mới bò dậy khỏi mặt đất, cầm đòn gánh đánh về phía Triệu Vệ Đông, Triệu Vệ Đông không trốn, đòn gánh thật sự đánh trúng người anh.

Tống Bảo Quốc vốn không dám đánh Triệu Vệ Đông, nhưng thấy một đòn gánh đánh trúng người, cậu ta đánh rất thống khoái, lá gan cũng lớn, gào thét muốn trút giận cho chị cậu ta, liền muốn tiếp tục đánh, nhưng lúc này đây, Triệu Vệ Đông giơ tay lên một quyền liền đánh tới, lực đạo lớn đến mức Tống Bảo Quốc từ cửa lăn ra ngoài, ngã trên mặt đất ngao ngao ngao kêu đau.

“Trưởng bối nhà cậu không tới, cho cậu tới nơi này diễu võ dương oai là có ý gì, dám ra tay với người nhà tôi, Tống Bảo Quốc, cậu có muốn bị nhúng đầu xuống hố phân rửa não cho tỉnh táo lại không, bọn họ là người mà cậu có thể đánh!” Triệu Vệ Đông cầm lấy cổ áo Tống Bảo Quốc: “Tối hôm qua lúc tôi đến, cậu cũng ở đấy, tôi đã nói rất rõ ràng, phiếu mua ba mươi cân thịt dùng để đính hôn không cần trả lại cho tôi, tôi và chị gái cậu, một ngón tay cũng chưa từng chạm vào cô ta, cô ta lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi các người tưởng tôi không biết sao? Cút đi, nếu còn chạy tới đây náo loạn nữa, tôi sẽ khiến cậu vào đứng ra lăn đấy.”

Trong lòng Tống Bảo Quốc lộp bộp, vốn định hỏi chị cậu ta là gì sau lưng Triệu Vệ Đông, nhưng nhìn Triệu Vệ Đông hung thần ác sát sợ tới mức đái ra quần, từ trên mặt đất bò dậy, sau khi chạy ra ngoài vẫn rống lên một tiếng: “Thứ nước thối trong cống rãnh kia, anh tưởng nhà tôi hiếm lạ anh à, phi!”

Mấy người trèo lên đầu tường xem náo nhiệt đều thổn thức không thôi, Tống Bảo Quốc gây sự đi rồi, mọi người cũng không nằm sấp ở đầu tường nữa, chẳng qua là không hiểu cuộc náo nhiệt này lắm, đang yên đang lành sao lại từ hôn, lấy phiếu mua 30 cân thịt ra làm lễ vật đính hôn, chơi lớn như vậy, nói từ liền từ? Đây là lễ vật đính hôn hoành tráng nhất thôn Hà Câu, cũng đủ để những nhà bình thường cưới hai cô con dâu.

Nhớ tới tin đồn trong thôn, con gái lớn của nhà họ Tống Tống Yến Tử mờ mờ ám ám với một nam thanh niên trí thức nào đó, chuyện này bị người ta bắt quả tang ở cánh đồng lúa mì, chẳng lẽ đây là sự thật?

Triệu Vệ Đông giật giật cánh tay bị Tống Bảo Quốc đánh trúng, cửa gỗ bị phá chỉ có thể chắp vá lại, anh tìm búa lấy đinh đóng lại cửa một lần nữa, tên cháu trai Tống Bảo Quốc này, tối hôm qua anh đến nhà họ Tống, sáng sớm lại bị đại đội kéo ra ngoài làm việc, không ngừng chân chạy về là sợ người nhà họ Tống đến làm loạn, quả nhiên đoán trúng, nhà họ quả nhiên để tên nhóc Tống Bảo Quốc này đến ầm ĩ.

“Con từ hôn lúc nào, sao không bàn bạc với bà một tiếng.” A Bà bảo Hổ Tử ở trong phòng gạy ngô, đi ra liền hỏi: “Bà khuyên nhủ con nhiều lần như vậy con không nghe, sao giờ đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?”

Từ khi Tống Yến Tử và Triệu Vệ Đông đính hôn bà đã không đồng ý, Tống Yến Tử không phải cô gái trong sạch những thứ này đều không nói, vấn đề là cô gái này tâm tính không tốt, chỉ cần tâm tính tốt, bà sẽ không có ý kiến gì, nhưng bà hao phí bao nhiêu nước miếng, cháu trai lớn cứ như bị sấm sét đánh mà vẫn cứ bất động.

Lặng yên không một tiếng động cũng không một lí do đi từ hôn, đây là suy thông suốt hay là trúng tà?

Triệu Vệ Đông buồn bực đóng đinh: “Đi tối hôm qua.”

“Từ rồi thì tốt.” A Bà chọc đầu anh, ở bên cạnh anh đi tới đi lui lẩm bẩm vài câu, nhưng có chút lo lắng: “Tự con đi từ hôn cũng không được, con là vãn bối, bà phải sang nhà họ Tống một chuyến, con xem hôm nay chính là Tống Bảo Quốc tới đây, trưởng bối nhà họ Tống không một ai đến, sợ là bọn họ giả câm kiên quyết bám con không buông.”

A bà làm việc hấp tấp, thoắt cái đã ra khỏi cửa.

A bà quả thật đoán trúng, nhìn bề ngoài nhà họ Tống dường như chẳng có việc gì, nói cách khác, tất cả đều do một mình Triệu Vệ Đông tự ý làm, chỉ là mâu thuẫn giữa hai thanh niên trẻ tuổi mà thôi, còn lại chẳng có mâu thuẫn gì cả.

Nhưng dưới mí mắt nhiều người như vậy Tống Bảo Quốc đánh tới cửa, tất cả mọi người đều say sưa bàn tán về việc này, chỉ cảm thấy năm nay thôn Hà Câu cứ hết chuyện này rồi lại đến chuyện kia.

Đầu tiên là một nữ thanh niên trí thức nhảy sông, sau đó là đội trưởng đội sản xuất ba Tôn Kính Văn thông đồng với người khác làm ra chuyện vô liêm sỉ, lại đến chuyện đại đội trưởng Triệu từ hôn, các nông phụ thì so đo việc nhà.

A bà đến nhà họ Tống một chuyến, giọng bà vốn đã lớn, nói chuyện cứ oang oang, cãi nhau thì không ai cãi lại được bà, lúc trước hai nhà đính hôn, ở nông thôn rất chú ý tới việc hợp bát tự, hai bên đối tượng trao đổi bát tự, cháu trai bà đã đem bát tự của Tống Yến Tử trả lại, nhưng nhà họ Tống chưa trả bát tự lại cho Đông Tử, lần này bà tới chính là muốn đòi lại bát tự.

Nhưng A bà không đòi được, có nói thế nào cha Tống Yến Tử cũng không chịu trả, nói bọn họ tuổi còn nhỏ qua hai ngày lại làm lành ngay, cũng giống như bùn loãng.

Triệu Vệ Đông không thèm để ý, một tờ giấy ghi sinh thần bát tự mà thôi, muốn viết bao nhiêu chả được, nhà họ Tống thích giữ lại thì cứ giữ đi.

Bình thường Hoắc Sênh không cùng những thanh niên trí thức khác hóng hớt chuyện ngắn chuyện dài trong thôn, nhưng chuyện Triệu Vệ Đông từ hôn nhà nhà bàn tán nghe nhiều cũng biết sơ sơ. Những vở kịch hàng năm ấy mà.

Mấy ngày nay, Hoắc Sênh vẽ được không ít bản thiết kế trang phục, hiện tại chỉ còn thiếu máy may để cô thử tay, đang có dự định dành thời gian lên huyện tìm hiểu cách may, nhưng mà, mấy ngày gần đây, bởi vì có một nhóm thanh niên trí thức mới tới, phải gấp rút chuẩn bị tiệc hoan nghênh, các nữ thanh niên trí thức sẽ hát đồng ca một bài, cho nên ngoại trừ đi làm như bình thường, thời gian còn lại đều tụ tập lại một chỗ để luyện tập, nhóm nam thanh niên trí thức thì chuẩn bị một vở kịch, luyện tập còn nhiều hơn các nữ thanh niên trí thức.

Hôm nay luyện tập xong, mấy nữ thanh niên trí thức nói nói cười cười trở lại ký túc xá, về đến nơi liền phát giác có điều không thích hợp, chăn gối trong ký túc xá đều được bọn họ gấp xếp chỉnh tề giờ lại bị lật tung lên.

Có người phản ứng lại, chạy tới tìm kiếm đồ vật trong gối của mình, sắc mặt đều thay đổi: “Hỏng rồi, sợ là có trộm!”

Ký túc xá Nữ Thanh niên trí thức bị trộm, lúc Triệu Vệ Đông nhận được tin tức, đang ở trong nhà, cuống quýt chạy tới, mọi người trong ký túc xá đều đang kiểm kê đồ đạc đã biến mất.

“Mất những gì?” Triệu Vệ Đông kiểm tra khóa cửa ký túc xá Thanh niên trí thức, trực tiếp bị đập nát, vị trí của đội Thanh niên trí thức không tính là hẻo lánh, bên cạnh ký túc xá Thanh niên trí thức còn có không ít nông hộ, nếu có trộm vào trộm đồ không có khả năng không ai nhìn thấy.

Phần lớn là mất tiền và phiếu lương thực, ai nấy đều khóc lóc thảm thiết, ngồi xổm trên mặt đất rơi nước mắt, dứt khoát tuyên bố đại đội trưởng Triệu nhất định phải tìm tiền và phiếu bị trộm về, có người bị trộm sạch cả tiền lẫn phiếu, ngoại trừ khóc thì cũng chỉ biết khóc, số tiền và những tấm phiếu này đều là sinh mệnh của các cô, không có tiền không có phiếu thì làm sao bây giờ, phần lớn gia đình bọn họ cũng không phải là dạng giàu có gì, phải làm sao bây giờ.

Triệu Vệ Đông nghe một hồi, nhíu hàng lông mày đen dày hỏi từng người một bị mất những gì, mất bao nhiêu, gần như tất cả mọi người trong ký túc xá đều khóc, chỉ có một người còn đang tìm đồ, đứng thẳng trên kệ cửa sổ nhìn, ngó một lúc lại quay lại tìm đồ, không khóc, nhưng gương mặt cũng trắng bệch, làn da vốn đã trắng, lúc này nhìn kiểu như chỉ cần một cơn gió thổi tới liền ngã xuống, anh đi qua, hỏi: “Cô mất cái gì vậy?”

Hoắc Sênh cẩn thận lục lọi đồ đạc của mình, phát hiện ngoài mất chút tiền còn mất những đồ vật khác, vừa nghe Triệu Vệ Đông hỏi, trên mặt cô có chút khó chịu, chỉ nói: “Mất ít tiền.”

“Bao nhiêu?”

Hoắc Sênh giơ lên một cái rương nhỏ trong đống quần áo: “Sáu tờ Đại đoàn kết cùng một ít tiền lẻ, đặt ở trong cái rương nhỏ này giờ không còn nữa.” Cô không để hết tiền ở cùng một chỗ mà chia ra để ở những nơi khác nhau, phiếu cũng giấu rất kỹ, ngược lại không mất tờ phiếu nào, chẳng qua sáu tờ Đại đoàn kết đều không còn, đoán chừng mấy tên trộm nhìn thấy cái rương nhỏ này hơi tinh xảo, bị hấp dẫn, cầm lấy đồ vật bên trong

Mất nhiều tiền như vậy Hoắc Sênh ruột đau như cắt, cảm giác toàn thân đều mất hết sức sống, nhưng càng làm cho da đầu cô tê dại chính là cô còn mất một thứ khác.

Sáu tờ Đại đoàn kết còn có một ít tiền lẻ?! Triệu Vệ Đông nghe thấy cô mất nhiều tiền như vậy thì cả kinh, nhíu mày nói: “Nhiều như vậy? Sao không khóa cái rương nhỏ rách nát này vào.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Những thanh niên trí thức cùng ký túc xá nghe xong cũng kinh hãi, quả thật trong tay Hoắc Sênh còn dư rất nhiều tiền, thỉnh thoảng lại có thịt ăn, nhưng không ngờ lại có nhiều tiền như vậy?

Lập tức những người đang khóc liền không khóc nữa.

Lần này mắt Hoắc Sênh đỏ lên: “Khóa thì có ích lợi gì, nếu không mở được thì chúng sẽ ôm cả rương đi.”

Vẻ mặt Triệu Vệ Đông căng thẳng, nhìn khóe mắt ửng đỏ muốn rơi nước mắt của cô, vội vàng nói: “Không sao, mất thì mất, ở đội của tôi không chết đói được.” Anh biết Hoắc Sênh và gia đình đã cắt đứt quan hệ, bị mất nhiều tiền như vậy, sợ là đau lòng muốn chết, nhưng nhìn vẻ mặt của cô và hành động vừa rồi, sao cứ thấy hơi kỳ quái, anh lại hỏi: “Ngoại trừ tiền, còn mất cái gì nữa?”

Hoắc Sênh cắn cắn môi, ấp úng nói: “Không còn gì nữa.”

Triệu Vệ Đông vừa nhìn liền biết có gì đó không đúng: “Đồng chí Hoắc, Thẳng Thắn Tòng Khoan Kháng Cự Tòng Nghiêm*.”

*坦白从宽抗拒从严 (Thẳng Thắn Tòng Khoan Kháng Cự Tòng Nghiêm): Thẳng thắn thật thà thì được khoan dung còn chống đối kháng cự thì bị trừng trị nghiêm khắc.*

Lúc này con ngươi Hoắc Sênh đều trở nên ướt sũng, Triệu Vệ Đông ho khan một tiếng, cảm thấy mình có phải quá hung dữ hay không, hạ thấp giọng nói: “Mất cái gì, tôi sẽ tìm về cho cô, tiền tôi không bù được, cái khác sẽ nghĩ cách tìm lại cho cô.”

“…” Hoắc Sênh không dám nói, liếc nhìn những người chung quanh một cái, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Tôi mất vài bộ quần áo lót —— .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play