Trong phòng hóa trang của trường quay, Phương Tri Hành để trần thân trên, còn stylist đang cầm khay thuốc màu vẽ những vết bầm tím ở eo và bụng cho cậu.
Stylist chợt cảm thán một câu: “Thầy Phương, dáng cậu đẹp thật ấy.”
Phương Tri Hành bị đầu bút cọ đi cọ lại rất ngứa, vặn vẹo bả vai né tránh rồi lại không nhịn được mà bật cười.

Cậu nằm nhoài trên bàn, cơ bắp trên lưng bỗng nhiên căng ra, tạo thành một đường vòng cung cân xứng đẹp đẽ, tựa như một cánh bướm trắng.
Stylist giữ cậu lại: “Đừng tỏ ra quyến rũ nữa, tôi sắp chảy máu mũi rồi.”
“Không phải,” Phương Tri Hành khẽ bật cười: “Tôi sợ nhột.”
Quý Xuyến ngồi khoanh chân bên cạnh cắn hạt dưa, nhìn chằm chằm vào nửa thân trên của Phương Tri Hành mà cực kỳ GATO: “Cậu gầy đi nhiều như vậy, lâu lắm rồi còn chẳng hề tập luyện gì, sao vẫn có cơ bắp?”
Phương Tri Hành xoay đầu lại nhìn qua khe cánh tay, từ khi Quý Xuyến làm quản lý cho đoàn kịch thì đã không đến phòng tập nữa, vốn liếng tập luyện từ lúc còn nhỏ đã hoang phế sạch sẽ, cả ngày hối hả ngược xuôi cũng không có thời gian rảnh để tập luyện, dáng người đã không còn được như xưa nữa.

Phương Tri Hành ngửi ra mùi chua lòm: “Cơ bắp đã lỏng lẻo, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ biến mất, đừng bất bình nữa.”
Quý Xuyến “Xí” một tiếng, rồi hỏi stylist: “Cảnh quay hôm nay phải khỏa thân hoàn toàn à?”
Phương Tri Hành suýt chút nữa phun ra: “Cậu làm như đang quay phim khiêu dâm vậy, lại còn khỏa thân!”
“Không phải là quay cảnh tình cảm mãnh liệt ở trong phòng tắm à, cùng tắm mà, chả nhẽ lại không cở.i sạch!”
Stylist cười đến mức run cả tay: “Chưa đến mức ấy, vẫn được mặc quần l.ót.”
“Tôi có câu hỏi hơi không được chuyên nghiệp lắm,” Quý Xuyến sờ sờ mũi: “Quay cảnh cảm xúc mãnh liệt đến mức cởi hết ra như vậy, trước đây chưa từng có diễn viên nào lau súng cướp cò à?”
Mặt Phương Tri Hành đen lại: “Quý Xuyến, cậu được lắm!”
“Không sao đâu, vấn đề này trước đây tôi cũng có nghĩ tới.” Stylist nói: “Sau này đến trường quay, rất nhiều máy quay chĩa vào, chỉ một cảnh quay mà có vô số người luôn nhìn chằm chằm, động tác, vẻ mặt, góc độ chỉ cần hơi không đúng một chút đã phải quay lại, nếu như vậy mà cũng có thể cướp cò được thì đúng là thiên phú dị bẩm rồi.”
Phương Tri Hành nhìn vẻ mặt vui mừng một lời khó nói hết của Quý Xuyến, vẫn còn đang ngồi cười ngây ngốc, dường như chợt nhớ tới cái gì bèn nói với stylist: “Chị ơi, nếu chỉ mặc quần l.ót, vậy trên người có sẹo thì có bị quay trúng không ạ?”
Stylist gật đầu nói: “Vết sẹo trên ống kính thường rất khó phát hiện ra, nhưng nếu quá rõ thì cần phải che đi.

Cậu có à?”
Phương Tri Hành mỉm cười chỉ chỉ chân mình: “Có một cái, giúp em che đi nhé.”
Nửa tiếng sau, cả người Phương Tri Hành được bao bọc trong một chiếc khăn tắm lớn bị Trần Hoa xoay qua xoay lại.
Chung Tư Viễn khoác áo ngủ màu lam đậm đi dép lê, trong tay cầm ly giữ nhiệt đang bốc khói, giống như một cán bộ đã về hưu nhàn nhã tựa vào khung cửa nhìn Trần Hoa khoa tay múa chân.

Lông mày anh thả lỏng, hình như không tập trung lắm, lúc Trần Hoa nói được một nửa thì quay sang nhìn anh, thấy điệu bộ đó thì hơi tức giận, hận không thể đạp cho anh một cú: “Cậu có thể tập trung chút được không?”
Chung Tư Viễn nhấp một ngụm trà nóng, lười biếng nói: “Tôi biết.”
“Cậu biết cái gì?” Trần Hoa trừng mắt với anh.

Phương Tri Hành mím môi lại, có hơi muốn cười.
Trần Hoa lập tức bùng nổ: “Kết quả của việc cậu biết chính là cắn nát miệng người ta, cậu mà biết!”
Chung Tư Viễn không kiên nhẫn “Hừ” một tiếng, cảm giác chuyện này không thể qua được rồi.
Trần Hoa mắng: “Nghiêm túc xem chút đi!”
Trần Hoa tiến lên một bước đẩy Phương Tri Hành đè lên tường, ngón tay ngả ngớn xoa nhẹ eo cậu, nghiêng đầu ghé sát vào lỗ tai cậu.
Phương Tri Hành bị đụng vào thì nhột vô cùng, bèn bật cười “hì hì”, nghiêng đầu tránh ra: “Ha ha ha, xin lỗi đạo diễn, nhột quá ạ!”
Mặt mày Trần Hoa tái xanh, ông vứt khăn tắm trong tay đi, ngồi lại đằng sau camera: “Được, để tôi xem hai người diễn ra sao.” Rồi ông cầm lấy bộ đàm: “Các bộ phận chuẩn bị.”
Vòi hoa sen trong phòng tắm đã được bật lên trước, sau khi hơi nóng tràn ngập phòng tắm thì Phương Tri Hành cởi khăn tắm bước vào.
Cả người cậu chỉ mặc độc một chiếc quần l.ót, bọt nước bắn lên nhanh chóng khiến tóc và cánh tay cậu ướt nhẹp, dòng nước trong vắt lướt qua vệt xanh tím bên hông cậu, rồi theo bắp chân của cậu chảy xuôi xuống phía dưới.
Khung cảnh này giống như kiểu đang livestream tắm rửa, nên Phương Tri Hành cảm thấy hơi lúng túng, nước nóng bốc lên một hồi lâu mới dần dần thích ứng được.
Trần Hoa thấy ổn rồi mới bắt đầu quay chính thức.
Trong máy quay, ánh sáng ấm áp từ phòng tắm phản chiếu vào đôi mắt sâu thẳm của Trình Hạo qua cánh cửa mờ.
Anh mở cửa làm hơi nóng tản ra hết bên ngoài, gió của điều hòa không khí trong phòng lùa vào khiến người Úc Nhiên run lên.
Vẻ mặt của Phương Tri Hành rất lạnh nhạt, cậu hất mái tóc ướt ngược ra sau đầu, hơi bực mình nói: “Đóng cửa lại, lạnh.”
Chung Tư Viễn đóng cửa đi vào, thấy Phương Tri Hành đã tắt nước, bèn lấy khăn bông từ trên kệ lại.
“Sao không gọi anh giúp em?” Anh vừa hỏi vừa tiến lại gần đối phương, bung chiếc khăn mềm mại ra bọc lấy sau gáy Phương Tri hành.
Phương Tri Hành cũng không từ chối: “Thấy anh đang bận, sợ làm phiền công việc của anh.”
Chung Tư Viễn giúp Phương Tri Hành lau người, những giọt nước trên da được khăn bông thấm khô, trong lúc vô tình lòng bàn tay ấm áp sượt nhẹ qua ngực, khi xuống đến eo thì hơi dừng lại một chút.

Anh nhíu chặt mày, đau lòng nói: “Bầm ghê quá, có đau lắm không?”
Vẻ mặt Phương Tri Hành vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vẫn ổn.”
Chung Tư Viễn choàng khăn bông lên vai cậu, rồi duỗi tay vò rối mái tóc ẩm ướt của cậu.

Anh tiến lại gần Phương Tri Hành thêm chút nữa, hơi thở phả vào bên thái dương, ngửi được mùi dầu gội thanh mát, nhẹ giọng dụ dỗ: “Giờ giúp em sấy tóc nhé?”
Anh dùng chóp mũi sượt nhẹ qua gò má Phương Tri Hành, đôi môi như có như không chạm nhẹ lên làn da mềm mại của đối phương, anh đè gáy Phương Tri Hành lại rồi ấn người lùi về phía sau, rốt cục cũng làm cậu tựa lên mặt tường lạnh lẽo.
Ngón tay di chuyển dần xuống, mọi thứ đều diễn ra vô cùng tự nhiên.
Anh hôn Phương Tri Hành, vuốt lên từng lỗ chân lông đang run rẩy của cậu, thậm chí giọng nói còn hơi khàn khàn gọi tên cậu: “Nhiên Nhiên.”
Phương Tri Hành đột nhiên bắt lấy tay anh.
Chung Tư Viễn hơi tách cậu ra, trán kề trán, anh nhìn sâu vào đôi mắt của cậu, sóng tình cuồn cuộn, anh kìm chế lại hỏi: “Anh làm em đau à?”

Giọng nói của Phương Tri Hành rất lạnh, đáy mắt vô cùng tỉnh táo, tay bó thạch cao đẩy anh ra: “Bất tiện.”
Chung Tư Viễn khẽ cười một tiếng: “Anh sẽ cẩn thận, không đụng tới nó.”
“Không muốn,” Phương Tri Hành gỡ bàn tay đang đặt trên người mình ra: “Em không thoải mái.”
Sau đó cậu đạp qua vũng nước, chẳng thèm quay đầu lại mà bước luôn ra ngoài.
Khăn tắm che kín mông, đôi chân thon dài ít khi được tiếp xúc với ánh mặt trời nên trắng nõn, sắc mặt Chung Tư Viễn lạnh lẽo âm trầm nhìn theo bóng lưng của cậu, nhìn gót chân màu hồng đào của cậu, rồi nhìn vết hõm phía sau đầu gối của cậu.
Trần Hoa bực bội xoa xoa mặt, ngàn vạn lần không ngờ tới nhân vật mà mình nghĩ là nghiệp dư hóa ra có thể phát huy vượt xa người thường như vậy.
Đoàn phim lại được tan làm sớm.
Phương Tri Hành thay quần áo luôn tại chỗ, cậu đóng chặt cửa lại, lấy khăn lông lau khô tóc rồi cởi chiếc quần l.ót đã ướt đẫm ra.
“Cốc cốc”, có người gõ cửa.
Phương Tri Hành nhảy dựng lên vội vàng mặc quần vào, luống cuống tay chân kéo khóa lên: “Ai vậy?”
Giọng nói của Chung Tư Viễn truyền tới: “Tôi.”
Phương Tri Hành mặc xong quần, lầm bầm đi mở cửa: “Hôm nay anh không cần phải đi gấp à?”
“Công việc kết thúc sớm, đạo diễn Trần sợ làm lỡ việc quay phim sau này, nên bộ ảnh chụp chung của chúng ta sẽ lên lịch hôm nay luôn, đã liên hệ với thợ chụp ảnh rồi, chúng ta cứ đi thẳng qua đó là được.”
Là công việc đột ngột phát sinh, Phương Tri Hành bèn vội vàng thay xong quần áo.

Bên nhà hát có việc, Quý Xuyến đã đi trước rồi, nên cậu đi nhờ xe của Chung Tư Viễn qua đó luôn.
Lúc bắt đầu chụp ảnh chắc chắn sẽ không có thời gian ăn cơm, Lâm Mạn Mạn đã mua hai ổ bánh mì ở cổng của thành phố điện ảnh và truyền hình.
Chung Tư Viễn không ăn, anh bỏ bữa quen rồi, nhiều một bữa hay ít đi một bữa cũng không ảnh hưởng gì.
Phương Tri Hành cũng phất phất tay: “Gần đây toàn ăn thịt nướng với lẩu, tôi lại tăng cân rồi.”
Chung Tư Viễn nhìn sang phía Phương Tri Hành, hôm nay quay phim lúc ôm cậu, xương xương rất cấn tay, gầy đi rất nhiều so với hồi trước.

Anh lại không khỏi nhớ đến cảnh triền miên trước đó không lâu, nhiệt độ nóng bỏng, môi lưỡi mềm mại, khiến người ta muốn cắn thêm vài lần nữa.
Lâm Mạn Mạn đã gửi một tệp tin đến điện thoại di động của Chung Tư Viễn: “Anh đại, thầy Phương, sau khi chụp ảnh xong hai người còn có một cuộc phỏng vấn nữa, đây là những câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn, hai người xem qua trước một chút đi.”
Phương Tri Hành ghé lại gần muốn cùng xem với Chung Tư Viễn, thế nhưng Chung Tư Viễn rất vô tình né cậu ra, rồi chuyển tệp tin đó đến điện thoại cho Phương Tri Hành.
……..Cái gì vậy chứ!
Hẹp hòi quá thể.
Hai người chuẩn bị trên đường đi, lúc đến nơi thì sắc trời cũng đã tối đen lại.
Địa điểm chụp ảnh ở một tòa nhà văn phòng, là studio thời trang có tiếng trong ngành.

Stylist tên là Lucy, trang phục mặc trên người rất khoa trương, trang điểm diễm lệ cùng với một mái tóc dài màu xám khói, Phương Tri Hành suýt chút nữa thì gọi người ta bằng chị, may mà có Lâm Mạn Mạn mở miệng trước: “Anh Lucy!”
Phương Tri Hành nghe thấy một giọng nam trong trẻo, thật sự rất muốn quỳ.
Lucy vô cùng nhiệt tình cầm bút lông nhào tới trước, hai mắt tỏa sáng nhìn Chung Tư Viễn: “A Viễn!”
Chung Tư Viễn lùi về sau một bước, lạnh lùng gật đầu.
Lucy lại chuyển sự chú ý sang người Phương Tri Hành, bàn tay với những chiếc móng tay được tô vẽ đỏ chót cong thành hình hoa lan chỉ: “Cậu chính là tiểu thịt tươi bí ẩn cùng lên hotsearch với A Viễn hả?” cằm của anh ta đặt giữa hai ngón tay, hơi cúi đầu, từ trên nhìn xuống đánh giá ngũ quan của Phương Tri Hành: “Ồ, mặt mũi cũng không tệ.”
Sau đó anh ta lại thốt ra thêm một câu làm Phương Tri Hành nhói lòng: “Nhưng hai người chẳng có chút cảm giác CP nào cả.”
Phương Tri Hành muốn trợn trắng mắt, câu này nghe từ bên Hàn Quốc cho đến khi về Trung Quốc, chẳng khác gì nguyền rủa cả.
Ngay sau đó Lucy lại bắt đầu khoe khoang: “Nhưng mà không sao, vào tay tôi rồi, thì gà rừng cũng có thể biến thành Phượng Hoàng thôi!”
Lucy đong đưa eo rời đi rồi, Phương Tri Hành mới trừng mắt nhìn Chung Tư Viễn: “Anh ta nói ai là gà rừng?”
Nhìn vào thái độ quấn quýt của Lucy đối với Chung Tư Viễn, đáp án của câu hỏi này không cần nói cũng biết, Chung Tư Viễn lạnh nhạt liếc cậu một cái, rồi tùy tiện tìm một chiếc ghế tựa ngồi xuống.
Đợi một lúc, trợ lý của Lucy mang ipad qua cho bọn họ xem trước tạo hình, rồi giải thích: “Chúng tôi nhận được giới thiệu nhân vật và nội dung bao quát của cả câu chuyện từ đoàn phim, đại khái xác định thành hai loại phong cách sau: Thời kỳ hồ đồ ngây ngô của thiếu niên, thứ tình cảm thầm mến lẫn nhau không dám bộc bạch như ô mai chua, màu chủ đạo là vàng và xanh.

Thời kỳ trưởng thành u ám nặng nề, hai bên có hiểu lầm không rõ mang thương tích khắp người, chủ đề chúng tôi định ra là mây mù, tông màu chủ đạo là lam xám.

Tổng cộng phải chụp hai bộ, tiếp theo còn có một cuộc phỏng vấn, thời gian khá gấp nên cực khổ cho hai thầy rồi.”
Rất nhanh đã có staff dẫn bọn họ đi thay quần áo, dựa theo trình tự chụp ảnh, trước tiên chụp bộ ảnh ô mai chua, bộ quần áo trông giống như đồng phục mùa hè của học sinh cấp ba, chỉ khác là màu sắc khá tươi sáng.

Áo sơ mi trắng cộc tay với viền tay áo và cổ áo màu vàng, quần đùi dài đến đầu gối, cùng màu với chiếc áo, dưới chân là một đôi giày vải cũng là màu trắng.
Phương Tri Hành lớn đến vậy rồi chưa từng mặc loại quần áo sáng màu này bao giờ nên lúc bước ra có hơi khó chịu, nhưng nhìn thấy Chung Tư Viễn cũng mặc y chang mình thì lòng cậu lập tức cân bằng lại.
Cậu nhe hàm răng đều tăm tắp trêu ghẹo nói: “Thầy Chung, anh xanh rồi.”
Nói hay lắm làm như bản thân cậu không xanh vậy.
Chung Tư Viễn mặc kệ cậu.
Lucy nghênh ngang bước tới makeup cho Phương Tri Hành, anh ta nâng cằm cậu lên rồi thở dài: “Khuôn mặt nhỏ bé non nớt này, makeup một chút là OK rồi.”
Phương Tri Hành lập tức nổi lên một lớp da gà da vịt, lừa mình dối người nhắm mắt lại coi như không nhìn thấy anh ta nữa.
Lucy nói hơi nhiều, miệng vẫn không ngừng lải nhải: “Sao hai người lại không có cảm giác CP nhở? Là khí chất có vấn đề à.

A Viễn quá lạnh lùng, còn cậu, lại không đủ tươi sáng.”
Vẫn không ngừng xát muối lên vết thương của Phương Tri Hành: “Hốc mắt anh ấy rất sâu, đôi mắt khá thâm thúy, diện mạo có hơi hướng phương Tây.

Cậu thì là mắt hạnh, vừa tròn vừa to, đặt trên người con gái thì gọi là đáng yêu, đặt trên người cậu lại làm khí chất kém đi một chút.”
“Sống mũi của anh ấy cao, lại còn có bướu lạc đà, môi mỏng, bẩm sinh đã khiến người ta cảm thấy xa cách.

Mũi của cậu nhìn nghiêng thì rất dài và thẳng, môi hạt đậu, nhìn khá là dễ gần.”
“Lại nói đến lông mày, của anh ấy là mày kiếm, cậu thì……..Lông mày này của cậu là ai tỉa cho vậy? Tôi phải sửa lại cho cậu ngay mới được.”

Phương Tri Hành sắp bị anh ta lải nhải đến mức ngủ gục, cảm giác mình không phải tới đây để chụp ảnh, mà là tới đây để xem bói vậy.
Cũng may Lucy makeup nhanh, nên chưa đến 10 phút đã làm xong cho cậu rồi, Chung Tư Viễn cũng không phải lần đầu đến đây, cũng có stylist quen thuộc nên bây giờ gần như cũng ổn rồi.
Hai người đứng chung một chỗ, quần áo và cách trang điểm đã kéo họ trở về tuổi 17.
Trợ lý đưa cho bọn họ mỗi người một cái vợt tennis, Lucy rất hài lòng gật gật đầu, kề tai nói nhỏ với Lâm Mạn Mạn: “Như thế này trông xứng đôi biết bao nhiêu!”
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, thợ chụp ảnh cũng đã có mặt, sau khi xem qua yêu cầu thì nói với bọn họ: “Nếu là cảm giác của mối tình đầu, thì các cậu thả lỏng một chút đi, đừng gò bó quá.”
Phương Tri Hành suy nghĩ một chút, cậu và Chung Tư Viễn đều là mối tình đầu của nhau, lúc còn thấp thỏm chưa dám thổ lộ lòng mình, thì mỗi ngày đều muốn nhìn thấy đối phương, nhưng cũng lại sợ rằng cùng giới tính ở gần nhau quá sẽ bị ghét bỏ, đúng là vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Úc Nhiên của tuổi 17 tâm tư tinh tế nhạy cảm, nhưng không hề mất đi hy vọng với cuộc sống.

Cậu ôm vợt tennis vào trong ngực, trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, nghiêng đầu nhìn máy quay cười rất ngọt ngào.
Chung Tư Viễn lười biếng tựa lên người cậu, cằm đặt trên bả vai cậu, vợt tennis chống xuống dưới đất, dáng vẻ buông thả tùy ý.
Chụp ảnh đối với bọn họ mà nói thì không khó, dù là nhập vai vào nhân vật hay là chính mình, bản thân họ đều đã trải nghiệm qua cảm giác của mối tình đầu.
Tiếng màn trập vang lên, Phương Tri Hành giơ vợt tennis lên che mặt, Chung Tư Viễn vô cùng ăn ý với cậu, bước lên phía trước sát lại gần đối phương hơn rồi hơi cúi đầu xuống.
Phương Tri Hành cong cong khóe môi ngước mặt lên, cách một tấm lưới vợt tennis, chóp mũi của bọn họ chạm vào nhau, môi lúc gần lúc xa nhưng lại không hoàn toàn chạm vào nhau.
Hai người họ đồng thời nhắm mắt lại, thợ chụp ảnh rất nhanh bắt được cảnh này, vợt tennis, không dám hôn môi nhưng lại không kìm lòng được muốn cọ chóp mũi vào nhau, bọn họ diễn giải một cách hoàn hảo về một mối tình đầu vừa mơ hồ vừa chua xót.
Thợ chụp ảnh khen ngợi: “Đôi này hợp quá!”
Vì vậy tiến độ chụp hình rất thuận lợi.
Bộ thứ nhất chụp xong rất nhanh, Phương Tri Hành tiện tay nhận lấy vợt của Chung Tư Viễn rồi cầm cả hai cái trả lại cho staff.
Thợ chụp ảnh cũng không buông tha cảnh này, lại chụp thêm vài tấm.
Bước chân Phương Tri Hành hơi khựng lại, không biết là nên đứng lại cho người ta chụp hay vẫn cứ tiếp tục đi.
Chung Tư Viễn khẽ bóp thắt lưng cậu, ra hiệu cho cậu có thể đi thay quần áo rồi.
Lúc xoay người, anh vô ý giẫm phải dây giày của Phương Tri Hành, Chung Tư Viễn phản ứng nhanh tiếp được tay của Phương Tri Hành, khoảnh khắc này cũng được chụp lại.
Phương Tri Hành ngồi xổm xuống buộc lại dây giày, hơi ngước lên nhìn Chung Tư Viễn rồi cười xấu xa rút luôn dây giày của anh ra.
Chung Tư Viễn bất đắc dĩ hơi lắc đầu, ngồi xổm xuống đối diện với cậu, hỏi: “Vui vậy luôn à?”
Phương Tri Hành gập chân lại, để lộ đầu gối ra, hai mắt trong veo mỉm cười: “Thầy Chung, nhìn thấy dáng vẻ không thể làm gì được của anh là vui nhất.”
Nói xong, cậu chậm rãi đứng lên.
Đôi chân thon dài và thẳng tắp ở ngay trước mắt, Chung Tư Viễn không tránh khỏi việc nhìn thấy toàn bộ quá trình đứng thẳng dậy của cậu.
Trong thoáng chốc, tay buộc dây giày của anh khựng lại.
Trong võng mạc đọng lại một hình ảnh.
Lúc muốn xác nhận lại lần nữa, thì Phương Tri Hành đã nhẹ nhàng đi xa.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng cả người Chung Tư Viễn lại cảm thấy lạnh ngắt, anh liên tục nhớ lại hình ảnh mình mới vừa thấy ban nãy ——
Ở đùi phải phía trên đầu gối của Phương Tri Hành có một vết sẹo đã được cố tình che đi, có lẽ lúc chiều quay cảnh tắm rửa đã bị nước dội vào nên phấn che khuyết điểm đã nhạt bớt, nếu như không phải khoảng cách quá gần thì cũng không thể nhìn ra.
Đó là một vết sẹo do phẫu thuật, giống như một con rết xuất hiện trên làn da vốn dĩ vô cùng nhẵn nhụi, rất dài, chạy từ trên bắp đùi xuống đến tận đầu gối, nhìn qua cũng phải đến 15cm..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play