Các đội sản xuất phải trao đổi thanh niên trí thức, đội trưởng đội sản xuất liền đem những người không có tính tích cực cao, cùng với kéo chân đội trao đổi ra ngoài hết, mọi người đều cho rằng xã có động tác lớn để chỉnh đốn lại.

Kỳ thật nhiều nhất chỉ là lau mông* cho Tôn Kính Văn.

*lau mông*: ý chỉ là xã che giấu cho tội của Tôn Kính Văn

Các đội sản xuất dưới xã Chính Hồng, được phân chia theo nơi cư trú của nông dân, đội hai ở ngay sát bên cạnh đội ba, lúc trao đổi danh sách số người rời khỏi đội, Hoắc Sênh đã sớm thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đội hai báo danh.

Đồ đạc tạp nham này nọ của cô không ít, Từ Lực Tranh phải mang theo một xã viên đến để hỗ trợ, đợi đến lúc đội thanh niên trí thức của đội hai đến, Hoắc Sênh không tốn nhiều công sức, toàn bộ hành trình liền mang theo cái chậu tráng men.

Chu Bình dẫn Hoắc Sênh đi làm quen với các tình huống trên đội hai, đưa cô đến nhà ăn, kho hàng để nhận chỗ.

“Bên chúng tôi bắt đầu làm việc sớm hơn các đội khác nửa tiếng, bắt đầu sớm nên kết thúc công việc cũng sớm, chỉ cần chăm chỉ tích cực lao động, không lười biếng trốn việc, phân công bao nhiêu thì là bấy nhiêu đó.”

Khi chính thức làm việc ở đội hai, Hoắc Sênh liền hiểu ý tứ của Chu Bình.

Trời còn chưa sáng, các đội sản xuất khác đều chưa có động tĩnh gì, thì đội hai bên này đã tụ tập tất cả các xã viên ở bên ngoài nhà kho.

Triệu Vệ Đông ngồi trước chiếc bàn nhỏ bị thủng trong kho hàng, trong tay đang lật tờ sách ở trên bàn, phó đội trưởng đội sản xuất ở bên cạnh lần lượt điểm danh, xem có ai vắng mặt hay không.

Hoắc Sênh là người cuối cùng được điểm danh, cô giòn giã đáp một tiếng, Triệu Vệ Đông ngồi trước bàn kho hàng lật sách một lúc, sau đó đứng lên phân công cho từng người một trong nhóm xã viên.

Đến lượt của Hoắc Sênh, Triệu Vệ Đông thì thầm vài câu với đội phó trong đội, sau đó đi tới bên cạnh Hoắc Sênh sắp xếp cho cô đi theo các nữ xã viên trong đội đi nhổ cỏ xanh.

“Cảnh báo trước, ở trong đội thì tốt nhất làm việc cho đàng hoàng, trong mắt của tôi không cho phép xuất hiện sạn cát*.” Nói xong liền nghênh ngang rời đi, lúc ấy anh đưa ra việc rút thăm chính là sợ bí thư chi bộ lén lút làm ra hành động gì, kết quả là một tay này của anh, thật đúng là cho anh mặt mũi, vừa rút một cái liền rút trúng ngay đội ba.

*sạn cát*: Triệu Vệ Đông đang nói đến những người không làm việc đàng hoàng.

Hoắc Sênh đi tới kho hàng nhận sọt, tiền sự làm việc của cô cũng không tốt lắm, Hoắc Sênh ở trong nguyên tác, không phải đưa đồ cho Tôn Kính Văn, làm chút công việc nhàn nhã của nhà nông, thì cũng chính là báo cáo thân thể không thoải mái, cáo ốm không làm.

Cáo ốm là một cách để thanh niên trí thức dùng để trốn tránh lao động, Hoắc Sênh trong nguyên tác làm rất thuận lợi, cũng có chút danh tiếng ở thôn Hà Câu.

Nhổ cỏ không phải là công việc nặng nhọc gì, mấu chốt là bạn có thể nhổ được bao nhiêu, căn cứ vào số lượng nhổ được để tính điểm cho công việc, phần lớn việc nhổ cỏ đều là các đồng chí nữ, các chị em phụ nữ ở cùng một chỗ vừa nói chuyện phiếm vừa nhổ cỏ thời gian trôi qua cũng nhanh.

Hoắc Sênh mới đến đội hai, hầu như không quen biết ai, cô chủ động nói chuyện với người làm việc ở bên cạnh, một ngày trôi qua cũng quen mặt với người ở trong đội.

Mọi người đều cho rằng thanh niên trí thức mới đến này không dễ để ở chung, nhưng vẫn rất hiền lành, vẻ ngoài như hoa như ngọc, làm việc cũng không có lười biếng, nhìn cũng rất được.

Đội sản xuất đem cỏ mà các xã viên nhổ được đi cân, sau đó ghi chép tương ứng số cân nặng vào, mãi cho đến lúc hoàng hôn buông xuống thì Hoắc Sênh mới cõng sọt ở trên lưng đến kho hàng để cân.

Người cân chính là Triệu Vệ Đông, cả ngày hôm nay Hoắc Sênh đã nhìn thấy gần như mọi người đều bị kiểm tra tiến độ và chất lượng công việc nông nghiệp, làm không đủ tiêu chuẩn thì không được ghi chép số cân nặng, nói một là không có hai, yêu cầu nghiêm khắc cực kỳ.

“Cỏ xanh đều bị ướt hết, ghi vô 6 điểm, lần sau còn làm như vậy nữa thì sẽ tăng lên gấp đôi cân nặng.” Triệu Vệ Đông sau khi cân cỏ xanh xong, liền nói với người bên cạnh ghi chép số cân nặng vào.

Xã viên làm việc mỗi ngày có người điểm cao có người điểm thấp, không hề giống nhau, lao động hạng nhất là 10 công điểm, lao động hạng hai là 8-9 công điểm, lao động hạng ba là 6-7 công điểm, cộng với loại công việc nông nghiệp, tuổi tác cũng phải được quyết định cuối cùng.

Xã viên được 6 điểm là muốn được số lượng nặng hơn một chút, liền cố ý làm ướt cỏ xanh, bình thường đều là cân xong rồi do nhân viên ghi điểm lại, xã viên nói thêm đôi câu, nhân viên ghi điểm sẽ không so đo mà mắt nhắm mắt mở.

Gặp trúng Triệu Vệ Đông thì sẽ không dễ nói chuyện đến như vậy.

Hoắc Sênh là người cuối cùng, cô đem cỏ ở trong sọt đi cân, Triệu Vệ Đông liền lấy tay bắt lấy, kiểm tra xem cỏ có ướt hay không, có xen lẫn bùn đất hay không.

Hoắc Sênh quan sát thấy còn cẩn thận hơn so với lúc trước kiểm tra.

Nửa ngày sau, Triệu Vệ Đông hướng về phía nhân viên ghi điểm nói: “Ghi cho cô ấy 8 điểm.”

Điều này so với việc Hoắc Sênh cắt lúa mì trên đội của Tôn Kính Văn còn tốt hơn nhiều, đãi ngộ công bằng khiến cho Hoắc Sênh bất ngờ không kịp đề phòng, 8 điểm là tương đương với lao động hạng hai, tính tích cực của cô cũng cao chứ không ít, thả sọt xuống và chào Triệu Vệ Đông rồi sau đó đi trở về ký túc xá cho thanh niên trí thức.

“Trao đổi lấy thanh niên trí thức nữ này ở đội ba cũng được đấy chứ, nhìn bộ dạng trắng trẻo của cô ta giống như một đóa hoa, tôi còn cho rằng là thanh niên trí thức nữ không chịu làm việc mà chê này chê kia, nhưng lại thấy làm việc kiên định như vậy.” Nhân viên ghi điểm đưa sổ ghi chép điểm cho Triệu Vệ Đông để anh xem sơ qua một cái.

“Nhổ cỏ xanh mà cũng không làm tốt được thì còn có thể làm được cái gì nữa.” Triệu Vệ Đông nhìn cuốn sổ trong tay, tầm mắt dừng lại ở một chỗ, cầm bút gạch lên trên cuốn sổ, một lần nữa viết thêm một chữ.

Nhân viên ghi điểm đang thu dọn công cụ làm nông ở trong kho hàng, khi sắp xếp lại cuốn sổ, liền nhìn thấy tên của thanh niên trí thức Hoắc bị anh ta gạch tên, viết lại một cái tên khác.

Anh nhìn cả nửa ngày trời, mới phản ứng được, là mình đăng ký tên cho thanh niên trí thức Hoắc bị sai, là “Sênh” chứ không phải là “Sinh”.

Con gái ở nội thành chính là không giống với bọn họ, tên cũng đầy vẻ nho nhã, họ Hoắc ở trong này cũng không gặp nhiều lắm, càng không có cái tên gọi như là Sênh, cũng may là Triệu đội trưởng biết nhận diện được chữ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thức ăn ở trong nhà ăn ở đội hai cũng không khác gì ở đội ba, kỳ thật hầu như thức ăn trong nhà ăn ở mỗi đội sản xuất thanh niên trí thức đều không có gì khác biệt, bột ngô lúa gạo khoai lang thay phiên nhau đổi, Hoắc Sênh không biết làm sao để nấu cơm, vì thế đem theo bột Phú Cường mua lúc trước chia cho đầu bếp ở nhà ăn một túi, bảo sư phụ làm cho cô bánh bột mì trắng trong một tuần, vào lúc buổi sáng để cô ăn đi làm.

Hai ngày nay Hoắc Sênh được phân đến đồng ruộng ngô, cùng với cô còn có Chu Bình, vào buổi trưa Chu Bình có mang theo đồ ăn, Từ Lực Tranh tranh thủ buổi trưa lại đây, phát huy ưu thế của anh, giúp Chu Bình làm việc sau đó cùng nhau ăn cơm.

“Tri thanh Hoắc, lần trước không phải cô nói muốn đi bắt ếch đồng hay sao? Ngày mốt là ngày nghỉ ở trên đội, có muốn đi hay không?” Từ Lực Tranh và Chu Bình hai người ngồi cùng một chỗ, chia nhau thức ăn trong một bữa cơm trưa, sau đó anh quay đầu lại hỏi Hoắc Sênh: “Chu Bình cũng đi đấy, cô có đi không? Đến lúc đó có một phần ếch đồng nướng cho cô.” Hoắc Sênh miệng cắn bánh bột mì trắng, uống một ngụm nước, mím môi cười nói: “Đi chứ.”

Nghỉ ngơi một hồi, Chu Bình đưa Từ Lực Tranh trở về, chợt như nghĩ đến cái gì đó, liền nói: “Cô có nghe nói đến cái gì hay không? Vào hai ngày trước, bí thư chi bộ xã và Tôn Kính Văn bị đánh đấy.”

Hoắc Sênh đang đậy nắp bình nước lại, nghe đến liền vẻ mặt kinh ngạc: “Bị đánh? Người nào nói như vậy thế?”

Chu Bình nhìn về phía Từ Lực Tranh, việc này là do Từ Lực Tranh nói cho cô biết.

Từ Lực Tranh nói: “Bị bao tải trùm kín lại ở trong mương đánh, buổi tối nên không ai biết là người nào, bóng ma cũng không gặp được một cái, cô nói xem có phải là quá mức kỳ lạ rồi hay không?”

Vốn dĩ là vào mấy ngày trước, nửa đường từ xã trở về thôn Hà Câu, Tôn Kính Văn bị người ta trùm bao tải lại, ném vào trong mương nước hôi thối đánh một trận, mấy ngày nay trên người bị thương khá nhiều mới xuống đất đi lại được chút, mà bí thư chi bộ xã càng xui xẻo hơn, một buổi tối cùng với người khác nói chuyện, uống chút rượu, say choáng váng bị người ta chặn lại ở ngay góc đường, không nói hai lời liền bước lên đánh, đánh xong còn bị người ta ném ra khỏi cửa nhà.

Cảnh sát bắt người ở đâu? Cảnh sát đã xử lý rồi, nhưng không có tin tức nào cho đến tận bây giờ.

Hoắc Sênh nhìn chằm chằm vào bình nước tận nửa ngày, lên tiếng nói: “Thật sự là quá kỳ lạ.”

Lúc nửa đêm, ếch ngoài đồng ruộng kêu lên không ngừng, một nhóm bạn trên đội hai ở dưới mương mò mẫm bắt ếch đồng, ngoại trừ Hoắc Sênh và Chu Bình ra còn có mấy thanh niên trí thức nữ khác, những việc bình thường này đều là từ quan hệ dễ nói chuyện được với nhau mà ra.

Ếch đồng vốn dĩ đó giờ không hề dễ nhìn tí nào, các thanh niên trí thức nữ liền phụ trách đứng ở bên cạnh xách giỏ.

Hoắc Sênh vén ống quần lên nhảy xuống dưới mương lúa, theo bên cạnh một đường mò mẫm tới trước, liền bắt được mấy con ếch đồng, mắt cũng không chớp cái nào mà ném vào trong giỏ, con vật nào mà không cắn người thì cô không sợ.

Những thanh niên trí thức nữ khác sửng sốt, thầm nghĩ, tri thanh Hoắc, lá gan thật là lớn.

Mấy chùm tia sáng chiếu xuyên qua cánh đồng, nương theo tiếng nói chuyện của vài người, đột nhiên cách đó không xa truyền tới tiếng thét chói tai của phụ nữ, nhất thời tất cả mọi người đều sửng sốt, đội hai và đội ba của bọn họ vốn ở liền kề sát nhau, nghe thanh âm này giống như là từ bên phía đội ba truyền đến.

Mọi người trong chốc lát cũng không dám ngây người, Từ Lực Tranh liền đưa người về ký túc xá, xác định một người cũng không thiếu không dư, sau đó đi về phía chỗ của Triệu Vệ Đông.

Hoắc Sênh ở bên giếng nước rửa chân mình, Chu Bình sợ hãi hỏi: “Cô nói xem, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, hét thảm đến như vậy, nghe như là ở vị trí từ phía kho hàng của đội ba truyền đến vậy.”

Tiếng nước xối ào ào lướt qua chân của Hoắc Sênh, cô đặt chậu xuống: “Đi ngủ đi, ngày mai thì sẽ biết được là có chuyện gì xảy ra thôi.”

Ở bên này, Từ Lực Tranh chưa gặp được Triệu Vệ Đông, đội ba bên kia đã đèn đuốc sáng trưng, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện, Từ Lực Tranh nhớ đến chuyện Hoắc Sênh lúc trước bị Tôn Kính Văn theo đuổi tình cảm, liền suy đoán chẳng lẽ Tôn Kính Văn đã làm ra cái chuyện gì rồi.

“Đi đâu vậy?”

Vừa nghe được thanh âm, Từ Lực Tranh ở trong đêm tối vội vàng tiến lên: “Đông Tử, cậu đi đâu vậy? Có phải bên phía đội ba đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”

Triệu Vệ Đông nói: “Tôn Kính Văn bị rắn lục cắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play