Tạ Thanh Phong cau
mày nhìn về hướng đó, ánh mắt theo bản năng chú ý tới một bóng người cao gầy,
nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, thì một đám người đột nhiên như phát hiện ra cái
gì, ùa lên.
Đám đông che mất
một phần tầm nhìn, Tạ Thanh Phong không phát hiện ra điều gì bất thường, hơn
nữa cũng đang lên máy bay, cũng không muốn chặn người phía sau nên đi về phía
cửa lên máy bay.
Bên kia, Cảnh Tỳ
sau khi xác định chính là Tạ Thanh Phong mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nhưng
vừa nhìn thoáng qua, đối phương đã nâng bước tiến lên, rất nhanh bóng dáng đã
biến mất không thấy.
Cảnh Tỳ cau mày,
định đuổi theo, nhưng lại phát hiện có rất nhiều người xung quanh đang lao về
phía mình.
Lương Thành Lỗi
không biết khi nào đã thở hồng hộc đuổi theo đến, bởi vì sốt ruột nên cũng
không ngờ rằng người trước mặt sau khi
biết được phương hướng liền trực tiếp chạy như gió giống như muốn bay vậy.
Trong một khoảnh
khắc, Lương Thành Lỗi cảm thấy đối phương thực sự giống như đang bay, sợ rằng
đối phương sẽ làm điều gì đó ngoài dự đoán bất kể tình huống nào ở đây.
Dù sao người trước
mắt này là nhân cách thứ hai của Cảnh Miên Phong, ngay cả chữ cũng không biết,
cho nên không ai có thể khẳng định anh có làm ra chuyện tày trời nào hay không.
Không chừng chỉ tùy
tiện bắt lấy một người, nói người kia chính là Quốc sư mình đang tìm, đến lúc
đó... e rằng sẽ trực tiếp lên hot search.
Điều duy nhất mà
Lương Thành Lỗi cảm thấy may mắn là khi xuống xe đã bắt anh đeo khẩu trang và
đội mũ, nếu không lúc này cho dù không phải là Cảnh Miên Phong, thì chỉ riêng
dáng người này thôi cũng đã đủ gây chấn động rồi.
Nhưng anh ta nhớ
đeo khẩu trang cho Cảnh Tỳ, còn mình vội vàng đuổi theo người nên đã làm mất
mũ, mà anh ta là quản lý, đồng thời cũng là quản lý của ảnh đế đã từng trẻ nhất
Cảnh Miên Phong.
Mặc dù Cảnh Miên
Phong tạm thời nghỉ bốn năm, nhưng trong khoảng thời gian này, để buộc anh quay
lại, công ty thỉnh thoảng sẽ tung ra một ít tin tức để thử nước, nên rất nhiều
người hâm mộ Cảnh Miên Phong đã chú ý.
Có người chú ý đến
Lương Thành Lỗi, đám người nhận ra anh ta liền kéo đến bên này, các phóng viên
đang theo dõi những người nổi tiếng khác không ngờ có thể tìm được vị đại quản
lý này, nên cũng xúm lại xung quanh.
Nhưng không dám tới
quá gần Cảnh Tỳ, bởi vì bóng dáng đối phương quá xa lạ, tóc dài đội mũ mang
khẩu trang, mặc dù anh mặc âu phục, nhưng cũng khó mà phân biệt nam hay nữ.
Trong lúc nhất thời
không xác định, nhưng nhờ vậy mà làm Cảnh Tỳ tránh được đám đông, nhanh chóng
trốn thoát đến cổng lên máy bay.
Nhưng hiển nhiên là
không có vé, tự nhiên không vào được, bị chặn lại ở đó, căn bản quên nhìn cổng
lên máy bay, sau đó cúi đầu nhìn chính mình, nghĩ đến động tác vừa rồi của Tạ
Thanh Phong lên máy bay rất quen thuộc cùng với mặt mày trẻ hơn rất nhiều, như
suy tư gì.
Khi Lương Thành Lỗi
tìm một lý do nào đó để trốn thoát và quay trở lại xe bên ngoài sân bay nhìn
thấy Cảnh Tỳ, anh ta suýt nữa đã khóc: "Anh hai à, lần sau chạy trước có
thể nói trước cho tôi một tiếng không? Ít nhất cũng phải trả lời điện thoại
chứ!"
Nói xong, nhìn vào
đôi mắt phượng thâm thúy của Cảnh Tỳ, chợt phát hiện ra điều gì, vỗ vào trán
mình: “Cậu đừng nói với tôi, ngay cả điện thoại di động là cái gì cũng không
biết nhé?”
Cảnh Tỳ im lặng
hiển nhiên là cam chịu.
Lương Thành Lỗi vẻ
mặt đưa đám: Nhân cách thứ hai không bao giờ nghỉ ngơi sao? Không phải nói nhân
cách chính và nhân cách phụ sẽ hoán đổi cho nhau sao? Chẳng lẽ còn cần một cơ
hội nào đó?
Nếu vẫn không thể
thay đổi trở lại... Vậy phải làm sao đây?
Cảnh Tỳ đến đây,
trong lòng lo lắng, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều phi thường mới lạ, quay đầu
nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, lẳng lặng ngồi đó nhìn, một lúc sau, một
chiếc máy bay cất cánh giữa không trung, tự hỏi không biết có phải Quốc sư ngồi
ở trong chiếc đó hay không.
Lương Thành Lỗi
nhìn theo tầm mắt của anh, phát rầu: “Nếu cậu muốn tìm được vị Tạ đại sư này,
thì cũng không cần phải vội như vậy, nghe nói nguyên quán của vị đại sư này ở
thành phố C. Cho dù không thông qua nhà họ Chương, đợi tôi tìm cách liên lạc
được, chúng ta có thể đến thành phố C nhờ ngài ấy chỉ đường cho cậu, nói không
chừng có thể tìm được... Quốc sư của cậu."
Lương Thành Lỗi cho
rằng anh vội vàng như vậy, là vì cảm thấy vị đại sư này có bản lĩnh cao và có
thể giúp anh xem tướng tìm được kẻ gọi là "Quốc sư" mà anh nói.
Rốt cuộc, ngay khi
nhân cách này đến, cậu ta đã nói cậu ta đến để tìm Quốc sư của mình.
Ánh mắt Cảnh Tỳ
cuối cùng cũng rơi vào trên mặt Lương Thành Lỗi, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn
Lương Thành Lỗi như vậy, làm trong lòng anh ta cảm thấy bối rối: "Sao, sao
vậy?"
Cảnh Tỳ: "Đang
đóng vai kẻ xấu à?"
Lương Thành Lỗi:
"Hả?" Kẻ xấu, đóng vai kẻ xấu nào?
Đôi mắt phượng của
Cảnh Tỳ sâu thẳm, nhưng trong đáy mắt lại có một tia sáng kỳ lạ không thể giải
thích được, khiến Lương Thành Lỗi da đầu tê dại, có một dự cảm xấu: "Một
người quản lý độc ác đã bóc lột các nghệ sĩ của anh ta và buộc cậu ta phải bỏ nhà
ra đi."
Lương Thành Lỗi
cuối cùng đã hiểu: "..."
Cảnh Tỳ lại không
buông tha cho anh ta: "Đầu tiên hãy giúp tôi hẹn vị Tạ đại sư này xem
tướng mạo trước đã."
Lương · mang nỗi
oan lớn · Người đại diện: Cậu ta không phải muốn ăn vạ đại sư người ta đó chứ??
***
Khi Tạ Thanh Phong
lên máy bay, trái tim đã trở lại bình thường, cậu không thể tự bói cho mình một
quẻ, nhưng vừa rồi đúng là không có gì bất thường.
Trước đó là khu
biệt thự, sau là nhà ga sân bay, hay không phải vấn đề về địa điểm, mà do cơ
thể cậu có vấn đề?
Có lẽ cần phải tìm
một thời gian để kiểm tra sức khỏe?
Tạ Thanh Phong kìm
nén sự khó hiểu trong lòng, vài giờ sau đã trở lại Thành phố C cùng với Hách
Cát Hâm.
Đến nơi đã là giữa
trưa, hai người đi ăn cơm trước, sau đó phóng tới địa điểm mà bạn của ông chủ
Loan đã hẹn.
Địa điểm không đi
vào nội thành, mà là ở vùng ngoại ô, đồng thời cách sân bay không xa, khi xong
việc nói không chừng có thể trực tiếp đáp chuyến bay buổi tối trở lại thành phố
B, để không trễ cuộc triển lãm ngọc do nhà họ Triệu tổ chức vào ngày mai.
Trên đường đi, Hách
Cát Hâm và Tạ Thanh Phong nói một chút về những gì đã xảy ra với người bạn của
ông chủ Loan.
Người này họ Biện,
người trong nhóm gọi là cậu Biện, là một phú nhị đại.
Gia đình có rất
nhiều tiền, nhưng bản thân anh ta lại không có bản lĩnh gì, chỉ biết ăn uống,
đứng thứ hai trong gia đình, gia nghiệp không cần anh ta phải kế thừa, nhưng
thật ra rất an nhàn sung sướng.
"Tôi và người
này không cùng nhóm, chỉ gặp qua hai ba lần, người này sở thích không giống
người khác, đoán chừng lần này là gặp tài (xui xẻo, cái chết)." Hách Cát
Hâm nhớ lại mấy lần gặp qua, cảm thấy cậu Biện này cho dù lần này không gặp,
thì sợ rằng sớm muộn gì cũng gặp phải.
Không phải nói đi
đêm nhiều có ngày gặp ma sao?
Tạ Thanh Phong:
"Nói thế nào?"
Hách Cát Hâm:
"Người này ấy à, không thích người đẹp hay siêu xe, chỉ thích những cuộc
phiêu lưu mạo hiểm kỳ lạ... anh ta rất can đảm, năm ngoái đã chạy đến Tuyết Sơn
để mạo hiểm, năm kia thì đi sa mạc, năm kìa thì đi rừng mưa nhiệt đới... Anh ta
không thiếu tiền, ở nhà cũng không được coi trọng, nên ban đầu chỉ muốn thu hút
sự chú ý của cha mẹ và anh cả, nhưng sau đó chơi nhiều rồi trở nên yêu thích. Nhưng
mà, điều này dường như càng ngày càng..." Nói đến đây, Hách Cát Hâm nhún
vai: "Năm nay anh ta lại thích đến những ngôi nhà ma hay hung trạch gì
đó."
Lúc này điện thoại
của ông chủ Loan gọi tới, sau khi nói vài câu, Hách Cát Hâm cau mày, sắc mặt
không được tốt lắm: “Hôm qua anh đâu có nói… Để tôi hỏi thử trước, không được
thì để đại sư cho anh mấy lá bùa hộ mệnh, anh tự mang người đến."
Đối phương hiển
nhiên cũng chột dạ, vì vậy để Hách Cát Hâm hởi đại sư trước.
Tạ Thanh Phong đã
xem qua, Hách Cát Hâm che lại điện thoại, hạ giọng nói: “Cậu Biện này sáng hôm
qua đã dẫn người đến khu biệt thự bỏ hoang, nhất định là gặp phải quỷ đánh
tường, làm sao cũng không ra được. Ông chủ Loan sáng hôm qua dẫn người đến khu
biệt thự bỏ hoang đi tìm, nhưng mấy người đi một vòng đều không thấy, vị đại sư
đi cùng nói có thể gặp phải quỷ đánh tường, nhưng họ không thể tìm thấy lối
vào."
Tạ Thanh ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).