Phương Tri Hành thật sự nấu cơm cho Chung Tư Viễn mỗi ngày, sử dụng nồi điện mới mua của cậu.
Cậu không biết rốt cuộc cổ họng Chung Tư Viễn bị làm sao, người kia không chịu nói cho cậu, đi hỏi Lâm Mạn Mạn cô cũng nói rằng mình không biết.
Phương Tri Hành đành phải bỏ cuộc, cậu xem qua không ít thực đơn, chọn chọn lựa lựa, tìm kiếm những loại có tác dụng lọc phổi ấm họng, tốt cho dạ dày, còn phải chú ý đến lượng dầu muối, phối hợp với dinh dưỡng.
Bữa trưa sẽ thường được chuẩn bị vào buổi tối hôm trước, bữa sáng thì dậy sớm rồi làm, Phương Tri Hành theo chủ nghĩa nhân đạo, không chỉ riêng Chung Tư Viễn, bữa cơm của Lâm Mạn Mạn cũng được cải thiện.
Sáng sớm nay, Phương Tri Hành chụng sợi mỳ với nước dùng trong đặc biệt dành cho Chung Tư Viễn.
Sau khi để riêng một phần ra, cậu đổ phần gia vị vào chiếc nồi vẫn đang sôi nước rồi cùng Lâm Mạn Mạn chụm đầu lại ăn say sưa.
Sáng sớm ăn cay nóng như thế mà cũng không sợ bị xót ruột.
Chung Tư Viễn không khuyên nổi, ăn xong bữa sáng thì ngồi bên cạnh lướt điện thoại.
Phương Tri Hành ăn được một nửa thì môi tê rần vì cay, hít hà mấy hơi rồi với vội lấy giấy ăn lau nước mắt, một lúc sau mới dừng lại được.
Chung Tư Viễn chẳng thèm ngẩng đầu lên đưa nước cho cậu, cậu uống liền hai ngụm, hỏi: “Anh đang đọc báo kinh tế tài chính hả?”
Chung Tư Viễn không hiểu đầu óc cậu nhảy số kiểu gì, lắc đầu không nói nên lời.
Lâm Mạn Mạn xì nước mũi, thở hổn hển nói: “Anh đại đang xem bé mèo đấy.”
“Mèo?”
Phương Tri Hành chưa từng nghe Chung Tư Viễn nhắc qua, nhưng cậu nhớ ảnh đại diện của anh là một bé mèo: “Anh có nuôi mèo ư?”
Chung Tư Viễn đáp lại một tiếng.
Ngay lập tức Phương Tri Hành rướn người xán đến bên cạnh cùng anh xem điện thoại.
Trên màn hình hiện thị thời gian thực, camera hướng về góc phòng, kê cạnh tường là một cái trụ leo trèo của mèo, ổ mèo có hình dạng quả bí ngô đỏ khép hờ đặt trên nền nhà, một chiếc mông đầy lông của sinh vật sống đang chình ình trong ống kính, cái đầu dụi dụi vào ổ mèo không biết đang làm gì.
“Đáng yêu quá.” Phương Tri Hành nhìn thấy cái mông tròn ủm kia rất muốn bóp một cái, “Là bé mèo trên ảnh đại điện của anh à?”
“Ừ.”
Giống như nghe được có người đang khen mình, sinh vật sống kia uốn éo cái mông lùi ra sau, rồi bất chợt quay đầu lại, một gương mặt bẹt béo ú xuất hiện trên màn hình.
“Hahahahahaha……” Phương Tri Hành cười một tràng, “Là Garfield kìa!”
Bé mèo Garfield với bộ lông trắng cùng dáng vẻ ngây thơ, bước chân ngắn chũn chậm rãi đến gần ống kính, ngay lập tức mặt nó bị phóng to đến mức chỉ còn nhìn thấy lỗ mũi.
“Nó đang làm gì thế?” Phương Tri Hành cười không ngừng lại được, bé mèo này cũng quá ngốc rồi, chẳng có chút nào giống Chung Tư Viễn cả.
“Nó nghe thấy tiếng em đó.”
“Nó có thể nghe được tiếng của em à?” Phương Tri Hành chỉ chỉ màn hình, “Nó tên gì vậy?”
“Mozart.”
“Gì cơ?” Phương Tri Hành không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “Anh gọi bé mèo là Mozart?”
Chung Tư Viễn giải thích: “Lúc nó mới được đưa về nhà tôi, chỉ khi nghe mấy bản piano của Mozart mới chịu đi ngủ.”
“…..”
Bé mèo thành tinh này còn rất nhiệt huyết với âm nhạc: “Mèo nhà anh cũng rất có tế bào nghệ thuật đấy.”

Lâm Mạn Mạn chen miệng vào nói leo: “Đâu chỉ có vậy, lúc vừa mới tới á, nó nghe nhạc Mozart đi ngủ, nghe nhạc Beethoven thức giấc, đi vệ sinh thì phải bật nhạc Chopin, bằng không thì kéo không ra.”
Phương Tri Hành cảm thấy Chopin đã bị tổn hại danh tiếng.
“Hai người đều đến Trùng Khánh, vậy nó phải làm sao?”
Lâm Mạn Mạn nói: “Trước khi đi anh đại đã đặt một vài khay cát và thức ăn cho mèo rồi, với lại có dì giúp việc nữa, một tuần hai lần sẽ bổ sung thêm cho nó.”
Phương Tri Hành lại quay về màn hình nhìn bé mèo, còn cứ tưởng người có tính cách như Chung Tư Viễn nên nuôi mấy giống lạnh lùng giống anh, ai có ngờ được lại dễ thương đến vậy.

Phương Tri Hành càng nhìn càng thấy mới mẻ, càng mới mẻ thì lại càng muốn cười, cảm thấy Chung Tư Viễn trở nên vô cùng đáng yêu!
Chung Tư Viễn hỏi: “Thích không?”
Phương Tri Hành gật đầu: “Ừm!”
Chung Tư Viễn tung ngay một viên đạn bọc đường: “Vậy em nhanh chuyển đến đi, cho em sờ sờ mèo.”
Tháng ngày ở Trùng Khánh trôi qua rất nhanh, mới đảo mắt một cái đã là tháng mười.
Xung đột tình cảm trong cảnh cuối cùng vô cùng kịch liệt, Trần Hoa vừa mới hô dừng, cả người Phương Tri Hành xụi lơ nằm trên nền đất.
Chung Tư Viễn cũng rất mệt, rũ vai xuống ngồi bên cạnh cậu thở d.ốc.
Chỉ có Trần Hoa và staff của đoàn phim hoan hô nhảy nhót: “Kết thúc rồi! Tối nay cả đoàn chúng ta đi ăn lẩu đi, ngày mai dọn dẹp rồi bay về!”
Trong tiếng cười đùa, Chung Tư Viễn sờ sờ gò má Phương Tri Hành: “Đánh đau em rồi à?”
Đến một ngón tay Phương Tri Hành cũng không nhấc lên nổi, nhưng vẫn cười nói: “Không đâu.”
Phó đạo diễn mở đầu thăm hỏi hai nam chính: “Hai cậu không sao chứ? Không thoát vai được hả.”
“Không thoát ra được là đương nhiên,” Trợ lý sản xuất nói: “Mới nãy Tiểu Phương đứng trước cửa sổ, nửa người đều thò ra bên ngoài, tôi còn tưởng là cậu ấy muốn nhảy xuống thật luôn ấy.”
Trần Hoa rút điếu thuốc ngậm lên miệng: “Đây chính là sức hấp dẫn của diễn xuất đồng cảm, cảm động, tự mình cảm động, diễn viên đối thủ cảm động, quần chúng cũng phải cảm động.”
Phương Tri Hành nằm trên nền đất ậm ừ: “Đạo diễn chú đừng khen cháu nữa.”
“Cần khen thì vẫn phải khen!” Trần Hoa đứng lên, “Được rồi nhanh tay nhanh chân lên, dọn dẹp qua một chút buổi tối đi ăn lẩu.”
Phương Tri Hành giơ bàn tay về phía Chung Tư Viễn: “Không dậy nổi, anh Viễn kéo em đi.”
Người này có biết điểm dừng không vậy, làm nũng cũng không thèm nhìn hoàn cảnh nữa.
Chung Tư Viễn không nói gì, chiều chuộng kéo người đang nằm trên đất dậy.
Phương Tri Hành xoay xoay cái cổ đi ra khỏi phim trường, vừa đi đường vừa thực hiện các bài tập mở rộng lồng ng.ực.
Cảnh này được quay ngay tại khách sạn, đi một chút đã về đến phòng, Phương Tri Hành nhảy nhảy lên hai cái nhưng vẫn không giải tỏa được hết.
“Thầy Chung, em có hơi hưng phấn.”
Chung Tư Viễn đi sau cậu vài bước: “Nhìn ra rồi.”
“Chắc là ngày mai được về nhà nên có hơi hưng phấn.”
Nửa câu sau vì xấu hổ nên không dám nói ra, nhưng lý do lớn hơn chính là ngay sau đó cậu sẽ trờ thành hàng xóm của Chung Tư Viễn, vì thế cho nên mới hưng phấn.

Phương Tri Hành đột nhiên quay lại: “Đứng yên đừng nhúc nhích!”
Chung Tư Viễn phối hợp đứng lại.
“Lấy điện thoại ra, mở quay phim.” Phương Tri Hành cúi gập người ép chân, “Em muốn giảm hưng phấn.”
Chung Tư Viễn làm theo từng cái một, không cần nói thêm đã chủ động ngồi xổm xuống, dặn dò: “Chú ý an toàn.”
Phương Tri Hành hỏi: “Bắt đầu chưa?”
“Rồi.”
“Được, vậy hôm nay em sẽ biểu diễn một cú đá.”
Phương Tri Hành mỉm cười nhìn vào camera, bất chợt quay đầu tiến lên phía trước hai bước, sau đó xoay nửa vòng tại chỗ, đồng thời nghiêng người sang một bên nhấc chân lên.
Hai chân mở ra một góc 180 độ, ép lực hướng theo cái lưng vẫn không ngừng cong xuống.
Cậu vẫn duy trì tư thế đứng yên vẽ ra một chữ mã!
Thậm chí Chung Tư Viễn còn có một loại ảo giác, anh sợ Phương Tri Hành cứ như thế mà gãy làm đôi.
Nhưng không, người kia dễ dàng hoàn thành động tác, đứng ngay ngắn tại chỗ.
Chung Tư Viễn ấn nút tạm dừng.
Thấy anh cầm điện thoại đi tới, Phương Tri Hành không kìm được nữa, cậu nhảy lên hai cái rồi xoa bóp đùi hét lên: “Mịa nó chứ, lâu rồi không đá, suýt chút nữa thì em gãy đôi rồi.”
“…..” Vẻ mặt của Chung Tư Viễn không thể diễn tả bằng lời được nữa.
Phương Tri Hành vỗ vỗ tay hướng về phía anh, rất giống gọi chó: “Mau tới đây cho em nhìn một cái xem đá có đẹp không.”
Chung Tư Viễn túm lấy cái gáy của Phương Tri Hành xoay người trở lại, mặt không có biểu cảm gì nói: “Đẹp chết đi được.”
Thời gian liên hoan đã quyết định là bảy giờ tối, còn tận hai tiếng nữa, một mình ngồi đợi rất chán nên Phương Tri Hành thay quần áo xong bèn đi tìm Chung Tư Viễn.
Cậu là khách quen của phòng Chung Tư Viễn, thời gian rảnh rỗi ngoại trừ ngủ thì căn bản đều ở bên phòng này.
Hình như Chung Tư Viễn đang bận, lúc Phương Tri Hành vào phòng thì thấy trên bàn bày đầy giấy và bút: “Anh định viết gì à? Vậy em về đây, không làm phiền anh nữa.”
“Đừng chạy lung tung,” Chung Tư Viễn thu dọn đồ cầm trên tay, “Máy tính cho em chơi, tôi ngồi ghế sô pha.”
“Ấy, anh dùng bàn đi, em lại sô pha.”
“Không sao.” Chung Tư Viễn tiện tay vò rối tóc Phương Tri Hành, “Bật máy lên mật khẩu là sinh nhật tôi, em tự chơi đi.”
Phương Tri Hành giương nanh múa vuốt đập tay anh ra.
Chung Tư Viễn cầm đồ của mình rời đi.
Căn phòng khách sạn rơi vào im lặng.
Phương Tri Hành cảm thấy cảnh tượng như thế này vô cùng quen thuộc.
Trước đây lúc không có lịch trình ở lại ký túc xá, Chung Tư Viễn viết ca khúc, cậu ngồi bên cạnh xem video vũ đạo, hai người không ai quấy rầy ai, tình cờ nhìn nhau một cái, chẳng hiểu làm sao lại sáp vào bắt đầu hôn nhau.
Phương Tri Hành khởi động máy tính, lúc gõ mật khẩu thì hơi khựng lại, sinh nhật Chung Tư Viễn vào mùa đông, ngày cuối cùng của một năm.

Có vẻ như còn lâu nữa mới tới, nhưng Phương Tri Hành đã bắt đầu mong đợi.
Muốn tổ chức sinh nhật cho Chung Tư Viễn, muốn tặng quà cho anh.
Muốn bù đắp cho anh ấy năm năm thiếu nợ.
Trời tối rất nhanh, Phương Tri Hành im lặng hai tiếng xem hết một vở nhạc kịch, mắt hơi khó chịu.
Cậu đứng dậy đi lại một vòng, nhóm wechat đã bắt đầu hoạt động sôi nổi vào nửa tiếng trước, không biết nói chuyện gì mà khí thế ngất trời, tiện tay mở ra thì toàn thấy biểu tượng cảm xúc.
Sẽ phải xuất phát bây giờ, Phương Tri Hành định báo trước cho Chung Tư Viễn một tiếng, dù gì cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Cậu đi ra phòng ngoài, đập vào mắt là chiếc ghế sô pha và sàn nhà phủ kín giấy, Chung Tư Viễn ngồi trước bàn trà, đeo tai nghe vẫn đang lạch cạch viết chữ.
“Thầy Chung?” Phương Tri Hành không đến gần, chỉ gõ gõ tủ đựng đồ.
Chung Tư Viễn mở nhạc không lớn, ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu rồi nói: “Lại đây.”
Phương Tri Hành nhận được lệnh, chọn khoảng trống gian nan đi tới, giống hệt Mozart đang từ trên giường tìm chỗ đặt chân xuống đất.
“Anh đang viết gì vậy?”
Phương Tri Hành tiện tay thu dọn giấy tờ dưới chân, không phải cố ý muốn nhìn lén, chỉ là liếc mắt thoáng qua, ngay lập tức sững người.
Thế mà cậu lại nhìn thấy bản nhạc!
Chung Tư Viễn gấp mấy tờ giấy trong tay lại với nhau, giải thích: “Nhà sản xuất mời tôi viết ca khúc chủ đề.”
“Anh đang viết nhạc!” Phương Tri Hành nhỏ giọng thốt lên, gần như là nhào tới bên cạnh Chung Tư Viễn, trong mắt không hề che giấu sự mừng rỡ, “Anh thật sự viết nhạc?!”
“Sao em kích động vậy?”
Từ mấy năm trước khi Chung Tư Viễn tuyên bố rút lui khỏi giới âm nhạc, anh chưa bao giờ hát một ca khúc nào trước mắt công chúng, nhưng hàng năm anh vẫn nhận viết ca khúc chủ đề cho phim, đặc biệt là những bộ phim do chính anh đóng, tuy rằng từ chối biểu diễn, nhưng vẫn rất nể tình giúp người ta viết nhạc, tính giá cả bạn bè.
Thế nhưng bình thường anh không tuyên truyền cái này, còn yêu cầu bên phim ảnh đừng gióng trống khua chiêng rầm rộ, fan hâm mộ chỉ chú ý đến “ngôi sao điện ảnh hàng đầu Chung Tư Viễn”, lúc phát hiện ra “người viết nhạc Chung Tư Viễn” thì đã qua một thời gian rồi.
Có điều kể từ lần Chung Tư Viễn viết ca khúc trước đã hơn một năm rồi, Phương Tri Hành còn cả ngày sống trong lo sợ, sợ người này từ bỏ nghiệp ca hát, đến ngay cả viết nhạc cũng không làm nữa.
Phương Tri Hành vui như nở hoa, chẳng khác nào thấy được Chung Tư Viễn sắp tuyên bố quay trở lại giới âm nhạc.

Cậu đến gần nhìn bản nhạc: “Thế nào? Viết được nhiều chưa? Có cảm hứng gì không? Có thể ngâm nga hai câu cho em nghe trước không?”
Không có cảm hứng gì, nếu không cũng chẳng phải bỏ nhiều giấy như vậy.

Chung Tư Viễn lắc đầu: “Viết xong sẽ cho em nghe.”
Phương Tri Hành vô cùng bằng lòng, giúp Chung Tư Viễn thu dọn bản nháp cẩn thận.

Thật ra cậu càng muốn nghe Chung Tư Viễn hát hơn, không phải chỉ hát cho mình cậu nghe, cũng không phải hát ở bữa cơm cho đồng nghiệp nghe, cậu yêu nhất là dáng vẻ tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu của Chung Tư Viễn.
Cậu muốn biết cổ họng của Chung Tư Viễn vì sao lại bị thương, nhưng không thể hỏi ra miệng được, bởi vì chính bản thân cậu còn chưa sẵn sàng kể hết mọi chuyện cho Chung Tư Viễn nghe.
Bọn họ thận trọng, muốn lấy bí mật không thể nói ra của nhau làm trao đổi.
Buổi tối ăn cơm ở ven sông, nhà hàng lẩu có view đêm nổi tiếng Trùng Khánh, chỉ cần ló đầu ra là có thể nhìn thấy sông Trường Giang, bờ sông bên kia đèn duốc sáng rực về đêm.
Đoàn phim đã bao hết từ trước, nhà hàng lẩu trong ngoài đều là người mình.

Ăn uống tưng bừng, chia bàn khắp nơi, có người còn chụp hình ở bên ngoài.
Phương Tri Hành giơ điện thoại lên chụp cảnh đêm, không uống rượu, cùng chẳng ăn được nhiều.

Chung Tư Viễn gọi cậu: “Đừng chụp nữa, ăn chút đồ trước đi.”
“Cảnh sông Trường Giang đẹp thật ấy, thầy Chung, anh lại đây đứng em chụp cho anh một tấm siêu đẹp trai.”
Chung Tư Viễn không muốn chụp, vẻ mặt từ chối.
Phương Tri Hành lén nhét điện thoại cho anh: “Vậy anh chụp cho em!”
Cậu chạy đến lan can trước mặt, sau lưng là nước sông mênh mang và ánh lửa bị gió thu thổi bập bùng.
Phương Tri Hành mặc một chiếc áo len dệt kim, cổ áo rộng để lộ xương quai xanh tinh xảo, lúc nhìn về phía camera thì nhoẻn miệng cười, đôi mắt cong thành hình trăng non rung động lòng người.
Chung Tư Viễn cảm thấy cậu cực kỳ giống một chú yêu tinh di chuyển trong đêm đen, từng tia sáng mỗi lần đôi cánh vung lên hạ xuống đều ngưng tụ thành một ngôi sao lấp lánh.
Anh chụp hai tấm, lưu lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.
Lâm Mạn Mạn tự sướng hết nửa tiếng đồng hồ, từ trong đám đông nhìn thấy anh đại nhà mình đang giúp người ta chụp ảnh, trái tim người mẹ bỗng trỗi dậy.
“Anh đại!” Lâm Mạn Mạn tự ý chắn điện thoại của Phương Tri Hành, đẩy Chung Tư Viễn đến đối diện, “Ngày vui cảnh đẹp như vậy, em giúp hai người chụp một tấm ảnh chung.”
“…..”
Phương Tri Hành vô cùng vui vẻ, giống như sợ Chung Tư Viễn chạy mất mà bắt lấy cánh tay anh, ôm chặt lấy, rõ ràng là muốn kiềm chế bản thân nhưng cũng không kìm nổi lòng tham.
Chung Tư Viễn miễn cưỡng hợp tác, hiếm khi thấy trên mặt anh không còn nét lạnh lùng.
Xem xét đến ngày mai còn phải bay, đoàn phim kết thúc bữa tiệc liên hoan trước 12 giờ đêm, chúc nhau ngủ ngon trên hành lang, Phương Tri Hành vô cùng mong đợi cuộc sống sinh hoạt sau khi quay về nhà.
Nếu như sau khi quay về chuyển tới làm hàng xóm không phải mỗi ngày đều có thể trực tiếp nói chúc ngủ ngon sao?
Phương Tri Hành tắm xong, đổi một bộ đồ ngủ chuẩn bị lên giường.

Chân mới nhấc lên để bên mép giường thì chuông cửa bỗng vang lên.
Hơn nửa đêm còn ai tìm nữa vậy!
Phương Tri Hành vừa phỏng đoán vừa nghi ngờ ra mở cửa, cửa mở ra thì cậu cũng sững người luôn, bên ngoài là nữ diễn viên cùng đoàn Liễu Như Vân.
Liễu Như Vân xoa xoa hai tay trước miệng, nói xin lỗi: “Thầy Phương, tôi ở phòng đối diện anh, túi xách của tôi không thấy đâu nữa, không biêt có phải đang ở chỗ trợ lý không, thẻ phòng và điện thoại di động của tôi đều để ở bên trong túi, có thể cho tôi mượn phòng của anh chút để gọi điện thoại không?”
Thẻ phòng thì không sợ nhưng điện thoại di động của người nổi tiếng nếu như bị mất thì sẽ là một vấn đề lớn.
Phương Tri Hành nhanh chóng cho người vào trong.
Nửa đêm canh ba, để tránh hiềm nghi khi cho nữ diễn viên vào phòng, Phương Tri Hành để cửa phòng mở toang, ai ngờ chân chặn cửa bị hỏng không dính, uỳnh một tiếng đóng sập lại dọa cho hai người trong phòng đều giật mình.
“Chậc, hình như cánh cửa có vấn đề.”
Phương Tri Hành tự cảm thấy lời nói này có chút giấu đầu lòi đuôi, nên cậu đứng cạnh cửa nói thêm một câu: “Điện thoại ở bên trong, cô tự vào dùng đi.”
Liễu Như Vân đi vào gọi điện thoại, âm thanh thỉnh thoảng lại truyền ra bên ngoài, Phương Tri Hành không muốn nghe lén, nên lấy điện thoại di động của mình ra nhắn tin cho Chung Tư Viễn: “Ngủ chưa?”
Chung Tư Viễn trả lời lại rất nhanh: “Vẫn chưa.”
Bên trong Liễu Như Vân nói chuyện điện thoại xong đi ra: “Cũng còn may, túi xách của tôi ở chỗ trợ lý.”
Phương Tri Hành thay người ta thở ra một hơi: “Tìm được là tốt rồi, một lát nữa cô ấy sẽ mang tới cho cô à?”
“Phải chờ một lúc, cô ấy cùng với trợ lý của Đồng Vũ San tới cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ dùng hàng ngày.”
“À, Vậy hả.” Nói cách khác, trong một thời gian ngắn không thể trở về được, Phương Tri Hành vô cùng ga lăng: “Vậy cô vào trong phòng chờ đi, tôi qua chỗ thầy Chung chút.”
Cậu nói xong là đi luôn, không hề lưu luyến vứt bỏ nữ minh tinh ở lại.
Sau đó cậu lại qua gõ cửa phòng Chung Tư Viễn, còn học cô nương nhà người ta xoa xoa hai tay: “Thầy Chung, cầu thu nhận!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play