Diêm Tuyền Minh tự mình nhìn người đại diện gỡ tất cả các bức ảnh xuống mới
thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn lấy điện thoại di động ra, muốn xóa bức ảnh mỹ nam trên bình sứ
mà anh ta đã chụp trước đó, nó suýt chút nữa đã lấy mạng anh ta rồi, sau này
cho dù đẹp cỡ nào anh ta cũng sẽ kiềm chế lại.
Tạ Thanh Phong thấy hành động của anh ta cũng không ngăn cản.
Sau khi xóa mọi thứ, Diêm Tuyền Minh nở một nụ cười nịnh nọt với Tạ Thanh
Phong: "Đại sư ~"
Người đại diện đang ôm một trong những khung ảnh đã bị gỡ bỏ, tay run run
suýt nữa thì ngã: "!"
Cái quái gì vậy, ông ta đời này vậy mà vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ như quỷ
này của nghệ sĩ của mình ư?
Nhưng nếu khi diễn xuất cậu ta có thể buông bỏ hình tượng của mình, liệu có
bị chế nhạo là bình hoa không?
Còn có thể dù đóng phim nhiều lần đều là một cái khuôn mẫu, như là tự diễn
bản thân mình sao?
Cảnh Tỳ cau mày.
Hách Cát Hâm trông như nhìn thấy quỷ, má ơi má ơi, da gà anh ta nổi hết cả
rồi.
Tạ Thanh Phong trầm mặc một hồi, mới khắc chế thân thể cứng đờ: "Cái
gì?"
Diêm Tuyền Minh thấy đại sư bị hoảng sợ, mới có chút kiềm chế bản thân,
nhưng vẫn là nhiệt tình đến quá mức: "Đại sư, tính mạng của tôi đều giao
phó cho cậu, cậu nhất định phải cứu tôi đấy."
Tạ Thanh Phong: "...... Đương nhiên." Có tiền, tự nhiên sẽ có
mạng.
Chuyện này của Diêm Tuyền Minh cũng không khó, Tạ Thanh Phong trong phút
chốc liền vẽ ra một lá bùa, đưa cho anh ta: "Cầm lấy lá bùa này, lại đi
đến nơi trưng bày bình sứ đó một chuyến, mở ra lá bùa là được."
Diêm Tuyền Minh rụt cổ: “Có thể…… Không đi không?”
Tạ Thanh Phong nhướng mắt: "Anh xóa đi bức ảnh nhưng tình oán lưu lại
vẫn còn ở trên người anh. Muốn mở chuông thì cần phải có người buộc chuông, khi
lá bùa này nhìn thấy bình sứ đó, mới có thể triệt để diệt trừ căn nguyên, kể cả
trên người của anh, tất cả đều sẽ được giải trừ."
Diêm Tuyền Minh hai mắt sáng lên, lập tức tiếp nhận: "Đại sư yên tâm!
Tôi lập tức đi ngay!"
Đừng nói là đi một chuyến, cho dù là thành kính ba ngày, anh ta cũng sẽ đi!
Anh ta không bao giờ muốn bị bệnh giống như con ma ốm yếu này nữa, quá ảnh
hưởng đến việc tận hưởng cuộc sống của anh ta.
Ba người Tạ Thanh Phong đã từ chối đề nghị tiễn họ đi của Diêm Tuyền Minh.
Hách Cát Hâm cho dù đến lúc đi xuống lầu vẫn còn rùng mình: "Không
phải chứ, cái này... cũng quá nhiệt tình rồi đúng không?"
Nếu để cho fan của Diêm Tuyền Minh nhìn thấy anh ta như vậy, thì đúng là
gặp quỷ.
Lại để cho anh ta tiễn, sợ là toàn bộ quá trình ánh mắt đều hận không thể
treo ở trên người đại sư, quá đáng sợ.
Đặc biệt là Cảnh ảnh đế bên cạnh vẫn luôn không ngừng tỏa ra khí lạnh vèo
vèo, ngay giữa mùa hè mà khiến Hách Cát Hâm có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Nhưng mà Tạ Thanh Phong lại không sao cả, bởi vì cậu đã thấy phản ứng quá
nhiệt tình sau khi coi cậu như một cọng rơm cứu mạng giống như Diêm Tuyền Minh
quá nhiều rồi.
Sau vài ngày, khi cơ thể anh ta hồi phục, thì cũng sẽ bình tĩnh lại.
Ba người họ hôm nay ngoài việc của Diêm Tuyền Minh ra thì cũng không có gì
khác để làm.
Trở lại khách sạn.
Về đến khách sạn đi thang máy lên phòng, lúc này đại đa số khách đã ra
ngoài chơi, cho nên không có nhiều người cho lắm.
Ba người từ bãi đậu xe đi lên, đến lầu một thì dừng lại một chút, cửa mở
ra, một đôi nam nữ đẩy hành lý đang đợi ở đó.
Sau khi cửa thang máy mở ra thì bước vào.
Ba người Tạ Thanh Phong đứng trong thang máy, khi hai người đi vào, Tạ
Thanh Phong nhướng mắt liếc nhìn hai người một cái, lúc này nhìn vào đôi nam nữ
chỉ cách mình một bước phía trước, ánh mắt hơi tối sầm lại.
Hai người nam nữ đều đẹp, khoảng hai mươi mấy tuổi, chắc là một cặp đôi
trẻ, cô gái vòng tay ôm lấy cánh tay chàng trai, thủ thỉ nói địa điểm mình sẽ
dừng chân đầu tiên, giọng phấn khích.
Người nam vẫn luôn dịu dàng đáp lời, rất có kiên nhẫn.
Hai người đi lên tầng thứ hai thì đi ra, trong thang máy nhất thời chỉ còn
lại ba người.
Hách Cát Hâm hâm mộ nhìn cánh cửa thang máy đang đóng lại: "Khi nào
thì tôi mới có thể thoát ế đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.