Vương Lục vẻ mặt âm trầm ngồi ở nơi đó, tức giận đến thở hổn hển, nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt cầu cứu của Đoạn Việt, chẳng qua vừa rồi đánh cược là do bọn họ đưa ra, hơn nữa điều kiện cũng là do bọn họ đặt ra, nhưng điều làm Vương Lục không ngờ chính là, vị khách bên kia không có ý tốt, họ vốn không cùng đẳng cấp chút nào.

Đoạn Việt không biết làm sao, gã không cam lòng nhìn cậu Lục, gã ở trong nhà họ Đoạn vốn dĩ đã không được thương yêu, lần này cũng nhờ mượn thế cậu Lục mới được nhà họ Đoạn coi trọng, vậy mà bây giờ gã đã gặp chuyện, thậm chí là bị bắt đi dưới mi mắt của cậu Lục.

Nhà họ Đoạn nhất định sẽ không cứu gã, gã sẽ chỉ trở thành đứa con bị vứt bỏ mà thôi.

Cậu Lục cũng không thèm nhìn gã, hiển nhiên không có ý định đắc tội với Đội phó Ngải chỉ vì một thứ đồ chơi không thể thiếu bên cạnh gã ta, bọn họ đã nghe nói về những người trong bộ phận đặc vụ đặc biệt này, họ có thể quản lý vượt cấp.

Cậu Lục ở trước mặt ông cha già của mình đúng là được cưng chiều, nhưng cũng có điểm mấu chốt, chỉ cần náo loạn không quá lớn, ông già nhất định sẽ giải quyết tốt hậu quả cho gã ta, nhưng tiền đề là không vượt qua điểm mấu chốt, một khi chọc trúng rắc rối, ngay cả ông cha già cũng không tha cho gã ta.

 

Việc hai người mắt đi mày lại Đội phó Ngải đã thu vào trong mắt, sốt sắng nói: “Chuyện này liên quan không nhỏ, chỉ sợ mười tám năm nữa cũng không ra được, cho dù có may mắn được giảm án đi nữa, đến lúc đó đã đắc tội nhiều gia tộc như vậy, có thể sống bao lâu thì phải xem chính mình. Nhưng nếu có thể khai ra thủ phạm chính, không chỉ có có thể giảm hình phạt, mà còn sẽ không bị cố ý nhằm vào……”

Anh ta nói ra lời này, có thể nói là đang châm ngòi ly gián trước mặt chính chủ.

Sắc mặt Vương Lục xanh mét, nhìn chằm chằm Đội phó Ngải: Thằng cháu này đừng để cho gã ta bắt được nhược điểm nhé, bắt hết người ở bên cạnh gã ta còn không nói, mà ngay cả gã ta cũng muốn bắt đi cùng luôn đúng không?

Vương Lục không nhìn Đoạn Việt, nhưng ý trong ngoài lời nói đã rõ ràng: "Nếu tôi xảy ra chuyện gì, ông già của tôi sẽ không tha cho người kia."

Lời này khiến Đoạn Việt cùng Hồ Đạo Trưởng giật mình, cho dù khai ra cậu Lục, có thể giảm bớt sự trả thù của nhà họ Tề và nhà họ Mâu, nhưng ông cụ Vương đã mất đi con trai, sự báo thù của ông ta có lẽ cũng đủ cho hai người họ khổ sở.

Như vậy chuyện này, cho dù hai người không phải chủ mưu, cũng chỉ có thể thừa nhận.

Đội phó Ngải không thể bắt Vương Lục đi cùng đúng là đáng thất vọng, nhưng lần này thu hoạch đã vượt quá mong đợi, sau khi anh ta điều tới hai cấp dưới dùng xe đưa người đi, anh ta lại ngồi lên xe của Hội trưởng Mâu.

Hội trưởng Mâu muốn đưa ba người Tạ đại sư về khách sạn trước, nếu không phải đã quá muộn, thì ông ta đã dọn bàn tiệc kính Tạ đại sư bảy tám ly rượu để tỏ lòng cảm ơn rồi, một ly rượu khẳng định không thể bày tỏ được lòng biết ơn của ông ta vào lúc này.

Nếu như lần này không phải có Tạ đại sư, bọn họ nhất định không đối phó được bọn chúng, không nói Vương Lục, chỉ cần một tên Hồ Đạo Trưởng thôi cũng đủ cho họ khổ sở.

Đêm nay, họ đã nâng lên một tầm cao hơn đối với bản lĩnh của Tạ đại sư, trước đây họ đã biết Tạ đại sư có bản lĩnh cao, nhưng không ngờ khi đối mặt với Hồ Đạo Trưởng lợi hại như vậy, thế nhưng Hồ Đạo Trưởng lại hoàn toàn không có một chút sức chống cự nào, có thể thấy được Tạ đại sư thâm tàng bất lộ bao nhiêu.

Hội Trưởng Mâu, Bạch Đạo Trưởng và những người khác rõ ràng biết điều này, ngay cả Đội phó Ngải cũng biết điều đó.

Vừa lên xe đã nghe Hội trưởng Mâu hỏi anh ta tại sao không quay lại bộ phận, Đội phó Ngải đã thay đổi vẻ lạnh lùng trước đây, ngồi đối diện Tạ Thanh Phong, nở nụ cười thật tươi: “Tạ đại sư, có hứng thú hợp làm một không? Đãi ngộ chắc chắn sẽ được áp dụng cho đại sư ở mức cao nhất!"

Tạ Thanh Phong không lên tiếng, Cảnh Tỳ ở một bên nhìn nụ cười trên mặt Đội phó Ngải thật muốn đánh cho rớt răng, nhưng mấy năm nay anh đã sớm không bộc lộ ra cảm xúc, Tạ Thanh Phong không nói gì, đương nhiên anh sẽ không thể hiện bất kỳ sự bất mãn nào.

Tạ Thanh Phong không ngờ Đội phó Ngải lại có ý nghĩ như vậy, cho nên cậu không chút nghĩ ngợi nói: "Tôi không có hứng thú."

Vất vả lắm cậu mới thoát khỏi thân phận Quốc sư của một nước, không bị người khác quản chế, kết quả vừa mới tự do không bao lâu, cậu lại tự đặt mình trong xiềng xích của quy tắc? Làm sao cậu có thể thiếu suy nghĩ như vậy chứ?

Đội phó Ngải nói: "Thật sự không sao? Bộ phận của chúng tôi vẫn rất đáng tin cậy." Vất vả lắm mới bắt được người lợi hại như vậy, nếu có thể làm việc cho bọn họ, công lao đó còn không phải sẽ lớn lắm sao, nhưng rõ ràng không thể mạnh mẽ làm khó người ta được, chỉ là không thể không cố gắng một lần cuối cùng.

Hội trưởng Mâu đè Đội phó Ngải lại: "Ha ha, có phải cậu uống nhiều rồi không? Tối ngày chỉ muốn nói đùa, mấy ngày nữa Tạ đại sư sẽ bắt đầu đi học, làm sao có thời gian chứ? Ông ta quay đầu trừng mắt liếc nhìn Đội phó Ngải một cái.

Vất vả lắm ông ta mới tạo được hình tượng tốt trước mặt Tạ đại sư, vậy mà thằng nhãi này vừa mở miệng đã yêu cầu người ta làm việc cho nó à? Mặc dù đãi ngộ tốt, nhưng cũng phải xem người ta có bằng lòng hay không, với đạo hạnh của Tạ đại sư đây, sao có thể cam lòng bị người khác quản chế?

Làm sao mà người ta không thèm nhận công việc c�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play