Tạ Thanh Phong nhìn chằm chằm gương mặt kia của Cảnh Tỳ, híp mắt, từ tốn nói: “Tự anh cút đi hay để tôi đá anh đi?”
Cảnh Tỳ dứt khoát ôm chặt lấy người trong lòng, bắt đầu nhắm mắt giả chết: “Không đi, đột nhiên thấy lạnh, người Thanh Phong nóng, an tâm hơn.”
“Đây mà là an tâm à? Trong tủ có chăn kìa, tự mình đi lấy đi.” Thằng nhóc này đúng là được một tấc lại muốn một thước, thấy cậu lui một bước là lại muốn nhích thêm cả mét nữa đúng không?
Cảnh Tỳ giả bộ ngủ, thậm chí còn phát ra tiếng thở khò khè nho nhỏ, chỉ là lúc ngắn lúc dài nghe cứ như là đang hát tuồng.
Tạ Thanh Phong giơ tay lên nắm bờ vai anh, muốn đẩy người xuống đất, nhưng Cảnh Tỳ đột nhiên ngồi bật dậy, nhìn về phía vách tường đối diện kêu một tiếng: “Bác gái…”
Tạ Thanh Phong bị dọa nhảy dựng, vội vàng che miệng anh lại, cảnh cáo nhìn cái tên đang chớp mắt đầy vô tội kia: “Anh có bệnh à? Kêu cái gì mà kêu?”
Mẹ nuôi mặc thêm quần áo đi ra cửa, bà đứng trước cửa phòng hai người, không đi vào mà hỏi: “Tiểu Cảnh, làm sao thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play