Ánh mắt Hồ Đạo Trưởng rơi vào trên người Hách Cát Hâm, nhìn từ trên xuống
dưới nhìn một chút, xác định người này ngay cả nửa phần tu vi cũng không có,
không khỏi cười khinh thường một tiếng: "Người trẻ tuổi, có một số việc,
cũng không phải cậu nghĩ ra trong đầu là có thể làm được, cẩn thận đến cuối
cùng chết như thế nào cũng không biết đấy."
Ông ta ở trong ngành này nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng
mình sẽ bị một đứa nhóc vô danh, thậm chí còn không có nửa phần đạo hạnh khiêu
khích, có điều nụ cười trên môi ông ta vẫn còn chưa phai nhạt, Hách Cát Hâm lại
nói lần nữa.
"Ai nói tôi sẽ so tài với ông? Tôi chỉ là một trợ lý, hiện tại là
thiên hạ của giới trẻ, tự nhiên là Tạ đại sư của chúng tôi sẽ thay Bạch Đạo
Trưởng gặp ông, dù sao đạo hạnh của ông còn không đủ tư cách so tài với Bạch
Đạo Trưởng." Tuy tu vi của Bạch Đạo Trưởng không bằng đại sư, nhưng xét về
vai vế, quả thực cao hơn đại sư rất nhiều, đồng thời, nói như vậy, đại khái là
kích thích Hồ Đạo Trưởng, để cho ông ta chủ động vào hố.
Nếu không, một khi biết được bản lĩnh thực sự của đại sư, thì thằng cháu
này cho dù Vương Lục có cho bao nhiêu tiền cũng chưa chắc dám mạo hiểm như vậy.
Lần này, không chỉ có Hồ Đạo Trưởng, mà ngay cả Vương Lục cũng ngoài ý muốn
nhìn qua, nhìn người thanh niên từ khi xuất hiện đã hấp dẫn tất cả ánh mắt của
mình, không khỏi cảm thán dung mạo đối phương quá đẹp, thậm chí không thua gì
minh tinh trên màn ảnh.
Không chỉ vậy, xung quanh còn có một khí chất đặc biệt, cảm giác lạnh lùng
và ngăn cách với thế nhân khiến Vương Lục nảy sinh ý muốn hủy diệt, gã ta từ
nhỏ đã bị bắt nạt cho nên trưởng thành tính tình mới vặn vẹo như bây giờ, gã ta
thích phá hủy tất cả những điều tốt đẹp.
Bây giờ nghe nói thanh niên to gan muốn so tài với Hồ Đạo Trưởng hóa ra lại
là người thanh niên gã ta vừa coi trọng, khóe miệng nhếch lên: “Không ngờ trong
nghề của Hồ Đạo Trưởng lại có một người đẹp như vậy, nhưng không biết vị này
vào nghề khi nào, sao trước kia chưa từng thấy qua."
Hách Cát Hâm không nghĩ tới thằng cháu này còn rất thận trọng, ngoài mặt
tuy chỉ hỏi tùy tiện, nhưng thực tế là đang tìm hiểu chi tiết, may mắn thay, họ
cũng không sợ: "Sự nghiệp dài ngắn cũng không liên quan gì đến bản lĩnh,
cho dù chúng tôi chỉ mới vào ngành được hai tháng, đó cũng là bản lĩnh của
chúng tôi."
“Phì!” Vương Lục hoàn toàn nhịn không được cười ra tiếng, giống như bất đắc
dĩ nhìn tên hề nhảy qua tường, hoàn toàn yên tâm, liếc mắt nhìn Hồ Đạo Trưởng:
“Nếu bọn họ đều nói họ "bản lĩnh lớn", vậy thì Hồ Đạo Trưởng phải so
tài với họ thật tốt đấy nhé."
Hồ Đạo Trưởng lại không nói lời nào, đạo hạnh ông ta không thấp, cho nên
mới dám trơ trẽn khiêu khích Bạch Đạo Trưởng như vậy.
Bạch Đạo Trưởng tự nhiên không phải là đối thủ của ông ta, dựa vào tên tuổi
của bọn họ cùng với chuyện bọn họ xử lý mấy năm qua là có thể biết, nhưng mà
thanh niên trước mặt này lại khác, ông ta càng cẩn thận hơn Vương Lục, đặc biệt
là từ khi đối phương xuất hiện, ông ta không thể nhìn thấy mệnh cách của đối
phương.
Nếu như là người khác, ít nhiều thoạt nhìn cũng có thể cảm nhận được đối
phương có phải mạng phú quý hay không, nhưng người trước mắt lại căn bản không
cảm giác được nửa phần, người như thế này hoặc là đạo hạnh thâm sâu đến mức
khiến ông ta không thể nhìn thấy bất kỳ manh mối nào cả, hoặc chỉ là một kẻ ngu
ngốc, không có chút đạo hạnh nào, thuần túy là gạt người.
Hồ Đạo Trưởng nhìn khuôn mặt đặc biệt ưu tú của Tạ Thanh Phong, thầm nghĩ
chắc hẳn là người sau, dù sao đối phương tuổi còn quá trẻ, ông ta không tin
trên đời này có người trẻ tuổi như vậy có thể có đạo hạnh vượt qua mình, ngay
khi cậu Lục đang bất mãn nhìn qua lần nữa, ông ta đã tiến lên một bước nói:
"Vị tiểu hữu này, không biết có bằng lòng so tài với lão đạo tôi
không?"
Hách Cát Hâm tránh người ra, Tạ Thanh Phong thờ ơ liếc nhìn Hồ Đạo Trưởng,
đứng dậy: "So tài thế nào?"
Hồ Đạo Trưởng đợi Tạ Thanh Phong tới gầ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.