Tạ Thanh Phong và Cảnh Tỳ cách nhau vài cái bàn, nhưng sau khi tu vi của cậu cao hơn không ít, thì thính lực nhạy, cho nên lời thổ lộ của nam sinh đều bị cậu nghe được.
Bước chân của Tạ Thanh Phong ngừng lại, hậu tri hậu giác (*) che chắn thanh âm, dứt khoát xoay người đi tới cửa chờ trước, không bao lâu sau, sắc mặt nam sinh trắng bệch, hoảng hốt đi ra, rất nhanh rời đi không thấy bóng dáng.
Hậu tri hậu giác: Trì độn, ngu ngốc.
Lúc này Cảnh Tỳ mới chậm rì rì ôm một cái túi đựng sách bài tập đi ra, trong tay còn ôm mấy quyển sách của Tạ Thanh Phong, đi đến bên cạnh Tạ Thanh Phong, nhìn sườn mặt cậu, phát hiện cậu hoàn toàn không thèm để ý, trong lòng anh giống như bị nghẹn: Hây, quốc sư đây căn bản không thèm để ý mình có bị người cướp đi sao?
Tạ Thanh Phong phát hiện Cảnh Tỳ đứng đó mà không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn: "Đi ra ngoài ăn hay là trở về ăn?”
Cảnh Tỳ đá đá bậc thang phía trước: "Ra ngoài ăn đi."
Trước kia anh ở nhà có thể chuẩn bị cơm trước, hiện tại anh đi theo quốc sư đi học nên không có thời gian, hiện giờ mà trở về, e là phải sau hai giờ mới có thể ăn cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT