《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Yến Vi Sí vừa
dứt lời, đầu dây bên kia không còn nghe thấy gì nữa.
Đang lúc cậu
định nói gì, thì một tiếng cọ xát chói tai từ đầu dây bên kia truyền đến, sau
đó là tiếng kêu gào sợ hãi rồi đến tiếng xe đâm vào bồn hoa.
Yến Vi Sí đâu
tim: “Anh đang đứng ở đâu?”
“Anh không sao,
không sao.” Trần Vụ hơi hoảng hốt. Anh cầm điện thoại rời đi, tìm hiểu chỗ ồn
ào cách đó không xa: “Có một chiếc đi lạng lách, có thể là say rượu, suýt chút
nữa đâm vào người đi đường.”
Trần Vụ lại
quay về góc: “Đúng rồi, A Sí, em vừa mới nói chúng ta bị…”
“Chuyện đó không
thể nói qua điện thoại được, đến tối nói sau. Anh lập tức trở về đi!” Yến Vi Sí
đỡ trán: “Đừng ở bên ngoài, em tắt đây.”
Trần Vụ: “Tắt
sao?”
Yến Vi Sí:
“Ngoan nha, tắt đi.” Cậu phải uống hai viên thuốc để bình tĩnh lại.
Yến thị.
Một trợ lý cấp
cao đang đón khách dưới tầng, không chuẩn bị chút nào đã nhìn thấy người nhà
chủ tịch xuất hiện ở chỗ cửa quay, khuôn mặt tinh anh kia nhất thời sửng sốt.
Đối phương vội
vàng đi ngang qua người trợ lý, rất vội vàng. Anh ta dại ra một lúc rồi đến
quầy lễ tân thông báo, sau đó thì thông báo cho Kiều Bí.
Người nhà của
vị kia hiện tại đang nghỉ hè, không đến Yến thị.
Buổi sáng đi
làm, buổi trưa đưa cơm, buổi tối tới đón, hoặc là thỉnh thoảng tới đưa hồ sơ gì
đó, sau đó hình như chưa từng xuất hiện nữa.
Lần anh tới Yến
thị thì chính là lần đầu ông chủ xuất hiện ở hội đồng quản trị, hai người tay
trong tay đi lên, đó đã là chuyện mấy tháng trước rồi.
Và lần này thì
là ngay bây giờ.
Không giống tới
để âu yếm, cũng không có vẻ như giận dỗi tới để gây sự.
Vậy tám phần là
do ông chủ bọn họ tự làm.
Mới 22 tuổi,
đúng thật là có sức lực để tình cảm trỗi dậy.
Tình yêu khiến
người ta mù quáng.
Người trong tập
đoàn tài chính đều đang lén lút đặt cược, cược đêm nay bọn họ có tăng ca hay
không.
Thang máy riêng
của chủ tịch dừng lại ở tầng cao nhất, Trần Vụ xách túi vải bước ra thang mái.
Hai bên hàng lang rộng mở đều là bí thư và trợ lý, có khoảng chừng hai ba mươi
người, bọn họ chịu trách nhiệm về sinh hoạt và công việc, phân công khác nhau,
người nào cũng có khu vực nhỏ của mình, chia sẽ công việc và hóng drama.
Kiều Bí là trợ
lý, mà một vị trợ lý nữa là nữ đều là người mới được bổ nhiệm, chưa từng làm
việc dưới trướng của chủ tịch cũ. Giao tiếp thường ngày của hai người họ được
giới hạn trong cái gật đầu, lúc này đang đứng trước cửa văn phòng của chủ tịch.
Tiếng bước chân
càng ngày càng gần, hai người họ đồng thanh gọi: “Ngài Trần.”
Tầm mắt lướt
qua không nhìn đôi giày vải trên chân người tới và túi vải mà anh đang đeo, chỉ
nhìn chằm chằm mặt đất phía trước.
Trần Vụ nhìn
cánh cửa đang đóng chặt: “Em ấy đang bận à?”
“Thái tử Minh
Ký tới bàn chuyện hợp tác.” Kiều Bí trả lời.
Trần Vụ nghĩ
một lát: “Có phải là quán ăn cá hầm cải chưa rất nổi tiếng kia không?”
Kiều bí: “Đúng
vậy.”
Trợ lý nữ:
“Đúng vậy.”
Trần Vụ nói:
“Vậy tôi chờ lát nữa.”
“Ngài có thể
tới phòng khách số một.” Trợ lý nữ cung kính: “Chúng tôi sẽ chuẩn bị đồ uống
cho ngài.”
Trần Vụ có
việc, không thể thả lòng được, anh dịu dàng từ chối: “Không cần đâu! Cảm ơn,
vậy tôi sẽ tới đó chờ.”
Vì thế hai
người cùng tới với anh.
Ánh mắt bọn họ
quét về phía văn phòng của từng người, cấp dưới vội vàng rụt đầu về.
Ngoài hành lang
sáng ngờ lại cũng an tĩnh.
Cửa văn phòng
vẫn đang mấp máy, thái tử Minh Ký đi vào được được hơn phút.
Minh Ký thuộc
về hàng nổi bật của thang thứ ba, gần với thang thứ hai.
Mà Khương thị
thang thứ hai và Minh Ký xem như là đồng hành, đều là lĩnh vực ăn uống.
Hiện giờ Khương
thị bởi vì con rể của chủ tịch Khương phạm tội, tất cả dự án qua tay ông ta đều
ngừng lại, tất cả tổn thất mà cậu con rể đó mang đến, ông ta chỉ có thể cắn
chặt răng mà nuốt máu vào bụng, cất giấu không dám để lộ số tiền đại khái. Các
cao tầng vẫn tự trấn định lộ diện trước mặt công chúng như thường, xây dựng
hình thường Khương thị trung tâm không hề bị ảnh hưởng bởi vụ việc này, sợ rằng
sẽ dẫn tới triệt tư quy mô lớn.
Ngay cả không
ít nhà hàng ở nhiều nơi cũng bị đập kính, Khương thị vẫn không hề đẻ lộ ra,
nghĩ cứ qua được ngọn gió này lại nói tiếp.
Một xí nghiệp
giống như một quân đội, đoàn kết là quan trọng nhất. Như là châu báu của Triệu
thị, dưới sự dẫn dắt của Triệu Khoát, cuối cùng cũng đã dừng việc sụp đổ lại.
Mà Khương thị thì không có loại máu trẻ có thể kiểm soát được tình hình như
vậy, sự suy tàn vẫn tăng lên theo từng ngày, vẫn chua thể gượng dậy nổi.
Nội tình bắt
đầu lục đục, sau đó là đủ loại lời châm chọc từ bên ngoài, cổ đông Yến thị sẽ
không bỏ qua.
Minh Ký lúc này
muốn leo lên Yến thị vững như thái sơn, bắt lấy thời cơ ngàn năm có một để chen
vào thang thứ hai, thay thế vị trí của Khương thị.
Danh lợi trong
giới kinh doanh tranh tranh đấu, đoán chắc ông chủ sẽ không nói cho người nhà.
Nếu không anh
cũng sẽ không sạch sẽ như vậy, vẫn luôn sạch sẽ đến thế.
Kiều Bí và trợ
lý nữ không hẹn mà cũng nghĩ đến điều trên. Cửa văn phòng mở ra, một bóng người
còn lùn hơn Trần Vụ từ bên trong đi ra.
Thái tử Minh Ký
nhìn Kiều Bí: “Ở Triều Lăng là tôi thua cậu Yến, cũng đã quen rồi.”
Ý là, nếu đã
quen thì sẽ đưa cho mọi người một bộ khác.
Kết quả bởi vì
trời sinh khuôn mặt ương ngạch, ánh mắt đục ngầu, một câu lại trở thành âm
dương quái khí.
Thái tử vuốt
mông ngựa vỗ đến chân ngựa, anh ta định cứu vạn lại, thình lình phát hiện một
ánh mắt sắc lạnh từ sau lưng, làm anh ta sợ tới mức vội vàng chạy đi.
Lại tìm cơ hội
nịnh nọt người yêu của cậu Yến sau đi.
Yến Vi Sí bước
tởi cửa, tự nhiên lấy cái túi vải của Trần Vụ. Bây giờ đội bảo vệ mới thông báo
cho cậu, mà bí thư và trợ lý thì không nói một chữ nào, cũng không biết có phải
đang đợi ngày lành tháng tốt hay không.
“Sao anh không
nói với em trước, còn không chịu nhắn một tin nào.” Yến Vi Sí thấp giọng.
Trần Vụ chột
dạ: “Quên mất.”
Yến Vi Sí nắm
sau gáy anh và kéo anh lại gần, nghiêng đầu lạnh lùng nói: “Sau này cứ trực
tiếp báo với tôi, cho dù tôi đang làm gì, bàn chuyện gì, anh ấy đều có thể trực
tiếp đi vào.”
Kiều Bí và trợ
lý lập tức trắng mặt.
Cửa đóng sầm
lại trước mặt hai người, họ liếc nhìn nhau, hãy còn sợ hãi mà quay về vị trí
của mình.
Đến nay vẫn
chưa có một ông tổng nào đưa con gái tới bên người ông chủ, một chút ý đồ lấy
được vị trí phu nhân để liên hôn cũng chưa từng có.
Tất cả đều đang
quan sát.
Xem tình cảnh
này, cả đời bọn họ đều không nổi lên được ngọn gió nào.
Văn phòng tràn
ngập mùi thuốc, Yến Vi Sí đang rửa táo. Bởi vì con đường gần chỗ Trần Vụ xảy ra
tai nạn xe cộ mà anh ấy suýt nữa thì lên cơn đau tim, uống thuốc định nghỉ ngơi
một lát thì lại nhảy ra một vụ khác.
Cấp dưới nói là
đã hẹn trước, vậy gặp một lát cũng được, nào đâu ai ngờ toàn nói mấy chuyện
nhảm nhí, một tờ k� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.