Tạ Thanh Phong xoa xoa trán: “Anh đang làm gì đó?”
Cảnh Tỳ thì mang theo vẻ đáng thương, vừa thả rương ra ngoài vừa thở dài, nói: “Mấy vàng ngọc này đáng lẽ đều chuẩn bị cho quốc sư cả. Hiện tại không thể không tách nhau ra, tôi chỉ có thể đặt mấy thứ vốn thuộc về cậu ở đây, chờ xong việc tôi sẽ đi ngay.”
Tạ Thanh Phong giận điên người: “Anh đang coi tôi như kẻ ngốc đá à?”
Một khi cậu nhận mấy thứ này thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết.
Cảnh Tỳ: “Quốc sư hi sinh vì tổ quốc, chuyện này vốn không phải là chuyện mà quốc sư phải chịu. Nhiếp Chính Vương mưu phản là nhằm vào tôi, là hoàng tộc nhà họ Cảnh, mấy thứ này cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi, là thứ mà quốc sư nên có được.”
Lời nói của Cảnh Tỳ trơn tru thẳng thắng, nếu không phải là anh có tâm tư kia thì cậu đã sớm tin rồi.
Tạ Thanh Phong chỉ thẳng mặt Cảnh Tỳ còn đang không ngừng thả mấy cái rương vàng ra ngoài kìa, nói: “Được rồi, anh cứ quăng tụi nó ra đi, quăng thử xem cái phòng khách nhỏ xíu này có chưa hết hay không. Thử xem người khác có phát hiện ra, sau đó bắt tôi trói lại đưa vào phòng mổ xẻ để nghiên cứu không.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play