《 Tự Nguyện Mắc Câu- Calantha》
Thịnh Dương không đồng ý ngủ với Trần Vụ,
vì vậy đã đến một trong những gian phòng phụ.
Trần Vụ đang ở trong phòng làm việc chép
kinh sách.
"Đêm giao thừa, anh đã ủ chăn cho em,
em không đi ngủ mà lại đi chép cái thứ đồ chơi này." Yến Vi Sí giống như một
người phụ nữ oán hận một mình ở trong căn phòng trống. “Có phải ngày mai em định
ly hôn với anh, sau đó mang bao đồ lên lưng rồi vào chùa xuất gia không?”
Trần Vụ đọc nốt hai dòng cuối cùng của
trang giấy: “Em đang cầu phúc cho anh."
Yến Vi Sí sững sờ trong giây lát, anh cúi
người nhặt cuốn kinh văn đang trải trên bàn lên xem, đó là một cuốn kinh Phật.
Trần Vụ lật giấy và tiếp tục sao chép, tất
cả đều nằm trong đầu. Anh không mặc tăng phục của hoà thượng, mà là bộ đồ ngủ
màu xanh nhạt và bộ đồ ngủ thêu hoa văn con mèo, và chuỗi hạt cầu nguyện cũ
trên cổ tay anh toát ra một màu ẩm ướt.
Khoảnh khắc yên lặng khi đặt bút viết, cả
người được bao phủ bởi một tầng Phật quang.
Có một loại thoát ly thế tục... lướt qua hồng
trần khoan thai.
Yến Vi Sí mí mắt khẽ giật, anh bỗng phát
ra tiếng, nghiêm khắc mà lạnh lùng: “Trần Vụ, nhẫm của em đâu?"
Trần Vụ giật mình: “Lúc tắm em có cởi ra để
trong phòng tắm."
Âm cuối chưa kịp rơi, Yến Vi Sí đã rời khỏi
phòng làm việc. Anh nhanh chóng đi lấy chiếc nhẫn đeo vào cho Trần Vụ, đẩy đến
khớp trong cùng: "Đừng chép nữa, em là phúc lành của anh, anh có thể bình
an, khỏe mạnh và hạnh phúc khi ở bên em."
Trần Vụ nói: "Không được, em muốn
chép cho xong."
Yến Vi Sí ngồi xổm xuống xoa xoa trán, cầm
lấy bàn tay đang đè tờ giấy của cậu, hôn lên lòng bàn tay của đối phương, hôn
lên mùi mực trên miệng cậu: “Vậy cũng đừng làm bộ như muốn đá ta đi để ngã vào
lòng Phật Tổ như vậy, anh nhìn thấy sẽ rất sợ."
Trần Vũ "…"
Khi kinh Phật được chép về con số không, Yến
Vi Sí ngồi cạnh Trần Vụ, ôm không được bèn cong lưng, xoay người tìm một tư thế
khác trên đùi cậu nằm xuống ngủ thiếp đi.
"Bang bang"
Tiếng pháo nổ trên bầu trời đêm đánh thức
anh dậy. Một ngôi nhà gần đó đã đốt pháo hoa vào thời điểm này và âm thanh rất
lớn.
Yến Vi Sí ngủ không ngon, cơ bắp trên người
đau nhức và mệt mỏi, anh cởi cúc áo ngủ của Trần Vụ, vùi đầu vào rồi dùng mảnh
vải che kín lỗ tai, chiếc mũi thẳng của anh theo hô hấp nhẹ nhàng chập trùng áp
vào chiếc bụng mềm mại của Trần Vụ.
Trần Vụ không phân trần, chuyên tâm chép
kinh Phật, đặt bút lông lên nghiên mực: “A Trì, em chép xong rồi."
"Ồ," Yến Vi Sí rũ đuôi mắt xuống,
hai con tằm nằm rộng hơn của anh trông u sầu, mí mắt anh không mở hết, cứ như vậy
khép hờ đứng dậy, để Trần Vụ dẫn anh trở lại phòng ngủ.
Yến Vi Sí sau khi nằm trên giường đã lấy lại
tinh thần, vỏ não hoạt động không kiểm soát được, anh nắm vuốt ngón tay của Trần
Vụ: “Chép lâu như vậy rồi, có chua không."
Trần Vụ ngáp một cái: “Không chua."
Eo bị bóp chặt, sau đó một cái chân thon
dài đặt ở trên người cậu, sau đó là một cánh tay đầy cơ bắp gầy guộc, cuối cùng
là cả người. Hơi thở nặng nhọc của anh bị nụ hôn nóng bỏng nuốt chửng.
Chiếc chăn mới nặng hai cân tuột xuống, Trần
Vụ lại hít dưỡng khí, Yến Vi Sí áp vào chóp mũi của cậu.
"Khoảng một năm trước, anh có thiếu
sót gì không?"
Trần Vụ liếm liếm môi bị cắn đến sưng phồng:
“Để em ngẫm lại xem."
Suy nghĩ này kéo dài trong vài phút.
Yến Vi Sí hai tay giữ chặt bả vai Trần Vụ,
đè cậu xuống và không ngừng cười: “Có bao nhiêu khuyết điểm, vậy có cần chuẩn bị
vở và bút cho em không?"
Trần Vụ sắc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
"Không phải, không có, em chỉ nghĩ không ra thôi mà."
“Ta còn muốn nói một hai lời.” Yến Vi Sí
nghiêm túc nói: “Đừng để anh kiêu ngạo.”
Trần Vụ vắt óc nghĩ đi nghĩ lại: “Thật sự
không có."
“Chậc chậc.” Yến Vĩ Trì Kiều đẩy chân cậu
ra, để cậu vùi vào trong ngực mình: “Vậy anh sẽ phải nhẹ nhàng rồi.”
Trần Vụ thở hổn hển mấy tiếng: “Buông em
ra trước, em không chịu nổi nữa rồi."
“Không buông.” Yến Vi Sí hơi đứng dậy,
không cho phép mình đè Trần Vụ xuống, nhưng vẫn huyết khí phương cương như chẻ
tre.
Trần Vụ lẩm bẩm: “Sư huynh ở đây."
"Anh không biết anh ấy ở đây." Yến
Vi Sí nói bên tai Trần Vụ: “Trong nhà cách âm rất tốt, nhưng nếu thanh âm kêu
lên của em…”
Anh còn chưa nói xong, sau lưng đã bị véo
một miếng thịt.
Trần Vụ thích véo lưng anh.
Thực hiện ít nhất mười điểm tại một thời
đi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.