Quốc Sư Mang Theo Tiểu Kim Khố Của Hoàng Đế Xuyên Không

Chương 63


9 tháng

trướctiếp

Ngải Ngật và bốn người phản ứng hoàn toàn trái ngược nhau, nhìn thấy dấu hiệu này, anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Có phản ứng, tốt quá rồi! Thằng nhóc đó, chờ tìm được người rồi, tôi sẽ đánh cho nó một trận!"

Xem ra đồ đệ này của anh ta hẳn là muốn đi tìm người, nếu không sẽ không tùy tiện tiến vào nơi này.

Chỉ là không biết tại sao lại không nói với anh ta.

Vội vàng đi vào, nhưng không thể ra được, ngay cả bản thân cũng mất tích.

Bây giờ thậm chí không biết trong một ngày qua đã có bao nhiêu người đã vào núi.

Đúng là năm nào cũng có người tìm đường chết, nhưng đặc biệt năm nay lại có nhiều.

Cũng may anh ta vừa nhìn ra có gì đó không ổn liền mời đại sư tới, nếu không cứ tiếp tục chờ đợi, thì không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.

Tạ Thanh Phong yêu cầu Ngải Ngật cất đồ vào, còn cậu thì dẫn đầu đi về hướng đó.

Cảnh Tỳ và những người khác theo sau.

Bốn người đứng tại chỗ một lúc lâu mới ngậm miệng lại, sau đó run lập cập, xoa xoa cánh tay, lon ton chạy theo, chờ họ với!

Nếu như vừa rồi không phải diễn kịch, thì sợ rằng người kia thật sự là đại sư!

Cảnh Tỳ chỉ vài bước đã nhanh chóng đuổi kịp Tạ Thanh Phong, gần như cùng cậu đi song song về phía trước, chỉ cách có nửa bước thôi.

Tạ Thanh Phong dành thời gian để quay lại nhìn anh, đoán được Cảnh Tỳ đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói: "Tuy rằng thân thủ của tôi không bằng anh, nhưng những chuyện này tôi giải quyết giỏi hơn."

Dựa vào hiểu biết của Tạ Thanh Phong đối với Cảnh Tỳ, anh đồng thời gần như bước đi cách cậu nửa bước, hiển nhiên là sợ nơi này có thứ đó, một khi có động tĩnh bất thường, Cảnh Tỳ định tự mình đi lên, lợi dụng kim quang trên người mình để chặn những thứ đó ở bên ngoài.

Tuy biết là một chuyện, nhưng khi thật sự nhìn thấy hành động bảo vệ mình của Cảnh Tỳ như vậy, trong lòng cậu nhất thời không nói ra được cảm giác như thế nào.

Từ cổ đại xuyên đến nơi này kỳ thật đối với cậu cũng không thành vấn đề, dù sao lúc trước tại tiểu kim khố làm ra quyết định lấy thân hy sinh vì nước thì cậu đã ngộ ra, ngay cả mất mạng cậu còn không sợ, huống chi là may mắn sống sót.

Mặc dù đang sống ở một thế giới khác, nơi này không có sư huynh, không có mấy đứa sư điệt, cũng không có người thân quen, nhưng cậu vốn có một cá tính phù hợp với mọi hoàn cảnh.

Nếu không thể quay về, vậy nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ an nhiên ở lại.

Không nghĩ tới lại có một niềm vui bất ngờ, tuy rằng ngoài miệng cậu vẫn luôn nói không muốn cùng tiểu hoàng đế có quan hệ gì, nhưng giữ người ở lại, làm sao không phải chính mình miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo.

Tiểu hoàng đế là người duy nhất cậu quen ở dị thế, họ có chung một bí mật, đến từ cùng một nơi, huống chi cũng chưa kể đến tình bạn "chí mạng" của họ khi còn nhỏ.

Nhưng người trước mắt quá khứ đã từng là hoàng đế, quân vương trên vạn người, nhưng lại bởi vì nghèo túng không xu dính túi, phải ăn cơm mềm(sống bám) ở bên cạnh cậu, chính vì vậy, anh nhiều lần đặt cậu vào vị trí quan trọng hơn chính mình, khiến cậu cảm thấy có chút tội lỗi sâu sắc.

Cảnh Tỳ rất thong thả chớp mắt, nhất thời không biết là Quốc sư lo lắng cho mình hay là vì cái gì khác.

Nếu đã không chắc chắn thì cứ án binh bất động.

Quả nhiên, ngay sau đó Tạ Thanh Phong tiếp tục nói: "Cho dù anh không ra sức như vậy, tôi cũng sẽ thay anh trả hết nợ, thay anh chấm dứt hợp đồng."

Cảnh Tỳ: "..." Anh biết ngay mà.

Tạ Thanh Phong nói xong liền tiếp tục đi về phía trước, cậu vốn tưởng rằng tiểu hoàng đế nghe xong lời này sẽ không tiếp tục biểu hiện bản thân nữa, nào ngờ lại có một bóng người lướt qua bên cạnh cậu, dứt khoát không ở phía sau nửa bước nữa, mà đi thẳng về phía trước dẫn đầu.

Tạ Thanh Phong: "..."

Hách Cát Hâm thể lực ở mức trung bình, suýt chút nữa không theo kịp, chạy chậm thở hổn hển muốn đuổi kịp, liền thấy Cảnh ảnh đế đi phía trước cực nhanh, bóng dáng cao lớn của anh khiến người ta cảm thấy rất an toàn, thể lực này thật làm người ta ghen tị, mọi người đều mỗi ngày ở bên cạnh đại sư ăn cơm trắng, nhưng tại sao Cảnh ảnh đế trông lại rất giỏi đánh nhau chứ?

 

Nhưng mà……

“Đại sư, sao tôi cảm thấy cảm xúc của Cảnh ảnh đế không tốt nhỉ?” Hách Cát Hâm không biết từ đâu mà tìm ra một cành cây, vừa chống vừa gõ gõ đánh đánh dò đường.

Tạ Thanh Phong liếc nhìn bóng lưng Cảnh Tỳ, chỉ là lắc đầu, nhớ lại lời mình nói, cũng đâu có gì không đúng chứ, chẳng lẽ là kích thích anh rồi sao?

Đoàn người đi bộ hơn hai giờ đồng hồ mới đến được lưng chừng núi, đi theo hướng đã chỉ dẫn, nhưng không phải là con đường để tiếp tục lên núi.

Sắc trời đã tối hoàn toàn, lúc Ngải Ngật đến là phải tìm người, đề phòng nên anh ta đã mang theo đèn pin.

Anh ta đi cuối cùng, bốn thanh niên trước mặt lúc này đã mệt mỏi nên bước đi chậm chạp, nhưng vì trời tối và cuộc trò chuyện trước đó với nhóm Ngải Ngật, nên họ cũng không dám trì hoãn,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp