Ngày hôm sau, tin tức giống như gió lùa khắp tường, truyền khắp cả thôn Hà Câu: đội trưởng đội ba và tri thanh nữ Lý Trường Mỹ ở trong đội làm chuyện đê tiện, kết quả là bị một con rắn lục cắn.

Tôn Kính Văn bị cắn nằm ở chỗ thầy thuốc, lúc ấy thầy thuốc vừa biết có người bị rắn lục cắn, liền bảo người lập tức đưa đến ở bệnh viện huyện, nhưng mà, sau đó phát hiện ra, người lại không có trúng độc, chính là căn bản không chịu đi, luôn nói rằng là mình bị bệnh, sắp chết rồi.

Một người có liên quan khác là Lý Trường Mỹ thì bị dọa cho sợ đến choáng váng, từ khi phát hiện ra sự việc đến bây giờ thì toàn trốn ở trong ký túc xá không chịu ra ngoài.

Theo người ta nhìn thấy vào đêm hôm đó, thì Tôn Kính Văn cởi một nửa quần ra ở trong căn phòng nhỏ, mông trần ôm lấy chân gào thét, còn Lý Trường Mỹ nằm ở bên cạnh ông ta thì quần áo không chỉnh tề, năm con rắn lục thì đang bò lổm nhổm trên mặt đất trong căn phòng nhỏ.

Rắn lục có độc, mất gần cả đêm, mới bắt được hai con rắn lục ở trong căn phòng, những con còn lại thì chui vào trong bụi cỏ chạy mất bóng.

Rắn độc có trong đồng ruộng, mỗi đội trưởng đội sản xuất luôn dặn các xã viên ở trong đội làm việc phải thật cẩn thận, nơi nào có nhiều bụi cỏ sâu thì tận lực dùng cành cây thăm dò xem có rắn hay không, đừng để đến lúc đó bị cắn.

Sáng sớm vì vụ việc này mà ồn ào náo nhiệt, mọi người làm việc ở trong đồng ruộng đều nói đến chuyện này, lại liên hệ đến chuyện lúc trước Hoắc Sênh bởi vì danh dự mà nhảy sông tự vẫn, tất cả mọi người đều không nghĩ đến rằng Tôn Kính Văn lại làm ra chuyện như vậy, có con trai con gái bao nhiêu tuổi rồi, bình thường nhìn đối nhân xử thế tốt đẹp lắm, nhà nào có khó khăn thì cũng đều giúp đỡ một phen, hiện tại lại làm ra cái chuyện như vậy, thật sự là không kính già nổi.

Bà vợ của Tôn Kính Văn chạy đến ký túc xá của thanh niên trí thức náo loạn một hồi, mở miệng chửi mắng thô tục, túm lấy tóc của Lý Trường Mỹ đánh một trận, là người nông dân, nên sức lực không hề nhỏ, may mắn có người can giữ lại, bằng không người tiếp theo nằm trên giường chính là Lý Trường Mỹ.

Khi tất cả mọi người đều đang bàn luận về những chuyện này, thì Hoắc Sênh đang dùng cái xẻng nhổ cỏ ở ruộng ngô, cây ngô ở trên mặt đất cao không có bao nhiêu, khó khăn lắm mới cao đến được mắt cá chân, ánh nắng của mặt trời đầy chói chang, Hoắc Sênh thở hổn hển sau một hồi làm việc đầy mệt mỏi, chờ đến khi cô phản ứng lại, cây ngô ở sau chân cô đã bị cô giẫm cho ngã đi mất vài gốc.

Không xong rồi, bị Triệu Vệ Đông nhìn thấy được phỏng chừng công việc này của cô sẽ bị mất ngay, Hoắc Sênh ba chân bốn cẳng muốn đem cây ngô này bẻ thẳng, cây ngô non nớt ở trên mặt đất, khi Hoắc Sênh đang xúc cỏ lên chỉ sợ không cẩn thận mà làm rơi xẻng, lo nhìn ở phía trước mà không để ý ở phía sau.

Tiếp đó một cái bóng đen phủ xuống, Hoắc Sênh liền dừng tay lại, chống chọi với ánh nắng mặt trời chói chang mà ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Triệu Vệ Đông, thoáng cái liền đứng lên: “Đội trưởng Triệu.”

Triệu Vệ Đông tựa hồ là đến kiểm tra chất lượng lao động, anh nhìn về phía cây ngô bị Hoắc Sênh giẫm đạp trên mặt đất, nhíu mày nói: “Trở về viết bản kiểm điểm!”

“Bản kiểm điểm?” Mặt Hoắc Sênh phơi nắng đến đỏ bừng, càng làm tôn lên làn da trắng đầy tinh tế, cô không rõ lời này của Triệu Vệ Đông là có ý gì, không cần phải trừ đi điểm hay sao?

Triệu Vệ Đông bắt đầu dạy bảo người khác: “Cây ngô giống đều bị cô giẫm nát rồi, trở về viết bản kiểm điểm đưa cho tôi, đi qua đây, đứng qua một bên mà nhìn cho rõ.” Nói xong liền cầm lấy xẻng, mấy cái bổ xuống, cỏ dại ở trên ruộng ngô bị đất chôn vùi, chất thành đống chỉnh tề.

Đây là đang làm mẫu lao động cho Hoắc Sênh.

Sức lực của Triệu Vệ Đông lớn, làm việc lại nhanh, không lâu sau đó, công việc của Hoắc Sênh đều bị anh làm hết.

“Đêm hôm đó Tôn Kính Văn bị rắn cắn, Từ Lực Tranh nói các cô đi bắt ếch đồng?”

Hoắc Sênh đang thu dọn nông cụ, chợt nghe Triệu Vệ Đông ở bên cạnh nói, cô liền ngẩng đầu lên nói: “Ừ, mọi người chúng tôi cùng nhau đi.”

Vẻ mặt của Triệu Vệ Đông tối tăm không rõ nhìn chằm chằm vào cô, nếu đặt ở trên các đồng chí nữ khác thì chính là giở trò lưu manh.

Làn da trắng nõn của người con gái mịn màng như phấn, nhưng lại so với đóa hoa còn mềm mại hơn vài phần, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy nhiên khi nói chuyện thì thanh âm thanh thúy mang theo ý cười, ánh mắt hoảng hốt của Triệu Vệ Đông đột nhiên chuyển sang những chiếc lá ngô xanh.

Anh trầm mặc một hồi, dùng chân giẫm lên đống cỏ dại cao: “Răng độc của rắn lục cắn Tôn Kính Văn đã bị rút ra từ sáng sớm, người chưa có chết, nhưng đoán chừng là nửa người dưới tạm thời không dùng được.”

Tim của Hoắc Sênh đập một hồi, lời này của Triệu Vệ Đông là có ý gì, cô nắm chặt góc quần áo, trên mặt mang theo nghi hoặc: “Rắn cắn ở chỗ đó? Sẽ không phải trùng hợp đến như vậy đi?”

Tri thanh nữ khác mà hỏi ra được lời này khẳng định là đỏ bừng hết cả mặt mũi, nhưng hết lần này tới lần khác Hoắc Sênh hoàn toàn lại không có, chỉ có nghi hoặc.

Đột nhiên Triệu Vệ Đông nở nụ cười, thanh âm lộ ra vẻ không đứng đắn: “Cắn chỗ nào? Vừa vặn quần bị cởi ra, nhìn thấy mấy con rắn lục, bị dọa cho sợ, cô nói có thể không có bóng ma tâm lý hay sao?”

Hoắc Sênh vội ho khan một tiếng: “Thật sự có sao, tôi đối với chuyện này không biết rõ cho lắm.”

“......” Triệu Vệ Đông nói: “Đừng có gây rắc rối cho tôi.”

Hiện tại Hoắc Sênh nghi ngờ rằng có phải Triệu Vệ Đông đã biết cái gì đó rồi hay không, quả thật là đêm hôm đó tranh thủ lúc bắt ếch thì cô có đến cái lán nhỏ cạnh kho hàng của đội ba trước, nhưng lúc đi bắt ếch không có Triệu Vệ Đông đi theo, dựa vào lý thuyết thì không thể nghi ngờ lên trên đầu của cô được.

Lúc Lý Trường Mỹ gác đêm, Tôn Kính Văn và cô ta sẽ lăn lộn ở trong căn phòng nhỏ, xã Chính Hồng chính là thiên hạ của Tôn gia, cô không động chạm được, nhưng mà giờ cô nuốt không trôi cái khẩu khí này, hiện giờ phần dưới của Tôn Kính Văn không dùng được nữa, cũng tốt hơn là để ông ta lại đi gây họa cho cô hoặc là thanh niên trí thức nữ khác. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hoắc Sênh cầm lấy nông cụ, đi qua bên cạnh Triệu Vệ Đông, bàn tay tinh tế trắng nõn nà vỗ lên vai của Triệu Vệ Đông một cái: “Đội trưởng Triệu, tôi không có đi gây chuyện, nhưng không có nghĩa là tôi sợ có phiền phức, người khác không chọc đến tôi, thì tôi cũng sẽ không đi chọc người khác.”

Triệu Vệ Đông híp híp mắt, bắt lấy cổ tay của Hoắc Sênh, thanh âm giống như phát ra từ trong lồng ngực, mang theo ác ý: “Người phụ nữ xinh đẹp quả nhiên là một bụng dạ xấu xa.”

Hai bên giằng co nhau, Hoắc Sênh không giấu diếm nói: “Anh đây là đang khen tôi xinh đẹp hay sao?”

Cùng với lúc lời nói của cô vừa hạ xuống, Triệu Vệ Đông đang nắm lấy cổ tay của cô giống như bị bỏng mà lập tức buông tay cô ra.

“Đội trưởng Triệu, tôi nghe nói là anh đã có đối tượng rồi, hành vi vừa rồi của anh là đang giở trò lưu manh đấy.” Hoắc Sênh vừa dứt lời xong liền bình tĩnh mà tự nhiên đi ra khỏi ruộng ngô, nhưng vừa đi ra khỏi ruộng ngô, Hoắc Sênh liền cong chân lên chạy.

Vừa rồi cô cho rằng Triệu Vệ Đông muốn đánh cô.

Cảm giác tinh tế ấm áp của người phụ nữ tựa hồ còn lưu lại trong lòng bàn tay của anh, giống như bị cỏ đuôi chó cào nhẹ qua một chút, Triệu Vệ Đông chợt đặt mông ngồi xổm ở trên ruộng ngô, còn là ngồi xổm lên hai cây ngô xanh mướt, anh thở hắt ra vài hơi, đôi mắt đen u ám, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đánh vài que diêm rồi mới châm thuốc, nửa ngày sau, cười ra tiếng. Người phụ nữ này con mẹ nó thật đủ thú vị!

Chuyện của Tôn Kính Văn náo loạn rất lớn, dù sao thì tình cảnh lúc đó cũng không phải chỉ một hai người nhìn thấy, nhiều đôi mắt đều nhìn thấy như vậy, cho dù bí thư chi bộ xã có muốn che giấu cũng chẳng thể giấu được, việc này đã gây ra ảnh hưởng xấu, một số thanh niên trí thức phẫn uất đã liên hợp lại với nhau lên trên xã vài lần, đều nói đến vấn đề về tác phong của Tôn Kính Văn, còn có danh sách những thanh niên trí thức trở về thành lúc trước đều được trao như vậy cho người ta.

Dưới áp lực của dân chúng, chỉ sau vài ngày, bí thư chi bộ xã đã lấy đi danh hiệu đội trưởng đội sản xuất của Tôn Kính Văn.

Tôn Kính Văn và Lý Trường Mỹ được đưa đến sân thể dục của trường trung học Chính Hồng để tiến hành đại hội phán quyết của công chúng, trải qua chuyện này thì hy vọng trở về thành của Lý Trường Mỹ đã hoàn toàn biến mất, Tôn Kính Văn thì bị đưa đi cải tạo lao động, về phần bao lâu thì không có ai biết.

“Lần trước đi bắt ếch đồng, đã lột da phơi nắng trong nhà ăn, chúng ta bàn bạc trao đổi chờ thêm hai ngày làm nông nữa kết thúc, mọi người trên đội sẽ có được một bữa ăn ngon.”

Chu Bình và Hoắc Sênh làm xong việc liền trở về ký túc xá rửa mặt trước rồi mới định đi đến nhà ăn dùng cơm, lúc này Chu Bình với vẻ mặt tham vọng kéo Hoắc Sênh lại.

Thịt mà Hoắc Sênh mua trước đó ở xã đã ăn xong từ sớm, hai túi bột Phú Cường cũng đã thấy đáy, gần đây cô đang suy nghĩ đến việc đi đến huyện ở xã một chuyến, một mặt là đi mua chút đồ, mặt khác là đi xem người ta, chuyện thả rắn là do cô làm ra, nhưng chuyện Tôn Kính Văn và bí thư chi bộ xã bị đánh thì cô không biết.

Hai người rửa mặt một phen, mang theo cốc riêng, đi đến nhà ăn, trong nhà ăn có không ít người ngồi, một khoảng không gian rộng mênh mông, Hoắc Sênh lúc này mới nhớ ra, bởi vì đội ba bên kia không có Tôn Kính Văn mà tạm thời còn chưa có chọn được đội trưởng đội sản xuất, liền để cho bên phía đội hai giúp đỡ, hiện tại đội ba là do Triệu Vệ Đông tạm thời quản lý, chờ cho chọn được đội trưởng đội sản xuất phù hợp thì giao phó lại mọi chuyện.

“Rau hôm nay hình như xào hơi nhiều dầu hơn bình thường.” Chu Bình nhìn thức ăn ở cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Tôi không đợi được đến lúc ngày làm nông kết thúc.”

Hoắc Sênh nhìn thấy không có gì khác biệt mấy: “Lát quay về pha cho cô một ly sữa yến mạch để uống.”

Chu Bình vội vàng lắc đầu, cô đã uống chực sữa yến mạch của Hoắc Sênh nhiều lần rồi, bản thân cô thì lại không có thứ gì tốt, liền đem kẹo quýt cánh hoa mà mình vẫn không nỡ ăn chia cho Hoắc Sênh, đây là Từ Lực Tranh cho cô, cũng coi như là một ít thứ tốt này nọ của cô đi.

“Không cần đâu, tôi còn mà.” Hoắc Sênh gọi nửa chén cháo khoai lang, nửa cái bánh bao, cùng với Chu Bình ngồi ở góc nhà ăn mà ăn.

Lúc này đã làm xong việc, Hoắc Sênh xõa mái tóc đen mềm mại như mun, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là chiếc váy đồng màu trắng, bộ dáng dịu dàng, giống như đóa phù dung từ trong nước bước ra, một ít thanh niên trí thức nam, nhìn đến không chớp mắt.

Là một thanh niên trí thức xinh đẹp được bên phía đội hai trao đổi lại đây, người này là người mà ai cũng đã từng gặp qua, là Hoắc Sênh ở đội ba trước kia, Hoắc Sênh trước đó tình tình rất không tốt, hơn nữa còn khinh thường người khác, vênh váo kiêu ngạo.

Nhưng mà hiện tại mọi người nhìn thấy được, chỗ nào cũng tốt cả, làm việc thì nghiêm túc, không có chút qua loa nào, một thanh niên trí thức nữ xinh đẹp như vậy ở trong đội, lúc làm việc mọi người đều đỡ mệt mỏi hơn.

Triệu Vệ Đông ngồi ở giữa bọn họ gõ bàn: “Lo ăn cơm đi! Nhìn cái gì mà nhìn! Không sợ tròng mắt rớt từ hốc mắt ra ngoài hết hay sao!”

“Đội trưởng Triệu, nhìn một cái mà cũng không được hay sao, anh đã có đối tượng rồi, nhưng mọi người chúng tôi chưa có.”

Từ Lực Tranh ở bên cạnh nói: “Tri thanh Hoắc cũng không tệ đi, so với những thanh niên trí thức nữ nũng nịu khác tốt hơn nhiều, đi bắt ếch đồng, mà mắt cũng không chớp lấy một cái.” Lần trước đi bắt ếch đồng sở dĩ gọi Hoắc Sênh đi theo là bởi vì các xã viên nam chưa từng nói chuyện với Hoắc Sênh, mới để cho Từ Lực Tranh đi mai mối, nhưng mà cuối cùng lại bị chuyện của Tôn Kính Văn quấy nhiễu.

Triệu Vệ Đông nhìn chằm chằm vào chỗ của Hoắc Sênh nửa ngày trời, sau đó liếc mắt nhìn Từ Lực Tranh: “Này mà không nũng nịu?”

Từ Lực Tranh vỗ đùi, khó hiểu nói: “Ơ hay, con người của tri thanh Hoắc sao mà không tốt được chứ? Không phải lúc trước nhảy sông tự vẫn bị cậu kéo lên, rồi lại nhảy xuống nữa, làm khó cậu, à, đúng rồi còn đáp trả lại cho một tràng mắng, cậu thân là một người đàn ông, da dày thịt béo, tát một cái cũng không mất đi một hai miếng thịt, so đo những chuyện này làm cái gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play